Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 686: Không công bằng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cháu tên gì?” Bạch Kiến thật sự rất thích cô bé mặt mũi xinh xắn này.

Thanh Ly ngồi trong lòng Bạch Kiến, đôi mắt vừa to vừa sáng như có muôn vàn sao trời ở bên trong.

Cô bé nói bằng giọng non nớt, “Ông ngoại, cháu tên Thanh Ly ạ.” Nghe thấy hai chữ ông ngoại, trong lòng Bạch Kiến như được ăn mật, dường như những cảm giác không tốt trong lòng trước đó đều đã tan đi, “Chao ôi, sao cháu ngoan thể, gọi cũng rất ngọt.” Thanh Ly cười ranh, cô bé giơ tay chấm lên giữa lông mày Bạch Kiến, “Lông mày của ông ngoại và của mẹ hơi giống nè.” Điều này là thật.

Tuy rằng nói thẳng ra Nhược Y cũng không phải con gái ruột của Bạch Kiển, nhưng bà con hai người đã sống cùng nhau3trong nhiều năm, khiến Bạch Nhược Y có chỗ nào đó rất giống Bạch Kiển.

Bạch Kiến không nỡ buông Thanh Ly nhưng vẫn theo Bạch Nhược Y vào phòng sách.

Bạch Kiến ngồi xuống, giương mắt liên tục đánh giá Bạch Nhược Y ngồi ở đối diện, “Con muốn nói gì với ba?”

“Con muốn nói về chuyện Thanh Ly với ba.” Bây giờ Bạch Nhược Y đã về tới Trung Quốc.

Như vậy quan hệ vợ chồng của cô và Thanh Chấp cũng phải kết thúc.

Chuyện hôn nhân đại sự thế này, Bạch Nhược Y cần phải thương lượng với Bạch Kiển, “Còn có chuyện của con và Thanh Chấp.” “Vừa nãy ở trong xe đã nghe các con nói, để tránh né yêu cầu của Đằng Y nên các con kết hôn.” Khi Bạch Kiển ở trong xe đã để ý mỗi2một câu nói của hai người họ, “Con kết hôn với Thanh Chấp cũng tốt lắm.

“Ha ha ha ha ha ha.” Bạch Kiến ôm Thanh Ly, đúng là càng nhìn càng thích.

Thanh Chấp ngồi ở ghế lái nhìn ba người ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu rồi cũng nở nụ cười theo.

Trong nháy mắt, họ đã về tới nhà.

Bạch Nhược Y vừa vào cửa đã nhìn thấy dì Nhạc đang dọn dẹp nhà, không cần nói rõ quan hệ trong đó, tất cả mọi người đều có thể sáng tỏ.

Khi dì Nhạc nhìn thấy Bạch Nhược Y, bà vừa nhiệt tình và vừa kích động bước lên đón, ôm chặt Bạch Nhược Y, “Cuối cùng con đã về nhà.

Mấy năm nay con làm ba con khổ muốn chết.” “Cảm ơn mấy năm nay dì đã chăm sóc ba con tốt3như vậy.” Bạch Nhược Y cười và khách sáo nói.

Mặc dù biết bây giờ dì Nhạc có thể coi như mẹ kế của Bạch Nhược Y, nhưng tính cách của Bạch Nhược Y luôn rất lạnh nhạt.

Trong khoảng thời gian ngắn khó mà trở nên thân thiết được với dì Nhạc.

“Bé Ly, con ở trong nhà chơi với ba một chút.

Mẹ và ông ngoại con vào trong phòng nói vài chuyện.” Bạch Nhược Y nhận Thanh Ly từ tay Bạch Kiến.

Bạch Kiến ngồi xuống, giương mắt liên tục đánh giá Bạch Nhược Y ngồi ở đối diện, “Con muốn nói gì với ba?”

“Con muốn nói về chuyện Thanh Ly với ba.” Bây giờ Bạch Nhược Y đã về tới Trung Quốc.

Như vậy quan hệ vợ chồng của cô và Thanh Chấp cũng phải kết thúc.

Chuyện hôn nhân đại sự thế này, Bạch Nhược9Y cần phải thương lượng với Bạch Kiển, “Còn có chuyện của con và Thanh Chấp.” “Vừa nãy ở trong xe đã nghe các con nói, để tránh né yêu cầu của Đằng Y nên các con kết hôn.” Khi Bạch Kiển ở trong xe đã để ý mỗi một câu nói của hai người họ, “Con kết hôn với Thanh Chấp cũng tốt lắm.

Ba cũng hiểu thằng bé Thanh Chấp này, nó là một đứa trẻ tốt.

Nếu con nói đến chuyện con tự tiện kết hôn với cậu ấy, sợ ba không đồng ý thì ba muốn nói là ba không có bất cứ ý kiến gì cả.” “Không phải.” Bạch Nhược Y lắc đầu, đương nhiên cô biết Bạch Kiến sẽ không có ý gì về chuyện kết hôn, “Con muốn nói là, lúc trước con kết hôn với Thanh Chấp3đều là vì nguyên nhân bất đắc dĩ.

