Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 672: Rời khỏi nhật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ánh mắt Bạch Nhược Y dần trở nên không vui. Quả thực từ trước đến nay, cô không muốn gần gũi với Đằng Y, nhưng Thanh Ly là cháu ngoại ông ta nên đôi khi Đằng Y muốn gần gũi con bé, cô cũng ngầm đồng ý.

“Không sao, con có thể thấy ông trên điện thoại di động mà.” Bạch Nhược Y xoa đầu Thanh Ly, nhìn gương mặt đơn thuần bầu bĩnh của con, tự đáy lòng cô cảm thấy hổ thẹn.

Thật ra đứa trẻ năm tuổi này đã có ý nghĩ của riêng bé. Vội vã bảo bé rời khỏi nơi ở từ lúc chào đời, nói theo nghĩa nào thì đó cũng là quá tàn nhẫn.

Thanh Ly vùi đầu vào ngực Bạch Nhược Y, trên khuôn mặt nho nhỏ cũng không có vẻ gì là khổ sở, bé còn nhỏ nên không hiểu3được xa nhau là cảm giác thế nào: “Mẹ, ba nói là về Trung Quốc có thể thường xuyên nhìn thấy mẹ cười, đúng không ạ?”

“Ặc.” Bạch Nhược Y nhíu hàng mày nhỏ nhắn, không hiểu lắm câu nói của Thanh Ly: “Sao thế? Ngày thường mẹ rất ít cười với con à?”

“Không ạ.” Thanh Ly lắc đầu, vươn cánh tay nhỏ bé như ngó sen lên nâng cằm mẹ: “Chỉ là thỉnh thoảng con thấy mẹ không được vui, hơn nữa mẹ các bạn khác đều thường xuyên dẫn các bạn đi chơi, nhưng mẹ chưa bao giờ đưa con đi chơi cả. Toàn là ba đưa con đi thôi.”

Bạch Nhược Y bỗng chốc nghẹn lời. Bởi vì cô không thích ra cửa, người Nhật ở ngoài nói gì cô cũng không hiểu nên mới cả ngày ở trong nhà, người lúc nào2cũng ủ rũ.

“Được rồi, mọi thứ đã xong, chúng ta đi thôi.” Thanh Chấp cầm hai chiếc vali hành lý, đi ra từ phía sau.

Thanh Ly muốn xuống khỏi người Bạch Nhược Y: “Ba, con tới xách giúp ba.”

Trong mắt anh ta là bóng hình cô, một bên mặt của cô ngược sáng, nơi đuôi mắt phảng phất vẻ lạnh lùng.

“Chúng ta không gặp A Nhị, Đào Thành và ngài Đằng Y ư?” Thanh Chấp dò hỏi, dù sao năm năm họ cũng đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện.

Bạch Nhược Y thì không cần nghĩ ngợi, đôi môi anh đào thản nhiên thốt ra mấy chữ: “Không cần.”

Cô không có cảm giác đặc biệt gì với người nơi này. Dù người đưa cô từ Trung Quốc về là Đào Thành hay Đằng Y cũng vậy, ngay cả A Nhị không oán không hận, cô3cũng chẳng có thiện cảm nốt.

Bởi vì ngay từ ban đầu, cô đã mang tâm lý kháng cự, không có lúc nào không nghĩ tới chuyện rời khỏi, làm sao có cảm giác gì ở đây được chứ.

Bạch Nhược Y nghe theo ý con và thả bé xuống: “Cẩn thận.”

Thanh Ly chạy đến bên chân Thanh Chấp, tự tay cầm lấy vali. Thanh Chấp cười: “Con kéo nó không di chuyển đâu, kéo tay ba là được rồi.”

Bạch Nhược Y tự nhiên nhận lấy vali hành lý từ tay còn lại của Thanh Chấp. Tuy hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng dẫu sao cũng đã sống chung năm năm, sự ăn ý nhất định vẫn phải có.

Mỗi người kéo một chiếc vali, Thanh Chấp nắm bàn tay nhỏ của Thanh Ly. Cả ba cùng đi ra ngoài sân.

Thanh Chấp do dự9một lát, nhìn Thanh Ly rồi lại nhìn sang Bạch Nhược Y.

