Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 659: Làm khó anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhưng anh biết rõ nụ cười tiếp nhận hoa hồng trong tay anh kia có ý nghĩa gì, nghĩ đến đây trong lòng Thanh Chấp khó tránh khỏi đau khổ.

Thanh Chấp chậm rãi đứng lên trong tiếng hoan hô của đám người, mở chiếc hộp trong tay Bạch Nhược Y ra, bên trong có một chiếc nhẫn được thiết kế đặc biệt.

Chiếc nhẫn được thiết kế tinh xảo, ở giữa có một viên kim cương không quá nổi bật nhưng lại rất được lòng Bạch Nhược Y.

“Sao anh lại mua nhẫn kim cương nhỏ thế?” A Nhị ở bên cạnh nhìn thấy thì nhiều chuyện, dù sao lúc A Nhị kết hôn, nhất định phải có một chiếc nhẫn kim cương thật lớn.

A Nhị bĩu môi, rõ ràng không hài lòng lắm với nụ hôn này, đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng Thanh3Chấp đã kéo Bạch Nhược Y rời khỏi quảng trường, hướng về phía A Nhị cười: “Hôm nay cảm ơn cô, giờ tôi dẫn Nhược Y đi ăn cơm trước.”

Thật ra Thanh Chấp biết rõ Bạch Nhược Y không thích những nơi náo nhiệt như vậy, vì vậy mới dẫn cô rời đi trước.

“Ôi, Thanh Chấp, anh cũng quá nhẫn tâm rồi đấy nhé.” A Nhị đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng đã đi xa của hai người họ.

Thanh Chấp kéo tay Bạch Nhược Y lên xe, Bạch Nhược Y ngồi trong xe mới thả lỏng hơn nhiều, cô tựa vào ghế, thở phào nhẹ nhõm.

“Sao vậy? Có phải hôm nay đã dọa em rồi không?” Thanh Chấp cười nhìn gương mặt của Bạch Nhược Y, nếu có thể thì anh nguyện ý ở cạnh Bạch Nhược Y.

“Hôn đi! Hôn đi!” A Nhị dẫn2đầu đám ồn ào, đám người vây xem sau lưng cầm điện thoại di động ra chụp lại bọn họ, cũng nói hùa theo.

Tuy rằng bất đồng ngôn ngữ, nhưng tâm ý bọn họ đều giống nhau.

Nghe vậy, nụ cười trên gương mặt Bạch Nhược Y dần biến mất, mặc dù cô đồng ý kết hôn với Thanh Chấp, nhưng lại không muốn hôn môi với anh.

Mà những người vây xem kia, người này so với người kia còn vui vẻ hò hét lớn hơn, giống như họ đều quen với Bạch Nhược Y và Thanh Chấp vậy, nhiệt tình tham gia náo nhiệt.

Thanh Chấp nhìn ra Bạch Nhược Y đang khó xử, nên đưa tay vuốt tóc cô, tay kia cầm lấy bàn tay đeo nhẫn của Bạch Nhược Y hôn xuống, coi như là đáp lại sự nhiệt tình của quần chúng.

Thanh Chấp3chỉ cười nhẹ, đeo nhẫn vào ngón tay mảnh khảnh của Bạch Nhược Y. Ngón tay Bạch Nhược Y rất đẹp, dù 5 ngón tay cô không mang vật gì thì vẫn nổi bật, chứ đừng nói đến việc có thêm chiếc nhẫn kim cương.

Không chờ Thanh Chấp mở miệng nói chuyện, Bạch Nhược Y đã hài lòng nhìn nhẫn đeo trên tay, nói với Thanh Chấp: “Em rất thích chiếc nhẫn này.”

Trong mắt Thanh Chấp lúc đó, Bạch Nhược Y dịu dàng vui vẻ, khóe mắt cong cong, mỹ lệ đến không dám chạm vào.

Trong mắt đám đông đang vây xem, Bạch Nhược Y và Thanh Chấp thật xứng đôi.

Giống như hình ảnh trên tòa nhà cao tầng, lúc Thanh Chấp nắm tay Bạch Nhược Y khi cô 20 tuổi, hai người giống hệt đôi kim đồng ngọc nữ từ tranh vẽ bước ra.

Thật ra9Thanh Chấp biết rõ Bạch Nhược Y không thích những nơi náo nhiệt như vậy, vì vậy mới dẫn cô rời đi trước.

“Ôi, Thanh Chấp, anh cũng quá nhẫn tâm rồi đấy nhé.” A Nhị đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng đã đi xa của hai người họ.

Thanh Chấp kéo tay Bạch Nhược Y lên xe, Bạch Nhược Y ngồi trong xe mới thả lỏng hơn nhiều, cô tựa vào ghế, thở phào nhẹ nhõm.

