*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc ấy công ty Thẩm thị đối mặt với vô số nguy cơ.
Dù cho Thẩm Đình Thâm có ý muốn đó thì cũng không có sức lực đi tìm Bạch Nhược Y.
Tuy nhiên Bạch Nhược Y lại khá tự tin về Thẩm Đình Thâm.
Cô biết nhất định là năm năm nay Thẩm Đình Thâm chưa từng từ bỏ mình.
Thậm chí mỗi đêm nằm mơ về lại trước kia, tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có một bóng người, cảm giác chênh vênh và trống rỗng này suýt nữa đã làm Bạch Nhược Y cảm thấy không hít thở được.
Tưởng tượng đến việc có lẽ cả đời này mình cũng không quay về Trung Quốc được, cô có cảm thấy cuộc sống không còn gì3luyến tiếc, khiển Bạch Nhược Y nghĩ đến suy nghĩ không bằng chết đi.
Nếu không phải Thanh Ly đến với cuộc đời này, Bạch Nhược Y không dám tưởng tượng cuối cùng mình sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Nhưng khi cô vất vả lắm mới về tới Trung Quốc, thậm chí gấp gáp không chờ nổi muốn đi gặp Thẩm Đình Thâm, lại nghe được chuyện kết hôn của anh.
Từ vô cùng tự tin về tình cảm của hai người, Bạch Nhược Y dần dần cảm thấy mình giống như đồ ngốc.
Nhất định Thẩm Đình Thâm vẫn đang tìm mình.
Bây giờ trong lòng Thẩm Đình Thâm đáng lẽ đều là Bạch Nhược Y mới đúng.
“Không đâu, cho dù tất cả mọi thứ đều hoàn toàn thay2đổi, Thẩm Đình Thâm nhất định vẫn đang đợi con.” Trên mặt Bạch Nhược Y nhuộm ánh sáng nhạt hờ hững mà lại bình tĩnh, “Nhất định anh ấy vẫn đang đợi con.” Ngồi ở đối diện Bạch Nhược Y, Bạch Kiển bất đắc dĩ lắc đầu.
Càng thấy Bạch Nhược Y chung tình với Thẩm Đình Thâm như thế, Bạch Kiến càng khó chịu.
Ông đứng lên khỏi ghế sofa, đi đến bàn sách cạnh đó lấy một tờ báo.
Ông đứng tại chỗ nhìn Bạch Nhược Y chăm chú một lúc lâu, do dự lắm rồi mới đưa tờ báo cho Bạch Nhược Y, “Con...
đọc cái này đi.” Bạch Nhược Y nghi ngờ nhận lấy tờ báo từ tay Bạch Kiến.
Ảnh chụp chung của hai người Lộ3Trạch và Thẩm Đình Thâm chiếm hết một mặt báo: “Ông chủ của Thẩm thị và Lộ Trạch hưởng tuần trăng mật ở nước Pháp lãng mạn, đoán rằng chuyện tốt sắp tới, hay là tháng này kết hôn?” Dòng chữ nhỏ bên dưới viết đơn giản là trong năm năm qua, Lộ Trạch quan tâm Thẩm Đình Thâm cẩn thận tỉ mỉ, vân vân và mây mây.
Nhưng Bạch Nhược Y nào có lòng dạ để đọc hết? Bàn tay cầm tờ báo của cô hơi run rẩy, cũng không chú ý tới Thẩm Đình Thâm trên mặt báo, đôi mắt đen nhánh kia không có bất kỳ ánh sáng nào.
Cô chỉ biết năm năm nay, không có một ngày nào mình không nhớ Thẩm Đình Thâm.
Tưởng9tượng đến việc có lẽ cả đời này mình cũng không quay về Trung Quốc được, cô có cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc, khiển Bạch Nhược Y nghĩ đến suy nghĩ không bằng chết đi.
Nếu không phải Thanh Ly đến với cuộc đời này, Bạch Nhược Y không dám tưởng tượng cuối cùng mình sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Nhưng khi cô vất vả lắm mới về tới Trung Quốc, thậm chí gấp gáp không chờ nổi muốn đi gặp Thẩm Đình Thâm, lại nghe được chuyện kết hôn của anh.
Từ vô cùng tự tin về tình cảm của hai người, Bạch Nhược Y dần dần cảm thấy mình giống như đồ ngốc.
Tất cả mọi thứ chẳng qua là một mình cô tự3nguyện.
Hóa ra Thẩm Đình Thâm vốn không yêu cô như cô tưởng tượng.
Nỗi buồn lớn lao lập tức cuộn lên trong lòng Bạch Nhược Y, theo đó là nước mắt trào ra khỏi hốc mắt cô.
Những giọt nước mắt to rơi xuống tờ báo trên tay, thấm ướt bản tin ghi trên báo, làm ướt nhẹp mặt Thẩm Đình Thâm.
