*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vì có giống đến mức nào, Thẩm Đình Thâm cũng không thể nhìn thấy mặt nó, cho nên anh chuyển chủ đề về chuyện đôi mắt, nụ cười trên mặt cũng dần thu lại, “Em và bên bác sĩ Lâm phân tích thế nào rồi?” Nhắc đến chuyện chính, mặt Lộ Trạch cũng trở nên nghiêm túc, “Bọn họ đều đã xem qua hồ sơ và tư liệu trước đây của anh.
Nói tóm lại, rất giống với trường hợp đã được bác sĩ Lâm chữa khỏi.” “Tình huống người bệnh kia như thế nào?” Thẩm Đình Thâm cảm giác hy vọng chữa khỏi cho đôi mắt của mình càng ngày càng lớn, đúng như câu nói của Thanh Ly, mắt anh sẽ được chữa khỏi.
Lộ Trạch nghĩ lại3những lời mà bác sĩ Lâm đã nói, sau khi sắp xếp lại, cô ta chậm rãi nói với Thẩm Đình Thâm, “Nghe bác sĩ Lâm kể, người bệnh kia trước đó vẫn khỏe mạnh bình thường.
Vì bị người khác hãm hại nên mất việc.
Vấn để là công việc của người này có tính chất đặc thù, anh ta phải làm việc trong trạng thái khẩn trương cao độ cả ngày, đột nhiên mất việc nên không chịu được cú sốc mà sống trong tiêu cực.
Quan trọng nhất là trong nhà người bệnh này còn một người vợ đang bị bệnh, cần một số tiền lớn để chạy chữa, vì anh ta thất nghiệp nên không có tiền chữa cháy, bệnh của vợ anh ta tái2phát, sau đó cô ấy qua đời.
Bệnh nhân vì quá đau đớn nên dẫn đến mù lòa...
Đại khái là như vậy đấy, do áp lực quá lớn và sau đó lại bị kích thích quá lớn nên mới bị mù.” “Ừ, tóm lại cũng khá giống.” Thẩm Đình Thâm hờ hững nói, trong lòng lại hơi khó chịu, nó khiến anh nhớ lại chuyện xảy ra năm năm trước.
“Ừ, nói tóm lại tình huống là như thế, anh đi nghỉ trước đi, ngày mai lại kiểm tra.” Lộ Trạch cũng mệt mỏi, hôm nay vừa xuống máy bay với Thẩm Đình Thâm xong là cô ta ngồi xe đến thẳng bệnh viện, sau đó lại vội vàng chạy đi chạy lại vì chuyện của anh, đúng là quá3mệt với một người bình thường.
“Được...
Cảm ơn y tá trưởng quan tâm.” Bạch Nhược Y khẽ cười, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng xa cách.
Cô cúi xuống nhìn Thanh Ly, vẻ mặt khó xử, “Tôi chỉ sợ bé Ly ở lại bệnh viện cùng tôi, không có người lo chuyện ăn uống cho nó, cũng sợ con bé bị lây ốm nữa.” “Tôi thấy sức khỏe con gái cô tốt hơn cô nhiều, hơn nữa bé rất hiểu chuyện, các y tá trong viện đều thích cô bé nên sẽ giúp chăm sóc, cô yên tâm đi.”Y tá trưởng ghi chép lại nhiệt độ của Bạch Nhược Y, sau đó mỉm cười nhìn Thanh Ly, “Đợi lát nữa khi con gái cô tỉnh, hãy bảo cô9bé tới tìm tôi, tôi dẫn cô bé đi mua đồ ăn.
Còn bữa sáng của cô thì bệnh viện đã chuẩn bị rồi.” “Làm phiền cô.” Bạch Nhược Y nhìn y tá trưởng với ánh mắt biết ơn, chắc có lẽ vì y tá trưởng cũng là người Trung Quốc, cho nên rất quan tâm chăm sóc Bạch Nhược Y.
Y tá trưởng đi chưa được bao lâu, Thanh Ly cũng thức dậy, cô bé dụi mắt rồi nhìn Bạch Nhược Y.
“Ừ, em cũng nghỉ sớm đi.” Thẩm Đình Thâm nghe giọng Lộ Trạch đẩy mỏi mệt, vì để Lộ Trạch yên tâm đi nghỉ ngơi, anh ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Thấy Thẩm Đình Thâm ngủ say rồi, Lộ Trạch mới yên tâm sang một phòng khác ngủ.
Mặt3trời ngày mới vừa lên, Bạch Nhược Y tỉnh lại sau giấc ngủ, cô vẫn hơi mê man, nhưng tốt hơn nhiều so với hôm qua rồi.
