Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 685: Đ y là con của cháu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thanh Chấp mỉm cười dịu dàng về phía Bạch Nhược Y, khiến cô bình tĩnh lại trước, chờ một lát hãy đi gặp Bạch Kiển.

Sau đó Thanh Chấp được thư ký dẫn tới văn phòng của Bạch Kiển.

Bạch Kiến ngồi trên ghế sofa chờ Thanh Chấp đến, ông đang lấy rượu ra và rót cho mỗi người một ly.

Thanh Chấp cười, “Chú Bạch, đừng rót rượu cho cháu.

Ít nhất mặc kệ anh ta đến đất nước nào thế giới cũng không thiếu rượu để uống, cũng không thiếu bạn bè.

Thanh Chấp ngồi xuống cạnh Bạch Kiển, chuyển rượu ra khỏi bàn, sắc mặt trở nên nghiêm chỉnh, “Chú Bạch, hôm nay cháu tới là có chuyện quan trọng muốn nói với chú, rượu cứ để sang một bên trước đi.” “Chuyện gì?” Bạch Kiến cũng trở nên3nghiêm chỉnh.

Ông nhìn hai ly rượu đã rót mà lòng còn hơi hơi đau.

Rượu này đắt lắm, là người bình thường thì Bạch Kiển sẽ không lấy ra uống đâu.

Nhưng nếu Thanh Chấp bảo có chuyện quan trọng muốn nói, tất nhiên Bạch Kiến phải phối hợp.

Thanh Chấp đẩy mắt kính trên sống mũi.

Trên đường đến đây anh ta đã nghĩ kỹ nên mở miệng với Bạch Kiển như thế nào, nhưng bây giờ đối mặt với Bạch Kiến, Thanh Chấp lại không biết mở miệng làm sao nữa.

Do dự một hồi lâu, Thanh Chấp vẫn từ từ mở miệng nói, “Thật ra chú Bạch nhìn thấy cháu thì cũng nên biết cháu muốn nói chuyện gì đúng không?” Bạch Kiển cau mày, vốn tưởng Thanh Chấp rảnh rỗi về Trung Quốc, tùy tiện tới thăm mình.

Nhưng nghe2giọng điệu Thanh Chấp lúc này, trong lòng Bạch Kiển đã có dự đoán.

“Là...

Hôm nay cháu không muốn uống.“.

“Bây giờ ai gặp mặt Thanh Chấp mà không lấy rượu ngon ra làm đầu câu chuyện?” Bạch Kiến cười và đứng lên, có thể coi Bạch Kiến đã chứng kiến đứa trẻ này trưởng thành, cũng biết rành mạch những chuyện quá khứ của Thanh

Chấp.

Ông chỉ không hiểu làm thế nào mà cậu bé trông rất trầm tính và nhã nhặn lại có thói quen mê rượu.

Cũng may đứa trẻ này dù uống nhiều rượu cỡ nào cũng sẽ không say, mà còn trở thành một người thành công với kiến thức đặc biệt về rượu vang.

Trên đường đến đây anh ta đã nghĩ kỹ nên mở miệng với Bạch Kiển như thế nào, nhưng bây giờ đối mặt3với Bạch Kiến, Thanh Chấp lại không biết mở miệng làm sao nữa.

Do dự một hồi lâu, Thanh Chấp vẫn từ từ mở miệng nói, “Thật ra chú Bạch nhìn thấy cháu thì cũng nên biết cháu muốn nói chuyện gì đúng không?” Bạch Kiển cau mày, vốn tưởng Thanh Chấp rảnh rỗi về Trung Quốc, tùy tiện tới thăm mình.

Nhưng nghe giọng điệu Thanh Chấp lúc này, trong lòng Bạch Kiển đã có dự đoán.

“Là...

Là về chuyện Nhược Yu?” Rõ ràng Bạch Kiến cũng không muốn đề cập đến chuyện này.

Khi nói ra cái tên Nhược Y, ánh mắt ông toàn là sự chống cự.

“Dạ.” Thanh Chấp gật đầu, “Là vì chuyện của cô ấy.” “Chủ cũng không biết Nhược Y rốt cuộc đã đi đâu.” Lông mày Bạch Kiến càng ngày càng nhíu chặt, nhớ lại khoảng9thời gian Bạch Nhược Y vừa biến mất, Bạch Kiến quả thật như muốn phát điên.

Nhưng mà sau đó có người gửi vào tài khoản của Bạch Kiển một khoản tiền lớn, bảo ông đừng đi tìm Bạch Nhược Y nữa, hơn nữa cũng nói cảm ơn sự chăm lo của Bạch Kiến dành cho Bạch Nhược Y nhiều năm qua.

Tám chín phần là Bạch Nhược Y bị ba ruột của mình bắt về rồi.

