Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 661: Sau này chúng ta sẽ ở đây



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cho nên Thẩm Đình Thâm ngơ ngác ngồi trên giường, hai tay mân mê gối đầu mềm mại.

Cũng may thời gian ngẩn người như vậy không kéo dài bao lâu, rất nhanh cửa phòng đã bị người khác đẩy ra, từ xa truyền tới tiếng bước chân đến gần khiến Thẩm Đình Thâm lắng tai nghe.

Người vừa đến ngồi cạnh mép giường, theo đó là mùi thơm của hành lá cắt nhỏ.

“Này, đây là mỳ Ý mẹ em làm, anh tự ăn hay là em đút anh ăn đây?” Giọng nói của Lộ Trạch nhẹ nhàng.

Hứa Hạ đứng ở cửa phòng, vẻ mặt lưu luyến, “Vậy các con ở trên núi nhất định phải cẩn thận đấy, còn nữa, Lộ Trạch vài ngày phải xuống đây thăm mẹ một lần đấy.”

“Biết rồi, biết rồi!”3Lộ Trạch quay đầu cười nói với Hứa Hạ, “Con nhất định sẽ thường xuyên tới thăm mẹ, mẹ yên tâm đi.”

“Đi đường cẩn thận.” Lông mày nhỏ nhắn của Hứa Hạ khẽ nhíu lại, nhìn Lộ Trạch một tay xách một túi hành lý lớn, một tay dắt Thẩm Đình Thâm.

Hình ảnh như vậy luôn khiến cho người làm mẹ như Hứa Hạ vô cùng đau lòng. Nhưng lại thấy Lộ Trạch tươi cười vui vẻ, Hứa Hạ quả là khó mà nói thêm gì nữa.

Xe chạy trên một con đường không rộng lắm, chẳng mấy chốc đã mang theo tiếng động lớn ra khỏi thị trấn nhỏ, đi vào vùng núi yên tĩnh. Quãng đường không xa, Thẩm Đình Thâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế cũng có thể cảm giác được2âm thanh bên tai dần dần yên tĩnh lại.

Cuối cùng xe cũng ngừng lại, Lộ Trạch vừa mở cửa xe, vừa nói với Thẩm Đình Thâm, “Em đi vào để đồ xuống trước, sau đó sẽ trở ra đỡ anh vào.”

“Ừ.” Thẩm Đình Thâm ngoan ngoãn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không nhúc nhích giống như một đứa trẻ biết điều.

Bởi vì anh biết mình không giúp gì được cho Lộ Trạch, làm thêm gì nữa mà nói chỉ là khiến Lộ Trạch thêm nhiều phiền phức hơn.

Lộ Trạch tùy tiện dọn dẹp nhà cũ, bên trong cũng không quá bẩn, cửa sổ bị gió làm bật ra, có một vài chiếc lá đã khô ở bên trong.

“Được rồi, em dẫn anh qua đây làm quen hoàn cảnh trong nhà một chút.”3Lộ Trạch đỡ Thẩm Đình Thâm vào trong phòng, đỡ anh đến bên phải trước, “Anh xem căn phòng đầu tiên bên phải này sẽ là phòng của anh, sau đó đi hai bước, phòng thứ hai chính là nhà vệ sinh, tới nữa là phòng của em, kế tiếp phía bên kia là phòng bếp.”

“Tôi tự ăn.” Thẩm Đình Thâm chậm rãi vươn tay về phía giọng nói đó.

Lộ Trạch cầm bát đặt vào lòng bàn tay của anh, đặt đôi đũa ở bên tay phải, nhìn anh nhận lấy bát ăn vài miếng, Lộ Trạch mới lên tiếng nói, “Ăn xong rồi, chúng ta phải đến nhà cũ trên núi, anh từ từ ăn trước, em đi nói vài câu với mẹ em.”

“Ừ.” Thẩm Đình Thâm gật đầu, cúi đầu ăn từng miếng9từng miếng.

Bây giờ Thẩm Đình Thâm trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn, khiến Lộ Trạch muốn đưa tay khẽ xoa đầu anh.

Trong chốc lát, Lộ Trạch đã thu xếp mọi thứ ổn thỏa, dắt Thẩm Đình Thâm đi ra ngoài.

“Ừ.” Thẩm Đình Thâm ngoan ngoãn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không nhúc nhích giống như một đứa trẻ biết điều.

Bởi vì anh biết mình không giúp gì được cho Lộ Trạch, làm thêm gì nữa mà nói chỉ là khiến Lộ Trạch thêm nhiều phiền phức hơn.

Lộ Trạch tùy tiện dọn dẹp nhà cũ, bên trong cũng không quá bẩn, cửa sổ bị gió làm bật ra, có một vài chiếc lá đã khô ở bên trong.