Hình ảnh trở nên loang lổ.
“Anh ấy sắp kết hôn rồi ư?” Cổ họng Bạch Nhược Y phát ra tiếng khàn khàn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô cảm thấy ý nghĩa để minh nhất quyết phải về Trung Quốc bằng được lập tức trở nên vô nghĩa, kéo theo cả cuộc đời cô, tương lai của cô đều trở nên rất nhạt nhòa.
Bạch Kiến có thể cảm nhận được nỗi buồn của Bạch Nhược Y.
Bạch Kiến hiểu tính Bạch Nhược Y.
Từ nhỏ cô đã rất ngoan ngoãn, dịu dàng với mọi người.
Tuy nhiên càng là người có tấm lòng dịu dàng thì càng không muốn thật sự gần gũi với người khác.
Mặc kệ là với ai, đáy mắt Bạch Nhược Y luôn có sự lạnh nhạt và xa cách, khiến người ta bị chặn ngoài, cách xa nghìn dặm.
Ngay cả bạn bè của Bạch Nhược Y cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tất nhiên sau khi xa cách thì tình bạn đó sẽ phai nhạt dần đi, càng đừng nói là Bạch Nhược Y thật sự thích ai.
Cho đến khi gặp được Thẩm Đình Thâm, cô mới đắm mình vào tình cảm nam nữ.
Cô giống những cô gái nhỏ, sẽ vì mỗi một hành động của Thẩm Đình Thâm mà trở nên buồn vui thất thường.
Mà điều làm Bạch Kiển phải nhìn với con mắt khác là, sau khi Bạch thị xảy ra chuyện, Bạch Nhược Y lại vẫn có thể ở bên Thẩm Đình Thâm - người lúc trước đã khoanh tay đứng nhìn.
Nếu không phải bởi vì Bạch Nhược Y thật sự quá yêu Thẩm Đình Thâm, sao lại có kết quả giống như hôm nay? Bạch Kiển bước đến bên cạnh Bạch Nhược Y, rút tờ báo ra khỏi tay cô và khẽ an ủi, “Nhược Y, chuyện trên đời này hầu hết đều không như ý muốn.
Cũng không thể trách thằng bé Thẩm Đình Thâm kia muốn kết hôn với người khác.
Suy cho cùng, năm năm nay con chẳng có một chút tin tức nào.
Cậu ta...
cậu ta đã qua tuổi thích hợp kết hôn từ lâu, cộng thêm áp lực của Thẩm thị lại lớn, cậu ta lựa chọn kết hôn với người khác thì về tình cảm cũng có thể tha thứ.
Suy cho cùng cậu ta chẳng biết con đi đâu, cũng không thể nào chờ con cả đời...” “Không phải.” Bạch Nhược Y lắc đầu nguầy nguậy, tóc mái ướt nước mắt, bết vào gương mặt trắng trong thuần khiết của cô, “Anh ấy không thể kết hôn với người khác.
Anh ấy đã nói với con rằng dù xuống địa ngục cũng sẽ dẫn con theo.
Sao lại có thể kết hôn với người khác?” “Nhược Y...” Bạch Kiến thật sự đau lòng cho dáng vẻ khóc đến mức không thở nổi của Bạch Nhược Y bây giờ.
Nhìn bờ vai gầy yếu liên tiếp run rẩy vì nức nở của cô, trái tim Bạch Kiển vô cùng khó chịu, “Bây giờ con đã là người trưởng | thành rồi, con phải hiểu được thật ra tình cảm rất mong manh, nó không thắng nổi khoảng cách, không thắng nổi hiện thực, càng không thắng nổi thời gian.
Chỉ có thể nói con và Thẩm Đình Thâm có duyên không phận.
Sao không quý trọng trước mắt, tiếp tục sống thật tốt với Thanh Chấp? Mặc dù bây giờ con không thích Thanh Chấp, nhưng Thanh Chấp yêu con như vậy, cũng rất xuất sắc, nếu con sống tốt bên nó, nhất định con sẽ yêu nó.” “Không phải!” Bạch Nhược Y mím chặt khóe môi ẩm ướt, bên trên đều là vị nước mắt đắng chát làm lòng người càng đau khổ hơn, “Tình cảm của con và Thẩm Đình Thâm khác! Con không tin! Con không tin anh ấy muốn kết hôn với Lộ Trạch.
Con muốn đi tìm anh ấy!” Nói đoạn, Bạch Nhược Y đứng lên khỏi ghế sofa, mặc kệ Bạch Kiển ở phía sau còn khuyên bảo gì nữa.
Cô chỉ muốn đến tập đoàn Thẩm thị tìm Thẩm Đình Thâm đối chất.
Sao Thẩm Đình Thâm có thể kết hôn với người khác chứ? Không thể: