*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Có người không!” Cô gọi với ra ngoài, khuôn mặt đau đớn, từ sau khi cô mang thai, người làm được sắp xếp đến phòng cô luôn sợ cô sẽ có phản ứng gì không tốt.
Cho nên cô muốn gọi mấy tiếng, hy vọng đúng lúc có người làm đi đến nghe thấy, “Có ai không? Giúp tôi …”
Mới gọi hai câu mà lưng Bạch Nhược Y đã nhễ nhại mồ hôi, cơn đau truyền đến từ bụng khiến cô thở hổn hển.
Sao lại cứ là lúc này! Bạch Nhược Y cảm thấy mình sắp sinh rồi, cô khó khăn bước ra, muốn gọi người đến giúp mình.
Lần nào Thanh Chấp cũng đến kịp thời, anh ta xông vào như tên bắn, nhìn thấy vẻ đau đớn trên mặt Bạch Nhược Y, còn chưa kịp nghĩ nhiều đã gọi3điện thoại bảo bác sĩ chuẩn bị phòng sinh, chuẩn bị đón Bạch Nhược Y đến sinh.
“Đến bệnh viện ngay rồi đây, em cố chịu đựng một chút.” Thanh Chấp ngắt máy, chẳng nói hai lời đã bế Bạch Nhược Y lên.
Bạch Nhược Y có dáng người đẹp, trước đầy đặn sau nở nang, nhưng thật ra cô rất gầy cho dù bây giờ có thêm một đứa bé trong bụng thì Thanh Chấp cũng có thể bế cô lên một cách dễ dàng.
Hơn nữa anh ta bế cô chạy bước lớn ra ngoài khiến mấy người làm trong nhà hết hồn, đi theo sau dặn dò bằng tiếng Nhật, “Nhanh lên, vỡ ối rồi, mau đến bệnh viện đi.”
Thanh Chấp quay đầu liếc nhìn người làm đó với vẻ khó chịu, mình nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Nhược2Y thì sốt hết cả ruột, vậy mà họ còn túm tụm ở phía sau, “Im miệng!”
Sau đó Thanh Chấp lên xe, phi như bay đến bệnh viện, vẫn may khoảng cách tới bệnh viện không xa lắm.
Chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện, do thân phận của Đằng Y đặc biệt nên Bạch Nhược Y vừa đến đã có thể vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ và y tá đón lấy Bạch Nhược Y đã cuộn người lại từ tay Thanh Chấp, họ đều đeo khẩu trang, khiến người ta không nhìn rõ nét mặt, “Được rồi, giao cô Bạch cho chúng tôi đi.”
Thanh Chấp còn muốn nói gì đó, nhưng trông thấy nửa thân dưới của Bạch Nhược Y đã ướt đẫm từ lâu, thì không dám trì hoãn thêm nữa.
Chẳng mấy chốc, Thanh Chấp đã bị mấy y3tá đẩy sang ngồi trên chiếc ghế ở một bên, “Anh gì ơi, phiền anh đợi ở đây.”
Mới đi được hai bước, chân cô đã run rẩy, ngã xuống đất, đau đến độ run lẩy bẩy.
Sinh con đau vậy ư? Bạch Nhược Y thấy lạ.
Thật ra người bình thường sinh con không khoa trương như thế, chỉ có điều cơ thể Bạch Nhược Y vốn yếu, lại vỡ nước ối sớm nên mới khiến cô cảm thấy đau đớn như thế.
Đúng vào lúc cô cảm thấy có thể mình phải sinh con một mình trong phòng thì một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu trắng xông vào.
Là Thanh Chấp.
Chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện, do thân phận của Đằng Y đặc biệt nên Bạch Nhược Y vừa đến đã có thể vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ và9y tá đón lấy Bạch Nhược Y đã cuộn người lại từ tay Thanh Chấp, họ đều đeo khẩu trang, khiến người ta không nhìn rõ nét mặt, “Được rồi, giao cô Bạch cho chúng tôi đi.”
Thanh Chấp còn muốn nói gì đó, nhưng trông thấy nửa thân dưới của Bạch Nhược Y đã ướt đẫm từ lâu, thì không dám trì hoãn thêm nữa.
Chẳng mấy chốc, Thanh Chấp đã bị mấy y tá đẩy sang ngồi trên chiếc ghế ở một bên, “Anh gì ơi, phiền anh đợi ở đây.”
