*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mặt Thanh Chấp chợt biến sắc, có điều sự thay đổi đó chỉ trong nháy mắt.
Anh ta kiểm soát biểu cảm trên mặt mình rất nhanh.
Anh ta bình tĩnh như thường, dưới tròng kính cận, đôi mắt hẹp dài nhấp nháy ánh sáng lạnh lẽo, “Bé Ly, con đang nói gì vậy? Giờ đang ở Pháp, nào có ai quen biết mẹ con?” Thanh Ly nhăn nhó chu miệng và nheo mắt nhìn qua khe cửa thang máy.
Nhưng lúc này thang máy đã đi xuống dưới rồi, đâu còn có thể nhìn thấy cảnh ở tầng lầu kia nữa.
“Anh tiêm cho em á? Không được, thật là đáng sợ!” Bạch Nhược Y lườm Thanh Chấp, “Còn nhớ lúc nhỏ bà nội anh bảo anh xỏ kim giúp bà không? Lúc ấy anh xỏ hơn3mười phút cũng không có được, em xỏ một phát được ngay.
Trời đất ơi, cái lỗ kim đó to như vậy, anh còn trẻ thể mà cũng không nhìn thấy lỗ kim...
Anh còn muốn ghim kim cho em? Em không muốn để cánh tay mình bị anh đâm thành than tổ ong đâu!” Đầu Thanh Chấp đầy vạch đen, “Đó là do lúc ấy anh cận thị, cộng thêm không đeo kính cho nên mới không xỏ kim được mà! Bây giờ anh đã đeo kính rồi, thật sự không thành vấn đề đâu.” Thanh Chấp vừa nói vừa nhéo mạnh vào bên hông Bạch Nhược Y, làm cho Bạch Nhược Y cười hết trang này đến tràng khác, cơ thể giật nảy né tránh tay của Thanh Chấp.
Thanh Chấp hơi mù mờ nhìn Bạch Nhược2Y, rõ ràng mình chưa làm gì mà, sao cô ấy lại cười dữ dội như vậy? Hai tay Bạch Nhược Y che bên hông mình và trừng mắt nhìn Thanh Chấp.
Thanh Ly ở cạnh cười khanh khách, lắc lư cánh tay Thanh Chấp giải thích, “Bên eo đó của mẹ có điểm nhột đó.
“Ting...” Cửa thang máy mở ra.
Thanh Chấp dắt tay Thanh Ly, một bàn tay khác nhẹ nhàng đỡ trên eo Bạch Nhược Y.
Ba người vẫn mang dáng vẻ một gia đình, Thanh Ly liên tục nhảy chân sao tới lui.
“Nhược Y, nếu em không muốn ở lại bệnh viện nữa, Thanh Chấp vẫn tỏ ra bình thản, làm như lơ đãng mở miệng, “Anh biết cách rút kim và ghim kim cơ bản.
Anh sẽ đến bệnh viện lấy bình truyền nước3về, em tiêm tại nhà đi.” Thật ra Thanh Chấp sợ cô quay trở lại phòng bệnh kia sẽ gặp được Thẩm Đình Thâm.
Ba đụng vào điểm nhật của mẹ nên mẹ mới cười đến mức như vậy.” “Làm sao con biết được?” Thanh Chấp cười nhéo má Thanh Ly.
Thanh Ly đắc ý hếch cao cằm, “Bởi vì con thường xuyên ngủ với mẹ cho nên đều biết hết.
Nhưng mà sao ba không biết thế?” Câu hỏi này thật khó cho Thanh Chấp.
Tại sao anh ta không biết? Đương nhiên là bởi vì trước nay anh ta đều chưa từng ngủ cùng Bạch Nhược Y! Cũng may Bạch Nhược Y đã dời đề tài đi giúp Thanh Chấp, cô đi tới vỗ lên đầu Thanh Ly, “Con còn nói bậy nữa là mẹ sẽ đánh9con đó.” “Hừ!” Thanh Ly ôm cánh tay Thanh Chấp, “Ba sẽ che chở cho bé Ly.” Thanh Chấp cũng bật cười theo, anh ta nhẹ nhàng bế Thanh Ly lên, “Được, ba chúng ta đi thẳng về nhà nào, vừa đi vừa nói chuyện.
Anh sẽ quay lại lấy bình truyền nước của bệnh viện sau.” “Bây giờ chúng ta bây giờ quay lại lấy luôn đi không được sao?” Bạch Nhược Y thấy Thanh Chấp khăng khăng muốn về nhà tiêm, cô cũng không suy nghĩ gì khác, cũng không phải thật sự sợ Thanh Chấp chích cho mình.
Thanh Ly đắc ý hếch cao cằm, “Bởi vì con thường xuyên ngủ với mẹ cho nên đều biết hết.
Nhưng mà sao ba không biết thế?” Câu hỏi này thật khó cho Thanh Chấp.
Tại sao anh ta3không biết? Đương nhiên là bởi vì trước nay anh ta đều chưa từng ngủ cùng Bạch Nhược Y! Cũng may Bạch Nhược Y đã dời đề tài đi giúp Thanh Chấp, cô đi tới vỗ lên đầu Thanh Ly, “Con còn nói bậy nữa là mẹ sẽ đánh con đó.” “Hừ!” Thanh Ly ôm cánh tay Thanh Chấp, “Ba sẽ che chở cho bé Ly.” Thanh Chấp cũng bật cười theo, anh ta nhẹ nhàng bế Thanh Ly lên, “Được, ba chúng ta đi thẳng về nhà nào, vừa đi vừa nói chuyện.
