*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bạch Nhược Y đang ngủ mơ màng thì bị Thanh Ly lay cho tỉnh dậy, lúc mở to mắt, cô cảm thấy đầu vô cùng nặng nề: “Sao thế?”
“Mẹ, trên người mẹ có lửa!” Thanh Ly căng thẳng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Y: “Mặt mẹ đỏ hết lên rồi.”
Bạch Nhược Y đưa tay sờ mặt mình, đúng là có hơi nóng. Thảo nào hôm nay cô lại ngủ sớm thế, hóa ra là sốt rồi.
Cô ngồi dậy khỏi giường, tự rót cho mình một ly nước nóng rồi lục tìm thuốc hạ sốt trong nhà: “Ly Nhi, hôm nay con qua phòng ba ngủ đi, mẹ sốt rồi không thể ngủ với con, sẽ lây qua con đó.”
Thanh Ly chưa từng ngủ một mình, hoặc là ngủ với Thanh Chấp hoặc là ngủ với Bạch Nhược Y. Nhưng so với những chuyện3đó, bé lại lo lắng cho sức khỏe mẹ mình hơn: “Mẹ, hay là con gọi điện cho ba nha? Gọi ba về xem thử ạ.”
“Không cần đâu, bây giờ ba con bận nhiều việc, đừng phiền đến ba. Mẹ uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ khỏe ngay.” Bạch Nhược Y uống thuốc với nước nóng, sau đó xoa đầu Thanh Ly: “Bây giờ Ly Nhi năm tuổi rồi, không biết có sợ ngủ một mình không?”
“Con không sợ đâu!” Thanh Ly hiếm khi bị người ta khích, lại còn khích chuẩn như vậy. Con bé ôm gối rồi đi chân trần qua phòng Thanh Chấp, hơn nữa còn giúp Bạch Nhược Y đóng cửa phòng: “Mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bạch Nhược Y ngồi trên giường, cười nhìn Thanh Ly đóng cửa lại.
Mãi đến khi nghe tiếng cửa phòng khác đã đóng, cô mới2lộ vẻ khó chịu. Không biết tại sao cô lại đột nhiên sốt cao, vừa thức dậy đã đau đến mức muốn vỡ đầu.
“Không cần, khụ...” Bạch Nhược Y vừa ho, vừa vươn tay còn lại vuốt mặt Thanh Ly.
“Nhưng mà... người mẹ nóng quá, lại ho liên tục như thế!” Thanh Ly căng thẳng nhìn Bạch Nhược Y, bây giờ ở nhà ngoại trừ hai mẹ con thì không còn ai khác nên bé rất lo mẹ gặp phải chuyện gì.
Hơn nữa Thanh Ly là một đứa trẻ, chỉ biết bị bệnh tức là bị bệnh, không rõ bệnh nhẹ hay bệnh nặng.
“Con vẫn nên gọi điện bảo ba về thôi.” Thanh Ly nói xong rồi đi tới mép bàn, lấy di động của Bạch Nhược Y và định gọi cho Thanh Chấp.
“Khụ...” Bạch Nhược Y cau mày, cố kiềm nén cơn ho3khan: “Đừng gọi ba con, bây giờ ba con bận nhiều việc. Nếu con lo cho mẹ thì ngày mai chúng ta tới bệnh viện đi.”
Vừa rồi cô không đắp chăn, giờ gục xuống ho kịch liệt.
“Khụ! Khụ...” Bạch Nhược Y lo Thanh Ly nghe thấy nên đưa tay che miệng và mũi lại rồi ho, phát ra âm thanh “phù phù...”
Cô ho mấy tiếng liên tục mà vẫn chưa thể ngừng lại.
Trong thoáng chốc, cửa phòng bị đẩy ra “kèn kẹt“. Thanh Ly ôm gối nhìn Bạch Nhược Y gục ho trên giường, sợ tới mức suýt khóc, chạy chân trần đến bên cạnh cô.
“Mẹ! Mẹ bị sao vậy?!” Thanh Ly túm lấy góc áo Bạch Nhược Y: “Con gọi điện gọi ba về nha.”