“Phải mất bao lâu vậy?” Thanh Chấp túm cổ tay áo của một y tá, khuôn mặt lo lắng và căng thẳng, “Nhược Y thế nào rồi, hẳn là sẽ không có chuyện chứ? Đứa bé và mẹ đều sẽ không gặp chuyên đúng không?”
Y tá nhìn Thanh Chấp sốt ruột3đến độ trán nhễ nhại mồ hôi, khóe miệng sau lớp khẩu trang cong cong, “Anh gì ơi anh đừng lo, chị nhà chỉ vỡ ối, không có vấn đề gì quá lớn đâu, anh cứ yên tâm.”
Cho dù y tá đã nói vậy nhưng Thanh Chấp vẫn không dám buông tay y tá, “Thật ư?”
“Phải ạ.” Y tá cười gạt tay Thanh Chấp ra, cảm thấy anh chàng này trông đẹp trai như thế, còn thương vợ hiếm thấy, “Anh cứ yên tâm, nhẫn nại đợi một lúc là được.”
“Được… thôi.” Thanh Chấp thấy còn có y tá khác đang đợi y tá này nên đành buông tay ra.
Thanh Chấp vẫn luôn du lịch qua các nước, bạn bè nhiều, nhưng đều không quá thân thiết.
Anh ta chưa từng chứng kiến bạn bè sinh nở, cũng là lần đầu tiên trải qua tâm trạng này. Huống hồ người phụ nữ ở trong phòng sinh là người phụ nữ duy nhất anh ta yêu.
Tuy đã nghe lời an ủi của y tá, nhưng Thanh Chấp vẫn tưởng tượng ra rất nhiều tình huống bất ngờ trong lúc sinh nở. Cái gì mà xuất huyết nhiều, cái gì mà người lớn và đứa trẻ chỉ có thể giữ được một, cái gì mà sau lần sinh này sẽ không sinh con được nữa… Rất nhiều điều ngoài ý muốn xuất hiện trong đầu Thanh Chấp, khiến anh ta đứng ngồi không yên.
Thỉnh thoảng anh ta có thể nghe thấy tiếng hét của phụ nữ truyền tới từ một căn phòng khác, nhưng từ đầu đến cuối không có giọng của Bạch Nhược Y.
Chẳng mấy chốc, hai người Đằng Y và A Nhị cũng lo lắng không yên mà đến. Đằng Y nhìn thấy Thanh Chấp đang ngồi trên ghế.
Anh ta cắn móng tay, đôi lông mày hơi thưa cau lại, vẻ lo lắng và căng thẳng hiện rõ trên mặt.
Đằng Y bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thanh Chấp, trầm giọng hỏi, “Không phải còn mấy ngày nữa mới đến ngày dự sinh sao? Sinh sớm à?”
“Vâng, lúc con đến thăm cô ấy, cô ấy đã đã ngã trên nền nhà, thân dưới toàn là nước và máu…” Thanh Chấp vừa nghĩ đến cảnh tượng đó đã giơ tay bụm mặt, thật sự không dám nghĩ thêm.
Trước đó anh ta vội vàng đưa Bạch Nhược Y đến bệnh viện, căn bản không dám nghĩ đến tình huống nếu như mình đến muộn.
Bây giờ nhớ lại thì vô cùng sợ hãi.
“Là lỗi của ba. Ba nên bảo người làm đi theo Nhược Y bất cứ lúc nào.” Đằng Y lắc đầu tự trách, khẽ vỗ lưng Thanh Chấp.
A Nhị cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn hai người đàn ông đang căng thẳng, bản thân cũng thấy không thoải mái, “Được rồi, con người chị Bạch tốt như thế, không phải đất nước Trung Quốc của hai người có một câu chính là ở hiền gặp lành đấy sao? Chị Bạch nhất định sẽ bình an, hai người yên tâm đi.”
“Hy vọng là vậy.” Thanh Chấp ngước mắt nhìn A Nhị, đôi mắt kia chất chứa lo lắng, lòng luôn thầm cầu nguyện Bạch Nhược Y và đứa bé trong bụng cô nhất định phải bình yên ra ngoài.
Thời gian trôi qua rất chậm…
Mỗi khi có người đi ra, họ luôn tưởng là Bạch Nhược Y, lập tức nghển cổ nhìn, nhưng đều không phải.