“Được rồi, em dẫn anh qua đây làm quen hoàn cảnh trong nhà một chút.” Lộ3Trạch đỡ Thẩm Đình Thâm vào trong phòng, đỡ anh đến bên phải trước, “Anh xem căn phòng đầu tiên bên phải này sẽ là phòng của anh, sau đó đi hai bước, phòng thứ hai chính là nhà vệ sinh, tới nữa là phòng của em, kế tiếp phía bên kia là phòng bếp.”

Nhà cũ này thiết kế hết sức đơn giản, hay chính xác là không có thiết kế. Lúc ấy Hứa Hạ có một chỗ có thể ở cũng đã rất vui vẻ, nhờ mấy người thân tốt bụng giúp đỡ dựng một căn nhà hết sức đơn giản.

“Chỉ vài phòng như vậy sao?” Tay của Thẩm Đình Thâm vuốt vách tường của căn nhà, thỉnh thoảng còn có thể sờ thấy một số chỗ loang lổ, anh biết là một căn nhà rất cũ rồi.

“Đúng vậy, chẳng mấy chốc thì anh có thể quen thuộc cái nhà này rồi.” Lộ Trạch cảm thấy nếu như vậy, sau này Thẩm Đình Thâm một mình ở nơi này hoạt động cũng sẽ rất dễ dàng.

“Ừ.” Trên mặt Thẩm Đình Thâm lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, mặc dù nhìn ra được nụ cười này có hơi miễn cưỡng, nhưng Lộ Trạch cũng biết không thể quá gấp, phải từ từ.

Nói xong, Lộ Trạch liền buông tay của Thẩm Đình Thâm ra, lui về sau một bước, “Được rồi, bây giờ anh thử tự mình trở lại phòng của anh đi, xem có vấn đề gì hay không.”

Thẩm Đình Thâm không nói gì, theo ý của Lộ Trạch, vịn tường tiến vào phòng của mình.

Anh đi khoảng một vòng ở trong phòng, bày biện trong phòng rất ít, nhưng giường sờ vào rất mềm mại, chắc là Lộ Trạch cố tình thay nệm và ga trải giường.

Vị trí của giường vừa vặn hướng về phía một cửa sổ, cửa sổ đang mở ra. Thẩm Đình Thâm đi tới liền có thể cảm nhận được gió mát trên núi, mang theo hương thơm của hoa điểu ngữ từ từ mà đến, thổi vào mặt khiến anh như có thể cảm giác được cảnh sắc trước mắt.

Cũng làm cho trong thế giới tối tăm của anh ít nhiều có vài hình ảnh như vậy xuất hiện.

Căn nhà này vừa vặn ở giữa rừng, nhánh cây vươn dài đến bên trong cửa sổ, Thẩm Đình Thâm đưa tay là có thể sờ vào lá cây lành lạnh.

Anh tiện tay ngắt một chiếc lá, đặt ở dưới mũi ngửi một cái. Đó là mùi của mùa Xuân, mùi thơm ngát lại mang theo cảm giác ẩm ướt của mưa.

“Nơi này thật tốt.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Đình Thâm chậm rãi vang lên trong phòng, anh biết Lộ Trạch đang ở sau lưng mình, hoặc là ở cửa phòng, hoặc là đứng cách mình không xa.

“Anh thích là được rồi.” Lộ Trạch hài lòng cười, xem ra dẫn anh tới nhà cũ là một quyết định không sai.

“Tôi thích.” Thẩm Đình Thâm lui về phía sau một hai bước, ngồi vào mép giường, hít sâu một hơi, đều là không khí trong lành trên núi.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng của Lộ Trạch truyền tới, sau đó có thể cảm giác được mép giường bên cạnh có người ngồi xuống, Lộ Trạch cười nhìn mặt Thẩm Đình Thâm, “Vậy sau này chúng ta sẽ ở lại đây, anh đã đồng ý với em, phải thích ứng, tiếp tục sống thật tốt.”

Thẩm Đình Thâm nghe xong, cười khẽ, “Em nói như lúc nào tôi cũng muốn tự tử.”

“Xí xí xí!” Lộ Trạch tức giận giơ tay lên bịt miệng Thẩm Đình Thâm, “Cái gì mà tự tử, anh đừng nói mấy câu như thế, em không thích nghe!”

Thẩm Đình Thâm đưa tay gỡ tay của Lộ Trạch ra, trong đôi mắt đen nhánh vẫn không có bất kỳ ánh sáng nào, “Nếu như tôi đã theo em tới đây thì tôi sẽ điều chỉnh tốt tâm trạng, sống thật tốt.”

“Vậy thì tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.