*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bạch Nhược Y thấy sắc mặt Thanh Chấp là lạ nên tưởng trang trại rượu xảy ra vấn đề gì, “Sao vậy? Bây giờ anh phải vội trở về trang trại à?” Không đợi Thanh Chấp lên tiếng, Thanh Ly đã cười giành nói trước, “Không phải ạ, là ba mới hẹn với một dì xinh đẹp lát nữa gặp mặt ý.
Mẹ nhanh cản ba lại đi.” Bạch Nhược Y khẽ cười, vươn tay búng trán Thanh Ly, “Con nói bậy gì đó, không thể yên tĩnh được một lát à?” Nói xong, cô quay đầu nhìn Thanh Chấp, “Anh có việc thì cứ đi làm trước đi, không cần lo lắng cho em đâu.” Thật ra Thanh Chấp hy vọng3Bạch Nhược Y nghe thấy lời Thanh Ly nói sẽ quan tâm hỏi thêm vài câu, xem anh ta đi gặp ai.
Nhưng anh ta cũng hiểu rõ, Bạch Nhược Y vốn chẳng thèm để ý những điều đó.
Đảo mắt, tiết trời đã vào Thu, thời tiết mát mẻ.
Ánh đèn màu xung quanh tòa nhà kia chói lóa đến mức khó chịu, còn thế giới kỳ lạ dưới đường cũng có vẻ chẳng thú vị gì.
“Được.” Khóe miệng Lộ Trạch giật nhẹ, “Quả nhiên người thích Bạch Nhược Y đều là người khá đặc biệt.” Lộ Trạch hít sâu, sau đó chớp mắt và bình phục lại cảm xúc trong lòng, “Anh là chồng của Bạch Nhược Y phải không?”2Đôi mắt của Thanh Chấp lập lòe dưới tròng kính, anh ta do dự trong chốc lát rồi hỏi ngược lại thân phận của Lộ Trạch, “Cô thì sao? Cô là vợ của Thẩm Đình Thâm?”
“Mặc dù tôi rất muốn trả lời anh là đúng vậy,“ Lộ Trạch vừa nói vừa cười, trong mắt có vẻ không được tự nhiên và hơi mất mát, “Nhưng Thẩm Đình Thâm sẽ không kết hôn với tôi, anh ấy vẫn luôn đợi tin tức của Bạch Nhược Y.
Hơn nữa hôm nay tôi thấy vẻ mặt anh khi gặp Thẩm Đình Thâm đầy thù địch và bất mãn, cho nên tôi nghĩ ắt hẳn là anh biết chuyện quá khứ của anh ấy và Bạch3Nhược Y.
Bởi vậy anh ghét anh ấy.”
Lộ Trạch hơi nghiêng người, híp mắt nương theo ánh đèn để nhìn rõ mặt Thanh Chấp.
Cô ta giơ tay ra với Thanh Chấp, “Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Lộ Trạch.
Giống như anh nói, tôi là người đã chăm sóc Thẩm Đình Thâm năm năm.” “Tôi là Thanh Chấp.” Thanh Chấp rũ mắt hờ hững liếc bàn tay của Lộ Trạch nhưng không có ý bắt tay lại, “Cô tìm tôi để nói chuyện gì?“.
Cặp lông mày của Lộ Trạch khẽ nhếch lên, khóe miệng có nụ cười giễu cợt, cô ta hít khí lạnh rồi rút tay về, “Với chỉ số thông minh của anh, chẳng lẽ anh không biết tôi9tới tìm anh để nói chuyện gì sao?”
“Có chuyện thì nói thẳng, tôi không thích người vòng vo.” Ánh mắt của Thanh Chấp đặt vào tòa nhà cao tầng ở cách đó không xa.
Thanh Chấp vừa lên sân thượng của bệnh viện đã nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên lan can giữa ánh đèn hư ảo.
Anh ta thong dong bước đến, hai tay đặt bên lan can một cách tự nhiên.
Gió đêm thổi tung tóc mái trên trán Thanh Chấp, làm những đường nét trên khuôn mặt anh ta lộ rõ, càng sắc nét hơn.
“Cô là người chăm sóc Thẩm Đình Thâm?” Thanh Chấp hờ hững nhếch khóe môi, lời nói lạnh nhạt nhanh chóng tan biến trong3gió đêm.
Cũng may Lộ Trạch đứng khá gần Thanh Chấp nên mới có thể nghe rõ được lời anh ta nói.
“Được.” Khóe miệng Lộ Trạch giật nhẹ, “Quả nhiên người thích Bạch Nhược Y đều là người khá đặc biệt.” Lộ Trạch hít sâu, sau đó chớp mắt và bình phục lại cảm xúc trong lòng, “Anh là chồng của Bạch Nhược Y phải không?” Đôi mắt của Thanh Chấp lập lòe dưới tròng kính, anh ta do dự trong chốc lát rồi hỏi ngược lại thân phận của Lộ Trạch, “Cô thì sao? Cô là vợ của Thẩm Đình Thâm?”
“Mặc dù tôi rất muốn trả lời anh là đúng vậy,“ Lộ Trạch vừa nói vừa cười, trong mắt có vẻ không được tự nhiên và hơi mất mát, “Nhưng Thẩm Đình Thâm sẽ không kết hôn với tôi, anh ấy vẫn luôn đợi tin tức của Bạch Nhược Y.
