*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thật sự xin lỗi anh.” Thanh Chấp ôm Bạch Nhược Y, nhưng mặt anh ta không có biểu hiện gì, trên khuôn mặt lạnh nhạt có thêm sự bất lực, khóe môi anh ta khẽ giật, “Không sao.” Không sao hết, thật sự không sao hết, em không yêu anh, anh không trách em.
Trên hành lang bên ngoài phòng bệnh, Lộ Trạch mặc chiếc váy dài đang diu Thẩm Đình Thâm chậm rãi đi đến.
“Chậm một chút, phía trước có hai người đang đi đến.” Lộ Trạch đỡ Thẩm Đình Thâm và nhỏ giọng dặn dò.
Thẩm Đình Thâm khẽ dừng bước chân, anh vừa làm kiểm tra xong, khuôn mặt như khối băng ngàn năm, vô cùng lạnh nhạt.
Dù3cho người cha không biết trên đời có đứa bé này tồn tại, dù đứa bé này cũng không biết người trước mặt là cha mình.
Cửa phòng bệnh số 104 được mở ra.
Một người đàn ông bước ra ngoài, trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng với chiếc quần Tây tiêu chuẩn, vóc dáng anh ta rất cao.
Lại thêm sống mũi cao và chiếc gọng kính màu bạc càng tăng thêm khí chất của anh ta.
Thanh Chấp liếc mắt nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đang ôm Thanh Ly, trong nháy mắt đó đầu của anh ta trống rỗng, con người dưới chiếc kính co lại, đầu như muốn nổ tung.
Giống như anh không quan tâm lần2kiểm tra này tốt hay xấu vậy, mặc kệ kết quả như thế nào anh đều có thể thản nhiên tiếp nhận.
Thanh Ly đang đi đi lại lại trên hành lang, cô bé liếc mắt nhìn thấy Thẩm Đình Thâm thì vui sướng chạy tới.
Thanh Ly bất ngờ ôm chặt đùi Thẩm Đình Thâm, trong ánh mắt sáng ngời lóe lên tia sáng, “Chú à! Là cháu đây! Cháu là Thanh Ly!” Lộ Trạch nhìn thấy Thanh Ly thì trong lòng thấy lo lắng, đặc biệt là khi thấy Thẩm Đình Thâm bị Thanh Ly ôm mà không hề lộ vẻ chán ghét, ngược lại còn dịu dàng cười rồi ngồi xổm xuống ôm Thanh Ly vào lòng.
“Mẹ cháu hôm nay3đã khỏe chưa? Tại sao cháu vẫn còn trong bệnh viện?” Thẩm Đình Thâm ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Thanh Ly mà thấy dễ chịu và vui vẻ không nói nên lời.
Thanh Ly dùng hai tay nâng cằm của mình, chớp hàng mi ra vẻ buồn rầu, “Chưa khỏe ạ, nhưng chị y tá nói không sao hết, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi, bây giờ ba cháu cũng đã tới, còn đang ở trong phòng mắng mẹ nữa, hì hì.”
Thẩm Đình Thâm nhíu mày hỏi: “Ba cháu mắng mẹ mà cháu còn cười được?” “Không sao ạ, ba rất yêu mẹ nên sẽ không nặng lời đâu.” Mỗi câu mỗi chữ của Thanh Ly đều nói rất9rõ ràng, không hề giống một đứa trẻ năm tuổi, “Mà cũng do mẹ không ngoan, bị bệnh nhưng không nói cho ba biết, có chuyện cũng tự mình giải quyết, để một đứa bé như cháu cả ngày phải đi theo quan tâm, thật sốt ruột đến chết mất!” “Ha ha.” Thẩm Đình Thâm bị lời nói của Thanh Ly làm bật cười.
Lộ Trạch đang đứng bên cạnh nhìn mà sững sờ, năm năm qua cô ta chưa từng thấy Thẩm Đình Thâm cười vui vẻ đến thế.
Nếu biết trước Thẩm Đình Thâm thích trẻ con thế này, chắc cô ta đã nhận nuôi một đứa để ở bên anh.
Thật ra cũng không phải Thẩm Đình Thâm thích trẻ con,3anh chỉ thích mỗi mình đứa bé này.