“Chúng ta không gặp A Nhị, Đào Thành và ngài Đằng Y ư?” Thanh Chấp dò hỏi, dù sao năm năm họ cũng đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện.

Bạch Nhược Y thì không cần nghĩ ngợi, đôi môi anh đào thản nhiên thốt ra mấy chữ: “Không cần.”

Cô không có cảm giác đặc biệt gì với người nơi này. Dù người đưa cô từ Trung Quốc về là Đào Thành hay Đằng Y cũng vậy, ngay cả A Nhị không oán không hận, cô cũng chẳng có thiện cảm nốt.

Bởi vì ngay từ ban đầu, cô đã mang tâm lý kháng cự, không có lúc nào không nghĩ tới chuyện rời khỏi, làm sao có cảm giác gì ở đây được chứ.

Dứt lời, Bạch Nhược Y rảo bước.

Đến khi lên xe, cô mới tin3rằng mình đã rời khỏi nơi này, thật sự sắp về đến Trung Quốc.

Khung cảnh ngoài cửa sổ xe quen thuộc mà lại xa lạ, bỗng chốc giống như quay về năm năm trước, lần đầu tiên cô cùng Đào Thành ra khỏi sân viện.

Cửa hàng bên đường và các kiểu kiến trúc cao thấp không đều tựa như cảnh vật trong truyện tranh, từng cảnh một thoáng qua trước mắt.

Trái tim cô đã héo úa nhiều năm, giờ như được sống lại.

Không lâu sau, gia đình họ đã đến Pháp.

Thanh Chấp vừa tới Pháp đã cực kỳ bận rộn, mọi chuyện trong trang viên đều do một mình anh ta xử lý, bây giờ lại nghiệm thu số rượu ủ. Hơn nữa đây là chuyện cuối cùng giúp Đằng Y nên Thanh Chấp đặc biệt để tâm.

Bình thường Bạch Nhược Y và Thanh Ly đều ở trong nhà, đôi khi Thanh Chấp bận đến mức cả ngày không thấy bóng dáng đâu, thậm chí nhiều ngày cũng không về nhà.

Thanh Ly là đứa trẻ ngoan, ngày thường ở nhà đọc sách, mệt thì chạy tới ngủ trong lòng Bạch Nhược Y.

“Mẹ, chúng ta còn ở đây bao lâu ạ?” Thanh Y nằm trên đầu gối mẹ, nghịch góc áo của mẹ, có vẻ hơi mệt rồi: “Con rất nhớ ba, đã nhiều ngày ba chưa về rồi.”

Bạch Nhược Y đang dùng máy tính tìm kiếm thông tin của Thẩm Đình Thâm, nhưng cũng không biết vì sao không truy cập được vào mạng Trung Quốc; nên cô không thể biết được thông tin của Thẩm Đình Thâm và Thẩm thị.

Nghe Thanh Ly nói vậy, cô mới dừng lại, cụp mắt nhìn cô bé nhỏ nhắn trong lòng mình, dịu dàng nói: “Ly Nhi, mẹ hỏi con, nếu sau khi về Trung Quốc, mẹ và ba con tách nhau ra, con sẽ rất muốn gặp ba, con sẽ khó xử...”

“Mẹ!” Đứa trẻ trong lòng đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận.

Thanh Ly chưa bao giờ không hiểu chuyện, cắt ngang lời mẹ như lúc này. Con bé thật sự không vui: “Tại sao mẹ lại tách khỏi ba? Con không muốn đâu, con không muốn ai trong hai người tách nhau ra cả. Chỉ cần hai người ở bên cạnh nhau thì con đi đâu cũng được, nhưng hai người không được tách nhau ra.”

Nghe Thanh Ly nói vậy, Bạch Nhược Y bỗng ngạc nhiên. Thanh Ly mới có năm tuổi nhưng lối suy nghĩ và cách bày tỏ của bé lại giống như người lớn.

Hồi lâu sau, Bạch Nhược Y mới lấy lại tinh thần. Cô bế con lên, khẽ hôn lên mắt bé: “Mẹ chỉ đang giả dụ thôi chứ không phải muốn con rời khỏi ba.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.