*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thanh Ly nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của Thẩm Đình Thâm một lúc lâu, sau đó đứng lên, ngồi ở trên đùi Thẩm Đình Thâm.
Thanh Ly hoàn toàn không sợ Thẩm Đình Thâm, trong đáy lòng có một loại cảm giác muốn gần gũi với anh.
Cô bé vươn cánh tay vừa nhỏ vừa ngắn ra, nhẹ nhàng đặt lên mắt Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm theo bản năng liền nhắm hai mắt lại, mặc cho bàn tay non nớt của Thanh Ly xoa hai mắt của mình.
Thanh Ly vừa chậm rãi xoa đôi mắt của Thẩm Đình Thâm, vừa dùng giọng điệu trẻ con dỗ người khác, “Được rồi được rồi, bây giờ cháu giúp chú xoa đôi mắt bị thương, chú ngủ một giấc dậy, ngày mai đôi mắt sẽ khỏi thôi.”
Thanh Ly hồi hộp mở miệng nói, “Chú ơi, cháu... cháu có3thể hôn chú một cái không? Chỉ hôn một cái, cháu bảo đảm không để lại nước dãi.”
Thẩm Đình Thâm cười “xì”, không ngờ núi băng ngàn năm như anh cũng sẽ bị một cô bé trêu đùa đến mở cờ trong bụng.
“Có thể.” Thẩm Đình Thâm ngừng cười, nghiêm chỉnh trả lời.
Sau đó Thanh Ly vui vẻ cười ha hả, nhìn chằm chằm mặt Thẩm Đình Thâm, hôn nhẹ lên mặt anh.
Thẩm Đình Thâm cảm thấy trên mặt có hơi lạnh, sau đó cảm giác được Thanh Ly đang nhanh chóng chạy khỏi lòng, kế đó thì nghe thấy tiếng Thanh Ly mang giày, “Cháu... cháu phải đi rồi!”
Thẩm Đình Thâm chau mày, lúc này mới nhớ tới người trong lòng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nói những từ này với cô bé thì cô bé cũng không hiểu.”Không có gì, chính là cảm ơn2ý tốt của cháu, hi vọng đôi mắt của chú thật sự có thể chữa khỏi, sau đó có thể nhìn thấy cháu lớn lên trông như thế nào.”
“Hì hì, ba vẫn luôn nói với cháu rằng, sau này nhất định phải cách đàn ông xa một chút, bề ngoài của cháu rất ưa nhìn, sẽ có nhiều đàn ông muốn hôn cháu!” Thanh Ly xấu hổ nói, hai tay len lén che hai mắt của mình, “Nhưng... cháu vẫn cảm thấy chú đẹp hơn cháu.”
Độ cong của khoé môi Thẩm Đình Thâm càng lúc càng lớn, anh ôm Thanh Ly nhích tới gần mặt mình, chóp mũi cũng có thể ngửi thấy rõ hơn mùi hương trên người Thanh Ly, “Cháu nói cháu tên là Thanh Ly đúng không?”
Gương mặt tuấn tú của Thẩm Đình Thâm phóng đại ở trước mặt Thanh Ly, trái tim bé nhỏ của3Thanh Ly càng ngày càng hồi hộp, cô bé mở to mắt, gật đầu, “Dạ, cháu tên là Thanh Ly.”
Nói xong, không đợi Thẩm Đình Thâm tiếp lời, bàn tay nhỏ bé của Thanh Ly đột nhiên vươn ra nâng mặt của Thẩm Đình Thâm, người Thẩm Đình Thâm thoáng cứng đờ, lời định nói ra cũng nuốt xuống.
Thẩm Đình Thâm cười mấy tiếng, bế Thanh Ly lên, mặc dù không nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Ly, nhưng mùi hương trên người cô bé i rất thoải mái, phảng phất mùi hương ở sâu trong ký ức của anh.
“Mượn lời chúc tốt lành của cháu.” Thẩm Đình Thâm ôm Thanh Ly rất dịu dàng, anh chưa từng ôm trẻ con, cho nên trong tiềm thức cứ cảm giác Thanh Ly trong lòng giống như một món đồ sứ rất quý báu. Giống như chỉ cần hơi không9cẩn thận sẽ khiến Thanh Ly bị thương.
Thanh Ly cười hì hì, nghe tiếng cười ngọt ngào ấy, Thẩm Đình Thâm như được đút ăn một viên đường mềm, vui vẻ không nói nên lời.