Có một thứ được gọi là máu mủ tình thâm, nó không thể bị ngăn cách bởi bất kỳ yếu tố nào.
Cửa phòng bệnh số 104 được mở ra.
Một người đàn ông bước ra ngoài, trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng với chiếc quần Tây tiêu chuẩn, vóc dáng anh ta rất cao.
Lại thêm sống mũi cao và chiếc gọng kính màu bạc càng tăng thêm khí chất của anh ta.
Thanh Chấp liếc mắt nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đang ôm Thanh Ly, trong nháy mắt đó đầu của anh ta trống rỗng, con người dưới chiếc kính co lại, đầu như muốn nổ tung.
Sao có thể chứ! Tại sao Thẩm Đình Thâm lại ở trong bệnh viện tại nước Pháp, mà Thanh Ly đang ở trong lòng anh ta! Anh ta đã biết cái gì rồi? Trong nháy mắt, có vô số vấn đề mà Thanh Chấp không muốn đối mặt, đang bay lơ lửng rất rõ ràng trong đầu anh ta, khiến da đầu anh ta râm ran.
Nhưng Thanh Chấp vẫn nhớ đến một chuyện, đó là bây giờ anh ta tuyệt đối không thể để Thẩm Đình Thâm nhìn thấy Bạch Nhược Y, cũng không thể cho Bạch Nhược Y đang ở bên trong nhìn thấy Thẩm Đình Thâm.
Thanh Chấp nhanh chóng đóng cửa phòng lại, trước khi ánh mắt Bạch Nhược Y nhìn thấy Thẩm Đình Thâm ở phía ngoài.
Sau đó Thanh Chấp cau mày đi tới bên cạnh Thanh Ly rồi bế cô bé từ trong lòng Thẩm Đình Thâm lên.
“Ba, sao ba đã ra ngoài rồi, ba giảng giải đạo lý xong rồi ạ?” Thanh Ly cười vui vẻ trong lòng Thanh Chấp, lắc qua lắc lại cánh tay của anh ta.
Thanh Chấp biết Thẩm Đình Thâm không biết mình, còn người bên cạnh Thẩm Đình Thâm bây giờ là ai không quan trọng.
Nhưng anh ta không chú ý đến, người phụ nữ bên cạnh Thẩm Đình Thâm đã nhìn thấy phía trong phòng 104 khi nó còn mở cửa, và đã nhìn thấy cô gái trên giường bệnh là ai.
Tâm trạng Lộ Trạch bây giờ ngoại trừ kinh ngạc còn lại chính là sợ hãi, suy nghĩ cô ta vô cùng hỗn loạn, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.
“Anh muốn làm gì?” Thanh Chấp nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Đình Thâm với vẻ ngạo mạn, ánh mắt dưới chiếc kính đều là thù địch.
Cặp lông mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm khẽ nhíu lại, giọng nói của Thanh Chấp tràn đầy thù địch khiến Thẩm Đình Thâm cảm thấy khó hiểu, “Anh là ba của Thanh Ly à? Tôi không hề có ý xấu gì với cô bé cả, chẳng qua thấy cô bé đáng yêu nên ôm một lát thôi.” “Đúng đó!” Thanh Ly thấy Thanh Chấp sầm mặt, cũng giúp giải thích, “Chủ này không phải người xấu đâu ạ, là tự con ôm chú mà, ba đừng hung dữ như thế.” Nói xong cô bé lại thì thầm vào tai Thanh Chấp, “Ba, mắt chú này không nhìn thấy gì, ba đừng hung dữ với chú như thế.” Thanh Chấp rất ngạc nhiên, lúc này mới chú ý đến trong mắt Thẩm Đình Thâm không hề có ánh sáng...
Nói cách khác Thẩm Đình Thâm cũng không nhìn thấy được khuôn mặt của Thanh Ly, cũng không hề thấy Bạch Nhược Y đang trong phòng bệnh, việc anh ta xuất hiện trong bệnh viện hoàn toàn là trùng hợp? Đầu óc Thanh Chấp hiện giờ rất loạn, cánh tay đang ôm Thanh Ly dần dần siết lại, sau đó anh ta lạnh nhạt nói một câu với Thẩm Đình Thâm, “Thật xin lỗi, là do tôi quá lo lắng cho con gái mình, chúng tôi đi trước.”