Bây giờ con đã thoát khỏi sự kiểm soát của Đăng Y nên muốn ly hôn với anh ấy.”

“Ly hôn?” Bạch Kiến lập tức cau mày.

Ông mới tiếp nhận việc Bạch Nhược Y chịu không ít khổ cực năm năm qua, điều duy nhất hơi tốt là Bạch Nhược Y đã kết hôn với Thanh Chấp, còn có một cô con gái dễ thương.

Nhưng bây giờ Bạch Nhược Y vừa về nhà đã vội vàng kéo Bạch Kiến vào nói chuyện ly hôn, làm sao Bạch Kiến có thể tiếp thu điều này? “Con và Thanh Chấp kết hôn năm năm không phải khá tốt sao? Bây giờ con cũng lớn vậy rồi, con...

Tại sao con muốn ly hôn?” Bạch Kiến biết rõ còn cố hỏi.

Tại sao Bạch Nhược Y muốn ly hôn, ý nghĩa trong đó quá rõ ràng.

Nhưng hiện giờ một gia đình ba người tốt như vậy, cũng đâu đến mức một hai phải ly hôn chứ? “Thanh Ly không phải con ruột của Thanh Chấp.” Bạch Nhược Y nói đúng sự thật, cô không có gì phải giấu giếm Bạch Kiến, “Thanh Ly rốt cuộc là con của ai, chẳng lẽ ba không nhận ra hay sao?” Câu nói này làm Bạch Kiến tỉnh táo lại trong nháy mắt.

Ông nhớ tới đôi mắt đen láy của Thanh Ly, y hệt như Thẩm Đình Thâm.

Mặc dù là như thế, Bạch Kiển vẫn muốn Bạch Nhược Y có thể ở bên Thanh Chấp, “Nhưng mà...

Mặc kệ lúc trước con kết hôn với Thanh Chấp như thế nào, nhưng bây giờ các con đã kết hôn năm năm, hơn nữa Thanh Ly cũng họ Thanh.

Ba thấy Thanh Chấp cũng đối xử rất tốt với hai mẹ con.

Thanh Ly là con của ai không quan trọng, quan trọng là gia đình ba người của các con sống tốt là được mà.” “Không phải!” Bạch Nhược Y lắc đầu, ánh mắt kiên định, “Không phải, mặc dù con và Thanh Chấp đã kết hôn năm năm, nhưng chúng con vẫn chung sống như bạn bè.

Con và anh ấy không có bất cứ quan hệ vợ chồng gì, cũng không có tình cảm nam nữ.”

“Con không có tình cảm với nó.” Bạch Kiến bình tĩnh ngắt lời Bạch Nhược Y, “Nhưng cũng không có nghĩa nó không có tình cảm với con.

Ba cũng hiểu ít nhiều về thằng bé Thanh Chấp này.

Tính cách của nó kiêu ngạo, thiên về cuộc sống một mình đi khắp nơi trên thế giới.

Nếu không phải bởi vì con có chuyện, nó sẽ vì ai mà chịu sống một cuộc sống ổn định năm năm chứ? Ba thật sự không nghĩ ra được, nếu không phải bởi vì thằng bé Thanh Chấp yêu con sâu đậm, nó sẽ tự làm khổ mình như vậy ư?” Làm sao Bạch Nhược Y lại không rõ những điều đó? Trong đôi mắt như hổ phách của cô, ánh sáng dần dần mờ tối đi, nhưng ngọn lửa nào đó dưới đáy mắt vẫn cháy bỏng, “Nhưng con không thể cho anh ấy tình yêu như anh ấy cho con.

Tiếp tục như vậy chẳng phải là không công bằng với anh ấy sao?” Bạch Kiến bị lời Bạch Nhược Y chặn họng.

Do dự một hồi lâu, Bạch Kiển mới cau mày mở miệng nói, “Vậy con muốn ly hôn với nó, nó có thái độ gì?” “Anh ấy biết mà.” Bạch Nhược Y thở dài gần như không thể nghe thấy, “Nếu anh ấy không đồng ý thì cũng sẽ không giúp con trở lại Trung Quốc.

Không có anh ấy hỗ trợ, Đằng Y sẽ không thả con đâu.” “Cho nên ý con là nó biết con trở lại Trung Quốc rồi sẽ ly hôn với nó ư?” Bạch Kiến lặp lại ý nghĩa trong lời nói của Bạch Nhược Y, ông càng cảm thấy chuyện này quá mức tàn nhẫn đối với Thanh Chấp, “Ngay cả như vậy, nó vẫn là đưa con trở về Trung Quốc?” Thấy vẻ mặt tiếc hận thay cho Thanh Chấp của Bạch Kiến, Bạch Nhược Y hơi rũ mắt xuống, trong lòng rất hụt hẫng, “Dạ, anh ấy hiểu ý của con.

Từ lúc bắt đầu, anh ấy đã nói chỉ vì giúp con cứu bé Ly mà thôi.

Bây giờ con đã về tới Trung Quốc, anh ấy cũng hiểu tiếp theo sẽ xảy ra điều gì, nên dĩ nhiên là đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.