Vừa mở mắt đã thấy Thanh Ly nằm ngủ bên cạnh, cô bé vẫn ôm cánh tay Bạch Nhược Y ngủ say sưa.
Đúng lúc y tá trưởng đến kiểm tra phòng, cô ấy cười và nói với Bạch Nhược Y: “Con gái của cô rất ngoan.” Bạch Nhược Y cũng mỉm cười, cô đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc trên mặt Thanh Ly rồi đổi tư thế để cô bé ngủ thoải mái hơn, “Ừ, tôi rất may mắn.” Y tá trưởng mỉm cười, tiến lên sờ trán Bạch Nhược Y, “Cô đã bớt sốt nhiều rồi, nhưng vẫn chưa dứt hắn, cho nên vẫn phải ở trong bệnh viện một, hai ngày, chờ hết sốt hãy về.” “Phiền phức như vậy à?” Từ trước đến giờ Bạch Nhược Y không phải kiểu tiểu thư được nuông chiều, chỉ là ốm một trận thôi mà, giữa đêm đến bệnh viện đã rất phiền phức rồi, không ngờ còn phải ở đây nhiều ngày như vậy, “Chỉ là bị cảm thôi, tôi uống thuốc là khỏi mà.” “Cô Bạch.” Y tá trường thấy Bạch Nhược Y xinh đẹp như vậy, thật sự không đành lòng nhìn cô không biết quý trọng thân thể mình như thế, “Cô phải biết mình vừa bị sốt cao, nó không giống bị cảm bình thường đầu, cô phải cẩn thận hơn được không?” Thấy khuôn mặt nghiêm túc của y tá trưởng, Bạch Nhược Y thấy hơi xấu hổ, đến mình còn không để tâm mình, khiến cho người khác cảm thấy phiền.
Cảm ơn y tá trưởng quan tâm.” Bạch Nhược Y khẽ cười, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng xa cách.
Cô cúi xuống nhìn Thanh Ly, vẻ mặt khó xử, “Tôi chỉ sợ bé Ly ở lại bệnh viện cùng tôi, không có người lo chuyện ăn uống cho nó, cũng sợ con bé bị lây ốm nữa.” “Tôi thấy sức khỏe con gái cô tốt hơn cô nhiều, hơn nữa bé rất hiểu chuyện, các y tá trong viện đều thích cô bé nên sẽ giúp chăm sóc, cô yên tâm đi.”Y tá trưởng ghi chép lại nhiệt độ của Bạch Nhược Y, sau đó mỉm cười nhìn Thanh Ly, “Đợi lát nữa khi con gái cô tỉnh, hãy bảo cô bé tới tìm tôi, tôi dẫn cô bé đi mua đồ ăn.
Còn bữa sáng của cô thì bệnh viện đã chuẩn bị rồi.” “Làm phiền cô.” Bạch Nhược Y nhìn y tá trưởng với ánh mắt biết ơn, chắc có lẽ vì y tá trưởng cũng là người Trung Quốc, cho nên rất quan tâm chăm sóc Bạch Nhược Y.
Y tá trưởng đi chưa được bao lâu, Thanh Ly cũng thức dậy, cô bé dụi mắt rồi nhìn Bạch Nhược Y.
Thanh Ly giơ tay sờ trán mẹ mình thấy không còn nóng như trước, lúc này cô bé mới thở phào, “Hôm qua mẹ dọa con sợ gần chết đấy mẹ biết không?”
“Mẹ đã nói là chỉ bị cảm thôi mà, tự con khẩn trương đấy chứ.” Bạch Nhược Y giơ tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Thanh Ly rồi cười nhìn cái dáng vẻ bà cụ non của cô bé, “Được rồi, chẳng phải không có chuyện gì rồi sao? Đừng tức giận
nữa.”
Thanh Ly đẩy tay Bạch Nhược Yra, cô bé đảo trong mắt rồi nhớ đến chuyện gặp Thẩm Đình Thâm đêm hôm qua, lập tức nở nụ cười, “Mẹ, đêm qua con nhìn thấy một chú cực kỳ đẹp trai trong bệnh viện đấy.” “Cực kỳ đẹp trai?” Bạch Nhược Y cười nhìn Thanh Ly, thầm nghĩ mới tí tuổi mà đã biết nhìn trai đẹp rồi.
Thanh Ly cười hì hì, hạ thấp giọng xuống, nói: “Con nói mẹ biết nhưng mẹ không được nói với ba đâu nhé, lúc đầu con nghĩ ba là người đẹp trai nhất trên đời.”