Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 689: Không cần thiết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mà khi đó Thẩm Đình Vũ cũng có vấn đề, toàn bộ chuyện của gia đình và công ty đều đổ lên người Thẩm Đình Thâm.

Tinh thần của anh ấy đã căng thẳng, không biết việc Bạch Nhược Y biến mất có khiến anh ấy rơi vào tuyệt vọng hay không.

Bạch Nhược Y một mực muốn đi gặp Thẩm Đình Thâm, lúc này lại lặng lẽ, đứng nguyên tại chỗ.

Trong con ngươi màu hổ phách lấp lánh ánh sáng.

Môi đào khẽ mở, “Năm năm qua, anh ấy thế nào?” Rốt cuộc, Lộ Trạch cũng nhìn thấy Bạch Nhược Y không kiên quyết đi nữa, trong lòng cũng mừng thầm, xem ra chuyện đã thành công phân nửa rồi.

Tiếp theo cô ta chỉ cần khiến Bạch Nhược Y cảm thấy chuyện tình cảm giữa Bạch Nhược Y với Thẩm Đình Thâm không là gì3so với tình cảm của cô ta và Thẩm Đình Thâm, thì tự Bạch Nhược Y sẽ từ bỏ.

Dù sao cũng đã là chuyện của năm năm trước, bây giờ tất cả đều đã trưởng thành rồi, thứ tình cảm này cũng không kiên định đến như thế.

Thế nhưng Lộ Trạch chưa từng nghĩ, nếu thứ tình cảm này thật sự yếu đuối như vậy, thì tại sao Lộ Trạch lại cam tâm tình nguyện ở lại bên người Thẩm Đình Thâm lâu như vậy, dù cho hết lần này đến lần khác Thẩm Đình Thâm nói anh không hề yêu cô ta.

Thậm chí vì để Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm không quay lại với nhau, cô ta đã bỏ hết công sức để ngăn bọn họ gặp mặt nhau.

“Cuối cùng cô cũng hỏi đến chuyện này?” Bàn tay chặn trước Bạch2Nhược Y nhẹ nhàng thu lại, Lộ Trạch khoanh tay trước ngực, “Chuyện năm năm qua, để tôi kể cho cô nghe.” Bạch Nhược Y vẫn đứng nguyên tại chỗ, chớp mắt một cái rồi nhìn thẳng vào Lộ Trạch.

“Trước khi đi, cô cũng biết Thẩm Đình Thâm còn đang bận tâm chuyện của Thẩm Đình Vũ, phải nghĩ trăm phương ngàn kế để giảm thời gian thi hành án xuống mức thấp nhất.

Mà cô cũng biết, tình trạng lúc đó của Thẩm thị như thế nào? Còn cả trạng thái trên bờ vực của Thẩm Đình Thâm nữa.” Trước hết Lộ Trạch nhắc lại những chuyện Bạch Nhược Y đã biết, nói đến đây trên mặt Bạch Nhược Y vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì.

Hoàn toàn chính xác, khi đó là lúc Thẩm Đình Thâm yếu đuối nhất, nhưng những chuyện này3không hề liên quan trực tiếp đến Bạch Nhược Y.

“Thế nhưng, khi đó cô không nói tiếng nào đã rời khỏi anh ấy, anh ấy như phát điện tìm kiếm cô khắp thành phố H.” Lộ Trạch vừa nói, vừa bắt đầu thổn thức, “Tôi không quan tâm khi đó cô có chuyện khổ tâm gì mà rời khỏi Thẩm Đình Thâm, không để lại lời nào cho anh ấy.

Tôi chỉ biết, trong quãng thời gian đau khổ ngày đêm không ngủ ấy, đến cuối cùng vẫn không tìm được bất cứ tin tức gì của cô, bởi vì áp lực quá lớn, hơn nữa đã một thời gian dài không được nghỉ ngơi, anh ấy đã bị mù...” “Cái gì?” Con ngươi màu hổ phách của cô trợn tròn lên, run rẩy nhìn Lộ Trạch, biểu hiện rõ sự không dám tiếp nhận9chuyện này, “Cô nói gì? Thẩm Đình Thâm bị mù?” “Đúng vậy.” Lộ Trạch nhíu mày, hất mái tóc ngắn, mấy sợi gân trên trán bay phất phơ, nhắc lại việc này lại khiến Lộ Trạch đau đớn.

Năm năm qua, chỉ có Lộ Trạch hiểu được Thẩm Đình Thâm đã đau khổ đến mức nào.

