*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Mẹ không đói, còn đặc biệt làm cho hai đứa, kết quả bạn con lại không ăn.” Hứa Hạ nhìn sủi cảo trong nồi có hơi tiếc, bà là người phụ nữ chất phác, cấm kỵ lãng phí đồ ăn.
“Được rồi, đừng càm ràm nữa mà, con cũng không thể gọi bạn con dậy để ăn sủi cảo phải không?” Lộ Trạch vừa nói vừa tự giác lấy bát tới.
Hứa Hạ tự nhiên nhận lấy bát Lộ Trạch, giúp cô gắp ba, bốn cái sủi cảo, sau đó cùng Lộ Trạch ngồi vào bàn.
“Người kia, thật sự không phải bạn trai con chứ?” Hứa Hạ ngồi đối diện với Lộ Trạch, lo lắng nhìn cô.
Nhìn thấy Hứa Hạ thỏa hiệp, Lộ Trạch không còn cứng rắn nữa.
Hứa Hạ là người mẹ đơn thân, may mà từ nhỏ Lộ Trạch đã3ưu tú, không khiến bà lo lắng. Nhưng từ sau khi lên đại học thì Lộ Trạch rất ít khi về nhà. Hiện tại cô vẫn luôn ở nước ngoài phát triển sự nghiệp, dù hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, có gì chỉ việc gọi điện mở video nói chuyện, nhưng Lộ Trạch cũng rất ít khi nói chuyện video với Hứa Hạ.
Cũng vì Lộ Trạch có chủ kiến riêng, nên mới khiến Hứa Hạ dễ thỏa hiệp như vậy.
Cho tới nay, đều là Hứa Hạ thuận theo ý cô ấy.
Lộ Trạch thấy áy náy trong lòng. Cô kéo ghế dựa đến cạnh Hứa Hạ, nắm lấy bàn tay thô ráp của bà: “Mẹ, con biết con rất ít khi về nhà, mẹ rất nhớ con. Nhưng mà bạn con không khỏe, anh ấy thật sự cần ở một2nơi yên tĩnh như trên núi để tịnh dưỡng, nhà của chúng ta quá ồn, không thích hợp với anh ấy.”
“Nhưng mẹ cũng chỉ nói sự thật thôi.” Hứa Hạ nhíu mày, nếu nói Thẩm Đình Thâm chỉ là bạn bình thường của Lộ Trạch, Hứa Hạ cũng sẽ không nhắc đến việc này, nhưng anh lại là người mù, bà không thể trơ mắt để Lộ Trạch ở cùng với anh được: “Con... mẹ tình nguyện để con ở cùng với người bình thường, dù là tên mập cũng được, nhưng sao con có thể thích một người... một người không thấy đường chứ?”
“Mẹ!” Lộ Trạch tức giận để đũa xuống, dùng sức nuốt hết đồ ăn trong miệng: “Con đã nói chỉ là tạm thời.”
“Lộ Trạch.” Hứa Hạ cũng có chút không vui, dù biết Lộ Trạch luôn là3người có chủ kiến riêng, dù bà nói nhiều cô cũng không nghe, nhưng thân là mẹ của Lộ Trạch, có mấy lời bà không thể không nói: “Mẹ không muốn nửa đời sau con sống mệt mỏi như vậy.”
“Con không muốn nói những thứ này với mẹ nữa.” Lộ Trạch nhìn chằm chằm bát sủi cảo, dĩ nhiên không còn khẩu vị nữa: “Hôm nay con dẫn anh ấy về nghỉ một đêm, mai con sẽ tiếp tục đưa cậu ấy về nhà cũ trên núi.”
“Nhà cũ trên núi? Chỗ đó đã nhiều năm rồi không có người ở, hơn nữa cỏ dại nhiều, giờ là mùa Xuân, có thể có dã thú.” Hứa Hạ nhíu mày, nhìn Lộ Trạch bằng ánh mắt lo lắng: “Ở nhà đi, mẹ mặc kệ chuyện của bạn con có được không?”
Lộ Trạch gắp9một miếng sủi cảo lớn bỏ vào miệng, trong sủi cảo có nấm cùng các nguyên liệu khác, có chút hương liệu, ngửi đã rất thơm.
“Đúng vậy.” Lộ Trạch cười nhìn Hứa Hạ, cô giơ tay nói nhỏ: “Anh ấy không phải bạn trai con... chỉ là hiện tại sức khỏe có chút vấn đề, nên mới tới chỗ chúng ta thôi, nhưng sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ khỏe lại, nên sớm muộn gì cũng là bạn trai con thôi.”