“Nhưng mà... người mẹ nóng quá, lại ho liên tục như thế!” Thanh Ly căng thẳng nhìn Bạch Nhược9Y, bây giờ ở nhà ngoại trừ hai mẹ con thì không còn ai khác nên bé rất lo mẹ gặp phải chuyện gì.
Hơn nữa Thanh Ly là một đứa trẻ, chỉ biết bị bệnh tức là bị bệnh, không rõ bệnh nhẹ hay bệnh nặng.
“Con vẫn nên gọi điện bảo ba về thôi.” Thanh Ly nói xong rồi đi tới mép bàn, lấy di động của Bạch Nhược Y và định gọi cho Thanh Chấp.
“Khụ...” Bạch Nhược Y cau mày, cố kiềm nén cơn ho khan: “Đừng gọi ba con, bây giờ ba con bận nhiều việc. Nếu con lo cho mẹ thì ngày mai chúng ta tới bệnh viện đi.”
“Không được...” Thanh Ly tức giận trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y, bàn tay con bé sờ tới sờ lui trên bàn: “Bây giờ mẹ rất khó chịu, nếu không gọi ba về, thì3bây giờ mẹ đến bệnh viện ngay đi.”
Bạch Nhược Y cũng không rõ Thanh Ly bướng bỉnh mạnh mẽ giống ai, nhưng hiện tại không nghe lời bé, chỉ e bé sẽ sống chết đòi Thanh Chấp phải về.
Bạch Nhược Y rất muốn trở lại Trung Quốc nên cô không muốn làm chậm trễ chuyện anh ta xử lý trang viên, hy vọng anh ta có thể xử lý xong sớm để về nước sớm một chút.
“Được, bây giờ chúng ta đến bệnh viện, con đỡ mẹ dậy nào.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa ho khan, gắng gượng xuống giường.
Thanh Ly tay nhỏ chân bé nên cũng không đỡ nổi cô, bé giúp cô lấy áo khoác; xác nhận ví tiền di động đều mang theo cả rồi, hai mẹ con mới ra cửa.
Lúc lái xe, Bạch Nhược Y vẫn ho, hốc mắt đỏ cả lên khiến Thanh Ly vô cùng lo lắng. Bé cho rằng cô mắc bệnh nặng, hông ngừng đưa khăn giấy cho cô, mũi cô cũng bị lau đến mức đỏ bừng.
Không bao lâu đã tới bệnh viện, do ban đêm nên bệnh nhân rất ít. Bạch Nhược Y mau chóng lấy số, được bác sĩ sắp xếp đến một phòng bệnh để truyền nước.
Thanh Ly đỏ hoe cả mắt, đi theo Bạch Nhược Y, xoay tới xoay lui. Nhiều y tá thấy bé quá đáng yêu nên lấy kẹo ra dỗ, mà bé chẳng phản ứng gì cả.
Bạch Nhược Y nằm trên giường bệnh, mệt không chịu được mà lại lo cho Thanh Ly.
“Ly Nhi, con đến bên cạnh mẹ ngủ đi, mẹ mệt lắm.” Bạch Nhược Y nói với con gái, giọng uể oải.
Thanh Ly ngoan ngoãn đến nằm bên cạnh Bạch Nhược Y, mở to mắt nhìn cô. Thấy cô ngủ, bé lại đưa tay sờ lên mặt, xác nhận không còn nóng như trước nữa mới yên tâm.
Nhưng bây giờ Thanh Ly không ngủ được, xoay người xuống giường, gặp được chị y tá truyền dịch cho Bạch Nhược Y trước đó, bé hỏi: “Mẹ em bệnh, ngày mai có thể khỏe lại không?”
Y tá ngồi xổm người xuống, vuốt tóc Thanh Ly và nở nụ cười đáp lại: “Mẹ em chỉ bị bệnh nhẹ thôi, hôm nay ngủ một giấc thật ngon rồi ngày mai sẽ khỏe.”
“Thật vậy ạ?” Cuối cùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ly cũng xuất hiện nụ cười, khiến người ta cảm thấy thế giới bừng sáng.
“Ừ, bây giờ mẹ em đang ngủ, em cũng phải ngoan đấy, bằng không mẹ thức dậy không thấy em sẽ lo lắng.” Y tá đẩy người Thanh Ly, bảo bé trở về phòng bệnh.