Dù là vì đôi mắt bị mù mà tính cách của anh từ cao ngạo trở nên lịch sự, có lý, nói cho cùng không phải là vì anh ấy tự ti vì đôi mắt sao? Dù là khi anh nghe người khác nói mình bị mù, rõ ràng trong lòng đau đớn đến rỉ máu, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười bình thản không để tâm.

Cho dù mỗi đêm khi anh muốn đi tắm, trượt chân trong phòng vệ sinh, đau đến không tự đứng dậy được, cũng chỉ3nhíu mày.

Toàn bộ mọi chuyện, Lộ Trạch đều nhìn thấy, cũng khiến cô ta cảm nhận sâu sắc được những gì Thẩm Đình Thâm cảm nhận.

Năm năm qua, chỉ có Lộ Trạch hiểu được Thẩm Đình Thâm đã đau khổ đến mức nào.

Dù là vì đôi mắt bị mù mà tính cách của anh từ cao ngạo trở nên lịch sự, có lý, nói cho cùng không phải là vì anh ấy tự ti vì đôi mắt sao? Dù là khi anh nghe người khác nói mình bị mù, rõ ràng trong lòng đau đớn đến rỉ máu, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười bình thản không để tâm.

Cho dù mỗi đêm khi anh muốn đi tắm, trượt chân trong phòng vệ sinh, đau đến không tự đứng dậy được, cũng chỉ nhíu mày.

Toàn bộ mọi chuyện, Lộ Trạch đều nhìn thấy, cũng khiến cô ta cảm nhận sâu sắc được những gì Thẩm Đình Thâm cảm nhận.

Cho nên Lộ Trạch tin rằng, trên đời này ngoại trừ mình có thể quan tâm từng li từng tí đến Thẩm Đình Thâm, cùng với tình yêu ngày càng nồng đậm với anh, thì sẽ không còn ai có thể chăm sóc anh tốt được như vậy.

Cho dù năm năm này Thẩm Đình Thâm chỉ luôn nhớ đến Bạch Nhược Y, cũng không khiến Lộ Trạch thay lòng.

“Cô có biết, đối với một người đàn ông lúc nào cũng cao ngạo, có thể nói là một người đàn ông độc nhất vô nhị, bị mù hai mắt thì đối với anh ta sẽ như thế nào không?” Giọng điệu của Lộ Trạch ngày càng kém, tốc độ nói cũng ngày càng nhanh, “Cô có biết nhìn tinh thần anh ấy ngày càng sa sút sẽ có tâm trạng thế nào không? Cô có biết một đôi mắt như có ngàn vạn vì sao bỗng trở nên ảm đạm, tối tăm sẽ thế nào không?” Từng câu từng câu hỏi, như thác lũ nhấn chìm cơ thể gầy nhỏ của Bạch Nhược Y.

Cổ đứng im tại chỗ, giống như đứng trong một khe hở, thông qua Lộ Trạch, nhìn được dáng vẻ của Thẩm Đình Thâm năm năm qua.

Cô muốn giơ tay ôm lấy Thẩm Đình Thâm trong suốt năm năm qua, thế nhưng vòng tay lại rơi vào hư không.

Mà cảm xúc này của cô không ngăn được Lộ Trạch tiếp tục kể, “Cô có biết trong năm năm qua tôi đã chăm sóc Thẩm Đình Thâm như thế nào không? Mỗi ngày mỗi đêm đều không dám ngủ quên, chỉ sợ trong đêm Thẩm Đình Thâm muốn tỉnh dậy đi tắm.

Lúc nào, ở đâu, cũng phải chuẩn bị thật tốt cho Thẩm Đình Thâm.

Không chỉ làm những việc này, tôi còn giúp anh ấy xử lý các tài liệu của công ty, giúp anh ấy ngăn cản những lời đồn đại bên ngoài.

Cô có biết vì Thẩm Đình Thâm tôi đã làm những gì? Làm đến mức nào không?” Bạch Nhược Y cảm thấy bức tường trước mặt như đổ sập xuống, cô vốn muốn đi tìm Thẩm Đình Thâm để hỏi xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này lại bị những lời nói của Lộ Trạch khiến trái tim lạnh buốt.

Bạch Nhược” bắt đầu dao động, một người đã ở bên Thẩm Đình Thâm chung hoạn nạn với anh năm năm, so với thứ tình cảm còn chưa được hai năm của cô, thật sự có thể so sánh được sao? Lộ Trạch có thể nhìn ra Bạch Nhược Y đã dao động, khẩu khí của cô ta cũng dần mềm hơn, “Sở dĩ tôi cản cô lại, quả thật là vì sợ cô đi gặp Thẩm Đình Thâm, khiến những nỗi đau ngày ấy lại sống lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.