“Mắt của cậu ta... có vấn đề đúng không?” Hứa Hạ cũng nói nhỏ, trong lòng cảm thấy không thoải mái, Thẩm Đình Thâm thoạt nhìn đẹp trai như vậy, nhưng lại là người mù.
Dù có là người giỏi đến đâu, thì cũng chỉ là người mù, Hứa Hạ sẽ không để con mình theo anh đâu.
Lộ Trạch rũ mắt, hiển3nhiên không muốn nói quá nhiều về đề tài này: “Mẹ, con đã nói sức khỏe anh ấy chỉ tạm thời bị vậy thôi, con dẫn anh ấy đến đây là để nghỉ dưỡng, mẹ đừng nói như vậy.”
Hứa Hạ là người mẹ đơn thân, may mà từ nhỏ Lộ Trạch đã ưu tú, không khiến bà lo lắng. Nhưng từ sau khi lên đại học thì Lộ Trạch rất ít khi về nhà. Hiện tại cô vẫn luôn ở nước ngoài phát triển sự nghiệp, dù hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, có gì chỉ việc gọi điện mở video nói chuyện, nhưng Lộ Trạch cũng rất ít khi nói chuyện video với Hứa Hạ.
Cũng vì Lộ Trạch có chủ kiến riêng, nên mới khiến Hứa Hạ dễ thỏa hiệp như vậy.
Cho tới nay, đều là Hứa Hạ thuận theo ý cô ấy.
Lộ Trạch thấy áy náy trong lòng. Cô kéo ghế dựa đến cạnh Hứa Hạ, nắm lấy bàn tay thô ráp của bà: “Mẹ, con biết con rất ít khi về nhà, mẹ rất nhớ con. Nhưng mà bạn con không khỏe, anh ấy thật sự cần ở một nơi yên tĩnh như trên núi để tịnh dưỡng, nhà của chúng ta quá ồn, không thích hợp với anh ấy.”
“Vậy mai mẹ sẽ thu xếp đồ đạc trong nhà, bảo hàng xóm không được qua đây đánh bài nữa, như vậy sẽ không ồn rồi.” Hứa Hạ thật sự hy vọng có nhiều thời gian hơn ở bên Lộ Trạch, vốn Lộ Trạch luôn làm việc bên nước ngoài rất ít khi về nhà, hơn nữa hiện tại Lộ Trạch đã hơn 20 tuổi, đến tuổi kết hôn rồi.
Mấy năm nay, Lộ Trạch đều tìm cơ hội nói với Hứa Hạ một câu rằng, mẹ, con định kết hôn. Sau đó dẫn theo một người đàn ông mà Hứa Hạ chưa từng gặp qua, cũng không để ý đến việc Hứa Hạ có đồng ý hay không mà kết hôn. Dù sao từ trước đến giờ Hứa Hạ cũng luôn thuận theo ý Lộ Trạch, hiện giờ việc Hứa Hạ có thể làm, là mong muốn được nhìn thấy Lộ Trạch nhiều hơn.
“Mẹ!” Mặc dù Lộ Trạch đau lòng nhưng cũng đành chịu mà nhìn Hứa Hạ, tay dùng sức nhiều thêm vài phần: “Con chỉ đến nhà cũ trên núi, cũng không đi xa, chỉ 20 phút đã tới, con ở cùng anh ấy trên đó, sẽ thường xuyên về thăm mẹ không được sao?”
Hứa Hạ còn muốn nói thêm gì đó, hy vọng Lộ Trạch có thể ở nhà, nhưng lại không nói được câu nào.
Lộ Trạch đã đi trước cắt ngang: “Mẹ, mẹ không biết hiện tại bạn con đang khổ sở thế nào đâu, trước đây anh ấy là Thẩm Đình Thâm mà thành phố H ai cũng biết đến, mẹ cũng biết đó, là bạn học cấp ba của con. Gần đây anh ấy gặp quá nhiều chuyện, tính tình trước kia đã hoàn toàn thay đổi, con phí rất nhiều tâm tư mới có thể khuyên anh ấy về quê chúng ta tịnh dưỡng. Hiện tại con mong có thể khiến tâm trạng anh ấy tốt hơn chút, giúp anh ấy sớm hồi phục.”
Đúng vậy, ý niệm duy nhất trong đầu Lộ Trạch lúc này là muốn Thẩm Đình Thâm mở lòng.
Nghe Lộ Trạch nói nhiều như vậy, chân thành như vậy, khiến những lời Hứa Hạ định nói đều bị chặn lại. Hứa Hạ cười bất đắc dĩ, rút tay mình từ tay Lộ Trạch về, cầm bát đưa tới: “Ăn đi!”