*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lộ Trạch vừa khoác một chiếc áo khoác lên người, vừa đi dọc theo đường nhỏ vào trong rừng, sau vài bước liền thấy Thẩm Đình Thâm đang ngồi ở trên một cành cây khô, anh cầm một nhánh cây nhỏ trong tay vẽ gì đó trên mặt đất.
“Thẩm Đình Thâm, bây giờ em xuống núi mua một ít đồ ăn lên, lát nữa mình anh về nhà chờ em một lát, chắc là không có việc gì chứ?” Lộ Trạch không đến gần, chỉ đứng ở xa gọi Thẩm Đình Thâm, khắp rừng đều là tiếng vọng của cô ấy.
Thẩm Đình Thâm ngẩng đầu lắng tai về hướng phát ra âm thanh, đáp khẽ, “Ừ, lát nữa tôi tự mình về nhà.”
“Được.” Lộ Trạch cười quay đầu trở lại, trong lòng tràn ngập mùi vị hạnh phúc.
Là ăn trộm3sao? Thẩm Đình Thâm dừng bước, nhưng căn nhà này hết sức đơn sơ lại ở trong núi sâu, tên trộm nào lại đến đây trộm chứ?
Có lẽ là người đi săn trong núi, đúng lúc mệt mỏi lại đây nghỉ ngơi một chút.
Thẩm Đình Thâm lập tức phân tích nhiều khả năng, nhưng do bây giờ mắt không nhìn thấy nên anh cũng không thể xác nhận rốt cuộc là tình huống gì.
Anh chỉ có thể nhẹ nhàng lui về phía sau, ẩn nấp ở bên cạnh chờ lát nữa Lộ Trạch trở lại.
Chân của anh còn chưa có lui về phía sau mấy bước đã nghe thấy người ở bên trong đột nhiên vọt ra, dọa Thẩm Đình Thâm sợ đến trực tiếp ngồi xuống cạnh cửa chính.
Cho dù bây giờ Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy, nhưng mỗi2ngày cứ sống chung với Thẩm Đình Thâm như vậy, mỗi ngày đều có thể thấy mặt anh, đối với Lộ Trạch mà nói, đặc biệt là lúc được Thẩm Đình Thâm cần, càng làm cho Lộ Trạch vui vẻ không thôi.
Còn Thẩm Đình Thâm bên này ngồi ở trên cành cây, cầm nhánh cây trong tay viết chữ trên mặt đất.
Là ba chữ Bạch Nhược Y, vị trí nét bút đều lộn xộn, nhưng sau khi viết vài lần thì càng ngày càng chuẩn, dần dần chữ viết ra đã rất giống của người bình thường.
Từ sau khi Bạch Nhược Y biến mất, Thẩm Đình Thâm vẫn luôn lo lắng cho an toàn của cô, chỉ hận bây giờ bản thân mình cũng không làm được gì cả, còn phải tránh ở nơi này, điều dưỡng hai mắt.
Thời gian yên lặng3dường như trôi qua nhanh hơn bình thường rất nhiều, Thẩm Đình Thâm nghe thấy tiếng chim hót trong rừng dần dần lắng xuống, ngược lại không biết con ếch ở nơi nào kêu đến vui thích.
Gió thổi qua gương mặt của anh, mang theo một chút lạnh lẽo.
Trời dần tối.
Thẩm Đình Thâm có thể cảm nhận được ban đêm và ban ngày khác nhau, anh đứng lên đi về nhà, con đường nhỏ này anh đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa rồi.
Không mất bao lâu, anh đã về đến nhà. Tự mình mò mẫm mặt tường lạnh lẽo, từng bước từng bước đi vào trong nhà.
Lúc đôi tay thon dài mới chạm đến cửa chính trong nhà thì đột nhiên nghe thấy hình như trong phòng khách có tiếng động gì đó. Lỗ tai của Thẩm9Đình Thâm đặc biệt bén nhạy, có thể nghe thấy tiếng động nhỏ bên trong, nhất định có người đang lục lọi đồ vật trong nhà anh.
Có lẽ là người đi săn trong núi, đúng lúc mệt mỏi lại đây nghỉ ngơi một chút.