“Mượn lời chúc tốt lành của cháu là ý gì thế?” Thanh Ly vẫn chưa học qua từ này, chỉ là cảm giác ở trong lòng Thẩm Đình Thâm rất thoải mái, đặc biệt là lúc nhìn nụ cười của Thẩm Đình Thâm, cô bé luôn muốn hôn Thẩm Đình Thâm một cái.
Nhưng Thanh Ly lại xấu hổ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô bé gặp Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm cười “xì”, không ngờ núi băng ngàn năm như anh cũng sẽ bị một cô bé trêu đùa đến mở cờ trong bụng.
“Có thể.” Thẩm Đình Thâm ngừng cười, nghiêm chỉnh trả lời.
Sau đó Thanh Ly vui vẻ cười ha hả,3nhìn chằm chằm mặt Thẩm Đình Thâm, hôn nhẹ lên mặt anh.
Thẩm Đình Thâm cảm thấy trên mặt có hơi lạnh, sau đó cảm giác được Thanh Ly đang nhanh chóng chạy khỏi lòng, kế đó thì nghe thấy tiếng Thanh Ly mang giày, “Cháu... cháu phải đi rồi!”
“Hôn người khác rồi thì không muốn chịu trách nhiệm hả?” Thẩm Đình Thâm khẽ cười, dựa theo âm thanh mà đưa tay giữ chiếc đầu nhỏ của Thanh Ly lại, “Chú cho cháu một thứ.”
“Hả?” Thanh Ly ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Thâm, vẫn ngại ngùng, “Cháu... cháu không ăn kẹo.”
Bởi vì có rất nhiều người lớn lấy kẹo ra để trêu chọc cô bé, cho nên cô bé liền nghĩ Thẩm Đình Thâm cũng thế.
“Không phải, chú không có kẹo.” Thẩm Đình Thâm dùng một tay giữ Thanh Ly, chỉ sợ cô bé đi trước, một tay lấy ra một miếng ngọc thô màu trắng chưa mài dũa từ trong túi quần ra.
Miếng ngọc này là Thẩm phu nhân khai quang cho anh ở trong miếu, với hi vọng Thẩm Đình Thâm mang theo miếng ngọc này, có thể bảo vệ con cháu của anh cả đời bình an.
Mà bây giờ, Thẩm Đình Thâm chỉ muốn để cho đứa trẻ đơn thuần này, mong cô bé có thể bình an một đời.
Thanh Ly nhìn ngọc thô chưa mài màu trắng trong tay Thẩm Đình Thâm.
Thanh Ly đưa tay ra nhận, lúc cầm thì thấy lạnh như băng, nhưng cũng rất thoải mái.
“Mẹ cháu dặn không thể nhận đồ của người lạ.” Cái miệng nhỏ nhắn của Thanh Ly nói như vậy, nhưng tay lại không có ý trả đồ lại cho Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm cười khẽ, nghĩ thầm mẹ của Thanh Ly này nhất định cũng là một người vô cùng đáng yêu, nên mới có thể dạy con dễ thương hiểu chuyện như thế, “Vừa rồi cháu đã hôn chú, vậy thì chú không tính là người xa lạ rồi.”
“Cũng đúng.” Thanh Ly cười hì hì, chỉ chờ cái bậc thang đi xuống này, cô bé có thể yên tâm thoải mái cất ngọc thô chưa mài vào, cô bé cũng không biết giá trị của miếng ngọc này bao nhiêu, chỉ biết là rất thích thứ này.
Thấy Thanh Ly nhận đồ, Thẩm Đình Thâm mới buông tay ra.
“Vậy cháu về nhé, chú nghỉ ngơi sớm đi.” Thanh Ly hài lòng cười với Thẩm Đình Thâm, “Đôi mắt của chú nhất định sẽ khỏi.”
“Được.” Khóe mắt Thẩm Đình Thâm cong thành lưỡi liềm, thấy thế Thanh Ly lại xấu hổ.
“Bái bai!” Thanh Ly vẫy bàn tay nhỏ bé, chạy ra khỏi phòng của Thẩm Đình Thâm.
Mới vừa ra cửa phòng, cô bé đã va đầu vào người Lộ Trạch, Thanh Ly “ai ya” lùi lại, luôn miệng nói “Thật xin lỗi, cháu không cố ý, thật xin lỗi.”
Thanh Ly đưa mắt nhìn Lộ Trạch, Lộ Trạch sợ ngây người, sửng sốt hồi lâu mới cười, “Không sao, là cô không chú ý.”
Sau đó, Thanh Ly chạy đi, trở lại phòng 104, ngoan ngoãn ngủ ở bên cạnh Bạch Nhược Y, trong lòng bàn tay là mảnh ngọc thô chưa mài, cười trộm mãi.