“Sao vậy? Có phải hôm nay đã dọa em rồi không?” Thanh Chấp cười nhìn gương mặt của Bạch Nhược Y, nếu có thể thì anh nguyện ý ở cạnh Bạch Nhược Y.

Bạch Nhược Y lắc đầu, dựa tay vào cửa sổ thủy tinh, một tay đặt trên tay lái, gương mặt lạnh nhạt ủ rũ: “Em biết rõ nhất định là do Đằng Y ép anh, thật ra anh đồng3ý kết hôn với em, em đã rất biết ơn anh rồi.”

Đôi mắt màu hổ phách của Bạch Nhược Y chuyển động, cuối cùng nhìn gương mặt Thanh Chấp. Gương mặt Thanh Chấp góc cạnh rõ ràng, trán hơi nhô cao, dù mũi không cao như người châu Âu nhưng rất có nét, thêm mắt kính nữa, khiến người ta có cảm thấy rất thoải mái.

Anh là một người phóng khoáng, một lòng muốn sống cô độc hết đời, nhưng lại vì chuyện cô mà bị Đằng Y giữ chân ở Nhật, nói đến cùng đều do cô liên lụy anh ấy.

“Nhược Y, em còn nhớ lúc còn nhỏ anh đã nói gì với em không?” Thanh Chấp vẫn cười dịu dàng, đây là vẻ dịu dàng chỉ dành cho Bạch Nhược Y.

Trong đôi mắt Bạch Nhược Y hiện lên chút mờ mịt, dường như trí nhớ của cô đã kém hơn nhiều.

“Quả nhiên là quên mất rồi.” Thanh Chấp cười mang theo vẻ cưng chiều: “Anh đã nói với em, chỉ cần em cần anh, anh nhất định sẽ giúp em.”

Bạch Nhược Y nghĩ thầm, đó là lời nói ngây thơ lúc nhỏ, sao cô có thể yêu cầu Thanh Chấp làm thật chứ.

“Nhưng... bắt anh buông bỏ lý tưởng, giam cầm anh với em ở một đất nước xa lạ như Nhật Bản này...” Bạch Nhược Y biết rõ việc này có ý nghĩa như thế nào.

Cô ghét việc bị Đằng Y kìm hãm, mà với người thích tự do như Thanh Chấp lại càng khó tiếp nhận hơn.

“Không sao.” Thanh Chấp vừa cười vừa nói, ánh mắt di chuyển từ gương mặt Bạch Nhược Y đến bụng cô: “Hiện giờ em đừng nghĩ nhiều như vậy, em chỉ cần nghĩ đến việc bảo vệ đứa nhỏ trong bụng em cho thật tốt là được rồi.”

“Nhưng...” Bạch Nhược Y để tay lên bụng mình: “Nhưng điều khiến em khó xử nhất chính là đứa nhỏ trong bụng, vì đứa nhỏ nên anh mới phải kết hôn với em, đối với anh mà nói thật quá bất công, quan trọng nhất là...”

Nói đến đây, Bạch Nhược Y chợt ngừng lại, trong mắt đều là áy náy: “Quan trọng nhất đứa nhỏ này không hề có quan hệ gì với anh, vốn nó không phải của anh...”

“Là của anh.” Vẻ mặt Thanh Chấp nghiêm túc, anh nhanh chóng cắt ngang lời Bạch Nhược Y nói: “Nhược Y, đứa trẻ trong bụng em là của anh, dù nó từ đâu đến, nó vẫn là con của anh, em hiểu không?”

Bạch Nhược Y nhìn chằm chằm vào ánh mắt chân thành của Thanh Chấp, như có thể thấy được tình yêu với đứa trẻ này trong mắt anh. Nhưng anh càng như vậy, Bạch Nhược Y càng áy náy.

“Làm khó anh rồi.” Cuối cùng Bạch Nhược Y cũng chỉ có thể nói khẽ ra bốn chữ này, dù sao cô cũng không thể thoải mái bảo Thanh Chấp không cần để ý đến mình, vì hiện tại ngoại trừ Thanh Chấp ra không có ai có thể giúp đỡ cô.

Thanh Chấp giơ tay xoa đầu Bạch Nhược Y, sau đó cười nói: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Ừm.” Bạch Nhược Y thắt dây an toàn, hai người không ai nhắc đến chuyện kết hôn nữa.

Mà trong đầu Thanh Chấp, một câu nói chợt lóe lên:

Anh nói kính chuyện cũ một chén rượu, nhưng cô ấy lại giơ tay ra với anh, còn anh không chút do dự đi với cô ấy.

Mà thôi, có lẽ do kiếp trước anh mắc nợ cô quá nhiều, nên đời này mới không thể kiềm chế bản thân như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.