Thẩm Đình Thâm lập tức phân tích nhiều khả năng, nhưng do bây giờ mắt không nhìn thấy nên anh cũng không thể xác nhận rốt cuộc là tình huống gì.
Anh chỉ có thể nhẹ nhàng lui về phía sau, ẩn nấp ở bên cạnh chờ lát nữa Lộ Trạch trở lại.
Chân của anh còn chưa có lui về phía sau mấy bước đã nghe thấy người ở bên trong đột nhiên vọt ra, dọa Thẩm Đình Thâm sợ đến trực tiếp ngồi xuống cạnh cửa chính.
“A!” Một giọng nam ồm ồm vang lên ở bên tai Thẩm Đình3Thâm, dọa Thẩm Đình Thâm sợ đến lập tức đứng lên, một tay che ở trước ngực một tay huơ lung tung trong không khí.
“Mày là ai! Ở trong nhà tao làm gì?” Chân mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm nhíu lại thật chặt, quanh người đều lan toả hơi thở mạnh mẽ của người lạ.
Nhưng người nọ không trả lời Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm lại không nhìn thấy, chỉ có thể cảnh giác bất cứ lúc nào.
Thật lâu sau cũng không có âm thanh nào truyền tới.
Đôi tay đang đưa lên của Thẩm Đình Thâm thả lỏng, nghĩ thầm e rằng người nọ đã đi rồi.
Nhưng đột nhiên một cơn gió mạnh truyền đến từ sau lưng, Thẩm Đình Thâm không tránh kịp nữa, lập tức cảm thấy sau lưng của mình bị thứ gì đó dùng sức đập một cái.
“Bốp!”, sau đó là cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến. Tuy nói cơ thể Thẩm Đình Thâm không kém, nhưng với một gậy đến từ phía sau này, cho dù cơ thể anh là kim cương cũng sẽ vô cùng đau đớn.
“A...” Thẩm Đình Thâm đau đến hít lạnh, ôm bả vai chạy mấy bước về bên kia, vừa chạy vừa nói, “Rốt cuộc mày là ai? Mày muốn làm gì?”
Từ sau khi Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy, anh còn chưa từng đi nhanh, đừng nói gì là chạy.
Bởi vì trước mắt anh tối đen, lúc chạy cảm thấy vô cùng không an toàn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đạp vào khoảng không, ngã bị thương.
Nhưng bây giờ, anh có thể nghe được người phía sau đang vừa chạy đuổi theo mình, vừa cầm gậy vung vẩy, cắt qua không khí tạo thành tiếng “vù vù“.
Âm thanh này quá khó chịu, thôi thúc Thẩm Đình Thâm không được dừng bước. May là đang ở trong căn nhà này, thường ngày anh đi lại cũng nhiều nên có thể dựa vào cảm giác để chạy, cuối cùng còn chui vào trong hầm.
Anh chỉ biết sơ sơ vị trí, vừa lắng tai nghe tiếng bước chân sau lưng, vừa nằm sấp trên mặt đất tìm cái hầm.
Anh mới vừa mò tới cửa hầm thì lại một tiếng “Bốp!” vang lên, cây gậy nện vào bắp chân Thẩm Đình Thâm khiến cả người anh căng cứng. Anh không nghĩ nhiều, xoay người dứt khoát lăn vào trong hầm, sau đó nhanh chóng chốt cửa hầm từ bên trong.
Kế tiếp anh dùng tấm lưng bị đau của mình chặn cửa hầm ngầm, không để cho người bên ngoài đi vào.
“Bịch bịch... A... bịch bịch...”, Tiếng gậy đập vào cửa hầm lẫn với tiếng gào nổi điên của người nọ bên ngoài, giống như có thù sâu hận lớn gì đó với Thẩm Đình Thâm, muốn đánh Thẩm Đình Thâm đến chết.
Thẩm Đình Thâm có thể cảm nhận rõ trái tim mình đã vọt lên tận cổ họng.
Anh không phải một người nhát gan, nhưng một khi bị mù, dù võ của anh lợi hại hơn nữa thì cũng không thể đối phó với ai.