Hơn nữa hôm nay tôi thấy vẻ mặt anh khi gặp Thẩm Đình Thâm đầy thù địch và bất mãn, cho nên tôi nghĩ ắt hẳn là anh biết chuyện quá khứ của anh ấy và Bạch Nhược Y.
Bởi vậy anh ghét anh ấy.”
“Theo lời cô nói thì cô biết hết tất cả rồi còn gì.” Thanh Chấp luôn lạnh nhạt như thế với người khác.
Anh ta cũng chưa hề nhìn Lộ Trạch, chứ chưa nói gì đến chuyện mắt đối mặt với Lộ Trạch, “Cho nên cô muốn nói gì với tôi?” Thấy Thanh Chấp lạnh nhạt như thế, dĩ nhiên sắc mặt Lộ Trạch không thể tốt.
Cô ta xoay đầu đi nhìn hững hờ về phương xa, nhưng những ánh đèn màu mè đó chưa bao giờ lọt vào đáy mắt cô ta.
Bởi vì bây giờ cô ta vô cùng bất an.
Năm năm, suốt năm năm.
Cô ta vẫn luôn ở cạnh Thẩm Đình Thâm.
Trong năm năm này, không một ai nhắc đến tên Bạch Nhược Y, tuy nhiên Thẩm Đình Thâm cũng chưa bao giờ đón nhận Lộ Trạch.
Nhưng Lộ Trạch có thể cảm nhận được Thẩm Đình Thâm đối xử với mình không giống với người khác.
Cho nên Lộ Trạch cho rằng chỉ cần mình có thể tiếp tục kiên trì, chỉ cần Bạch Nhược Y không xuất hiện lại trong thế giới của Thẩm Đình Thâm, mặc kệ cuối cùng mình làm bạn bên cạnh Thẩm Đình Thâm bằng cách nào, thì mình vẫn là người phụ nữ duy nhất bên cạnh Thẩm Đình Thâm.
Tuy nhiên bây giờ, Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y lại ở bệnh viện của nước Pháp cùng lúc.
Chẳng lẽ đây là số phận ông trời đã định ư? Cho dù là ý trời như thế, Lộ Trạch cũng không cam lòng trả lại Thẩm Đình Thâm cho Bạch Nhược Y! Lộ Trạch chưa bao giờ tin vào thứ như số phận.
Nếu thật sự là ý trời, vậy thì trong chuyện của Thẩm Đình Thâm, Lộ Trạch muốn trái ý trời.
“Đừng để cho họ gặp mặt, đừng cho họ gặp lại nhau.” Lộ Trạch nói ra mấy chữ này một cách máy móc.
Trong con người của cô ta toàn là ánh sáng lạnh lẽo, “Tôi biết anh thích Bạch Nhược Y.
Nếu hai người cũng đã có con, chứng tỏ Bạch Nhược Y cũng có tình cảm với anh, vậy là đủ rồi.
Cô ta có anh là đủ rồi, đừng trở lại bên cạnh Thẩm Đình Thâm nữa.
Cứ tiếp tục như vậy đi.
Gia đình ba người các người sống thật tốt ở đây, đừng trở lại Trung Quốc, đừng trở lại thành phố H.
Chỉ cần Thẩm Đình Thâm chữa khỏi mắt rồi, tôi sẽ đưa anh ấy trở lại Trung Quốc tiếp tục sống thật tốt, chắc chắn sẽ không để anh ấy trở lại nơi này.”
Lông mày Thanh Chấp dần dần nhíu lại, anh ta nhìn lướt qua sườn mặt của Lộ Trạch.
Nhưng Thanh Ly cũng không phải con của anh ta và Bạch Nhược Y.
Cụm từ gia đình ba người này thích hợp dùng với Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm hơn.
Hơn nữa Thanh Chấp muốn tác hợp cho họ, mặc dù anh không thích Thẩm Đình Thâm, nhưng Thanh Chấp biết Bạch Nhược Y yêu anh ta sâu đậm.
Năm năm rời xa Thẩm Đình Thâm, mỗi ngày Bạch Nhược Y đều không hạnh phúc.
Tình yêu của Thanh Chấp thiêng liêng hơn Lộ Trạch, anh ta không muốn nhìn thấy Bạch Nhược Y cau mày.
Nhưng bây giờ, Thanh Chấp nhìn thấy biểu cảm như điên cuồng trên mặt Lộ Trạch.
Trong đầu Thanh Chấp nhớ tới một lời kịch được nghe từ rất lâu trước kia, đó là lời của Chung Vô Diệm.
Cô ta hỏi, “Rốt cuộc yêu là gì?” Đối phương đáp, “Yêu là trả giá, hy sinh vô điều kiện vì người trong lòng, một mực chỉ muốn để người ấy được hạnh phúc vui vẻ.” Cô ta vặn lại, “Sai, yếu là chiếm lấy, phá tan và biến đổi, để có được đối phương mà không chứa thủ đoạn, không tiếc làm đối phương đau lòng, lúc cần thiết một dao hai đoạn, ngọc nát đá tan.” Trong tình yêu, có rất nhiều câu chuyện đều như vậy.