Anh sẽ quay lại lấy bình truyền nước của bệnh viện sau.” “Bây giờ chúng ta bây giờ quay lại lấy luôn đi không được sao?” Bạch Nhược Y thấy Thanh Chấp khăng khăng muốn về nhà tiêm, cô cũng không suy nghĩ gì khác, cũng không phải thật sự sợ Thanh Chấp chích cho mình.
Nhưng theo như lời Thanh Chấp, nếu thật sự phải về, không bằng bây giờ dọn dẹp đồ đạc luôn cho xong.
Tại sao phải trở lại lần thứ hai? Cô nào biết đâu rằng bởi vì Thanh Chấp biết Thẩm Đình Thâm cũng ở bệnh viện này, anh ta sợ nếu Bạch Nhược Y quay trở lại sẽ nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, sau đó sẽ nhanh chóng rời xa anh ta.
Bây giờ Thanh Chấp không làm được, anh ta không chấp nhận được chuyện này.
Mà Thẩm Đình Thâm ở trong phòng bệnh, sau khi trên người hết tác dụng của thuốc, anh xốc mạnh chăn lên.
Không màng bóng tối trước mắt, giơ tay quờ quạng trong không khí, chỉ muốn bắt lấy gì đó ở trong phòng.
Anh bắt được tay của Lộ Trạch, theo sau đó là giọng nói lo lắng của Lộ Trạch, “Anh tỉnh rồi à? Còn có chỗ nào khó chịu không?” “Nhược Y, Nhược Y ở đây.
Cô ấy ở bệnh viện này.” Thẩm Đình Thâm vịn cánh tay Lộ Trạch và xuống giường.
Anh không đi dép lê mà để chân trần trên nền đất lạnh lẽo, đi từng bước một về phía trước.
“Cô ấy không ở đây, đấy là nước Pháp mà!” Lộ Trạch đi theo Thẩm Đình Thâm, “Anh thật sự nghe nhầm rồi, đó không phải giọng nói của Bạch Nhược Y.” “Nhất định là cô ấy ở bệnh viện này!” Thẩm Đình Thâm vẫn khẳng định chắc nịch.
Trực giác nói với anh rằng, Bạch Nhược Y ở ngay đây.
“Thẩm Đình Thâm! Anh tỉnh lại đi được không?!” Lộ Trạch đột nhiên trở nên điên cuồng.
Cô ta túm chặt tay Thẩm Đình Thâm, “Năm năm rồi, cô ấy rời xa anh đã năm năm.
Đến bây giờ anh vẫn còn không phân biệt rõ hiện thực và trong mơ sao?” Lộ Trạch giấu đầu lòi đuôi.
Cô ta biết rõ giọng nói kia là của Bạch Nhược Y, nhưng vẫn muốn diễn màn kịch là Thẩm Đình Thâm gặp ảo giác.
Nhưng điều làm Lộ Trạch không ngờ là, Thẩm Đình Thâm không hề dao động vì sự điên cuồng của cô ta.
Anh buông lỏng tay Lộ Trạch ra, tự mình khăng khăng một mình vịn tường đi ra ngoài, “Tôi muốn đến chỗ bác sĩ, bảo bọn họ kiểm tra thử xem có bệnh nhân nào đăng ký tên Bạch Nhược Y không.
Nhất định cô ấy ở đây, tôi chắc chắn thế!” Bóng dáng anh vịn tường đi cũng rất cao ngạo, như thể việc hai mắt bị mù chẳng là gì với anh cả.
Thẩm Đình Thâm chỉ muốn đi tìm Bạch Nhược Y! Lộ Trạch đi theo Thẩm Đình Thâm, cô ta vẫn luôn đứng ở khoảng cách nửa mét nhìn bóng dáng hơi mệt mỏi của anh.
Anh vịn vào cửa thang máy, sau đó sờ từng nút bấm một.
Lộ Trạch thật sự không đứng nhìn được nên giơ tay ấn nút giúp anh.
Sau đó hai người cùng nhau đến chỗ bàn lễ tân, Thẩm Đình Thâm vội vàng mở miệng nói, “Phiền cô kiểm tra giúp tôi có bệnh nhân nào tên Bạch Nhược Y không.” Y tá vừa định nói là không thể tùy tiện kiểm tra thông tin đăng ký, nhưng nhìn thấy Viện trưởng đứng sau khẽ gật đầu nên y tá không nói gì nữa mà giúp Thẩm Đình Thâm kiểm tra thử.
“Xin lỗi, không có tên mà anh nói.” Y tá khẽ đáp.
Thẩm Đình Thâm hoảng hốt, trong lòng rõ ràng cho đó là giọng của Bạch Nhược Y, chẳng lẽ đúng là ảo giác?
Anh làm sao biết, lúc anh hôn mê, Lộ Trạch đã sớm xóa sạch dấu vết của Bạch Nhược Y ở bệnh viện này rồi.