Cũng không phải Bạch Kiển không muốn cứu Bạch Nhược Y, nhưng trong biển người mênh mông, cả thông tin của Bạch Nhược Y mà Bạch Kiến cũng không điều tra ra, làm sao biết ba ruột của cô là thần thánh phương nào, lại ở tận đâu.

“Chú Bạch, không phải cháu tới hỏi chú Nhược Y ở đâu.” Thanh Chấp vỗ lên vai Bạch3Kiến, vốn muốn mở miệng nói thẳng ra Nhược Y ở ngay dưới lầu, nhưng vì bảo đảm an toàn, Thanh chấp vẫn hỏi tình hình sức khỏe của Bạch Kiến trước cái đã, “Đúng rồi, bây giờ sức khỏe của chủ thể nào? Có thể chịu kích động hay không?” Đề tài nhảy đột ngột làm tư duy của Bạch Kiến không theo kịp.

Ông nhướng mày nhìn Thanh Chấp, chớp mắt rồi trả lời câu hỏi của Thanh Chấp, “Sức khỏe của chú vẫn ổn.

Bây giờ trong nhà có người chăm sóc cho chú nến sức khỏe rất tốt.” Nếu không phải dì Nhạc ở cạnh Bạch Kiến, thì sức khỏe của Bạch Kiến đã suy sụp từ lâu rồi.

“Vậy là tốt rồi.” Thanh Chấp thấy thế, trong sắc mặt Bạch Kiến cũng khá tốt nên anh đứng lên, “Bây giờ Nhược Y ở trong sảnh lớn của công ty chú, cháu sẽ gọi cô ấy lên.” “Cái...

cái gì?” Hai mắt Bạch Kiển lập tức trợn to, ông cũng đứng lên theo, không thể tưởng tượng, nhìn Thanh Chấp chằm chằm, “Cháu đừng nói đùa kiểu đó với chú.” “Là thật.” Thanh Chấp cười nhạt, cháu sẽ gọi cô ấy lên.

“Không cần đâu! Chúng ta đi xuống! Chú tự đi xuống gặp con bé!” Bạch Kiến vừa nói với vẻ kích động khó nén, vừa bước nhanh ra ngoài, “Sao con bé không tự lên gặp chú?” “Cô ấy cũng lo lắng sức khỏe của chủ.” Thanh Chấp đi theo sau Bạch Kiến, rõ ràng Thanh Chấp mới là người trẻ tuổi, nhưng thấy Bạch Kiến bước đi như bay, anh lại hổ thẹn vì không bằng.

Không bao lâu, Bạch Kiến đã bước ra khỏi thang máy, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người ngồi ở trên ghế sofa.

Hốc mắt của Bạch Kiến nóng lên trong nháy mắt, cổ họng lên xuống một cách kích động.

Ông vẫn chưa tới gần Bạch Nhược Y nhưng một tiếng gọi thật dài mà lại chứa đựng sự nhớ nhung vô tận đã vang lên trước, “Nhược Y.” Bạch Nhược Y nghe tiếng thì đứng lên, cô quét mắt là nhìn thấy Bạch Kiển.

Năm năm đã qua, dáng vẻ của Bạch Kiến vẫn chưa từng thay đổi.

Điều này làm cho trái tim bất an của Bạch Nhược Y thoáng trở nên khá hơn một chút.

Cô chạy lên vài bước, ôm chầm lấy Bạch Kiển.

Nếu không phải lo sức khỏe của Bạch Kiến không chịu được, Bạch Nhược Y có cảm giác cái ôm của mình có thể khiến ông ngã xuống đất.

“Ba! Con rất nhớ ba!” Bạch Nhược Y vùi đầu vào vai Bạch Kiến, vốn cảm thấy còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ phút này ôm lấy Bạch Kiến, Bạch Nhược Y lại chỉ muốn lưu luyến khoảnh khắc này.

Đôi bàn tay dày rộng của Bạch Kiển nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Nhược Y.

Xương cánh bướm của cô gồ lên thấy rõ.

Năm năm nay cô lại gầy đi nhiều.

“Bao lâu nay con đã đi đâu?” Bạch Kiến dịu dàng hỏi, nghĩ thầm năm năm qua chắc là Bạch Nhược Y cũng đã nhận hết giày vò nên không nhẫn tâm trách cô, “Sao lại đột nhiên không có bất cứ tin tức gì thế? Con có biết ba lo cho con biết bao nhiêu không?” “Không phải con không muốn liên hệ với ba, chỉ là có quá nhiều chuyện con không làm được.” Bạch Nhược Y buông Bạch Kiến ra, hai mắt đã đỏ bừng.

Vốn muốn từ từ kể lại cho Bạch Kiến, nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt mình yêu quý nhất từ nhỏ đến lớn, Bạch Nhược Y lại thấy tủi thân.

Trước người mình yêu thương, đau khổ và ấm ức đều sẽ biểu lộ vô cùng rõ ràng khiến người ta cảm thấy mình yếu ớt đến không chịu được.

Ba ơi, mấy năm nay con sống không hề vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.