Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 69



Bạch Nhược Y bị Thẩm Đình Thâm quay ngược phản bác như vậy thì tỏ vẻ mình hơi lúng túng.

Cô lén nhìn thoáng qua Chu Kỳ. Chu Kỳ đang tựa vào vai Thẩm Đình Thâm, gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần ở cùng anh ấy thì ngồi ở khoang phổ thông cũng chẳng sao cả.” Khuôn mặt Thẩm Đình Thâm không có cảm xúc, không thể nhìn thấu cặp mắt anh đang che giấu điều gì. Trong lòng Bạch Nhược Y lại2chua xót. Cô nhìn Chu Kỳ và Thẩm Đình Thâm thân mật như vậy, tựa như tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi. “Là tối quản quá nhiều.” Bạch Nhược Y nói rồi cười với Chu Kỳ. Chu Kỳ nở nụ cười ngọt ngào: “Không sao, cảm ơn cô đã suy nghĩ cho tôi.” Bạch Nhược Y cũng không nói tiếp, cô chỉ dựa vào ghế, định bụng ngủ một lát.5Song cô thật sự buồn bực, rõ ràng cảm giác được ngày đó - khi Thẩm Đình Thâm ôm mình về khách sạn, cô đã thấy rõ thái độ thù địch trong mắt Chu Kỳ. Tại sao bây giờ cô ta lại không hề bất mãn với mình, chẳng lẽ lúc ấy mình đã nhìn lầm ư? Trên thực tế, Chu Kỳ thật sự có thái độ thù địch với việc có được ôm ấp; tuy nhiên khi thấy Bạch Nhược Y6và Thẩm Đình Thâm đối chọi gay gắt, cô ta cảm thấy không cần thiết nữa. Quan trọng nhất là trước đó cô ta ở khách sạn, vô tình nghe được lời mà Thẩm Đình Thâm nói với quầy lễ tân. “Đợi lát nữa nếu Bạch Nhược Y tới đây, ông nói với cô ấy là tôi đã trả phòng trước rồi.” Thẩm Đình Thâm ngồi trong phòng khách với người quản lý quầy lễ tân. Quản lý quầy lễ tân lật5tờ đăng ký trong tay, ngạc nhiên hỏi lại: “Không phải xế chiều ngày mai các anh mới trả phòng ư? Tại sao phải lừa cô Bạch vậy?” Chu Kỳ đứng ngoài cửa vỗ ngực, cẩn thận dè dặt nín thở, cô ta sợ bị Thẩm Đình Thâm phát hiện.

“Bạch Nhược Y là vợ cũ của tôi. Trước kia tôi giúp cô ấy chẳng qua là nhớ tình nghĩa vợ chồng, nhưng tôi sợ cô ấy dây dưa với mình, vì vậy3anh hãy nói thẳng với cô ấy là tôi đã trả phòng rồi.” Chu Kỳ không nghe được câu nói kế tiếp, cô ta chỉ biết trong lòng mình cực kỳ vui vẻ khi nghe thấy một loạt lời nói kia của Thẩm Đình Thâm. Cô ta tự nhủ hóa ra mình nghĩ nhiều rồi, Thẩm Đình Thâm hoàn toàn không có tình cảm với Bạch Nhược Y.

Bạch Nhược Y vẫn luôn giả vờ ngủ trên máy bay, cô cực kỳ phiền muộn khi nhìn dáng vẻ ân ái của Thẩm Đình Thâm và Chu Kỳ. Trong lòng cô càng bực bội Thẩm Đình Thâm hơn, rõ ràng đêm qua anh muốn ngủ với cô, buổi sáng còn tặng hoa hồng.

Bây giờ anh lại dùng thái độ đó, thân mật với Chu Kỳ ngay trước mặt cô. Ở trong mắt Thẩm Đình Thâm, rốt cuộc cố tình là gì? Hay nên nói dáng vẻ thâm tình trước đó của anh vẫn luôn là vẻ ngụy tạo?

Quả nhiên, nói đến cùng Thẩm Đình Thâm vẫn là không có tâm.

Máy bay vừa đáp xuống đất, Bạch Nhược Y lập tức đứng dậy, cầm túi xách chạy lấy người“. Hoa hồng đỏ thắm còn ở trên máy bay, nhưng cô cũng không định cầm về.

Theo dòng người di chuyển, Thẩm Đình Thâm và Chu Kỳ nhanh chóng bị Bạch Nhược Y bỏ lại phía sau. Chân mày hẹp dài của anh chau lại, tỏ vẻ buồn bực.

Thẩm Đình Thâm không cảm giác thấy bước chân của mình nhanh hơn, ánh mắt anh vẫn khóa chặt trên người Bạch Nhược Y ở phía trước.

Còn Chu Kỳ thì cảm thấy không cần phải đi nhanh như vậy, đi theo đám người đó chen lách lên phía trước có chút khó chịu.

Song thấy dáng vẻ Thẩm Đình Thâm hình như rất vội, Chu Kỳ cũng không dám nói gì thêm, cất bước đi theo anh thật nhanh.

Bạch Nhược Y gần như là người đầu tiên xuống máy bay, cô nhìn thấy có rất nhiều phóng viên vây quanh phía trước sân bay.

Cô cảm thấy hoảng hốt, nhớ tới chuyện ngày trước. Chẳng lẽ đám phóng viên kia biết mình và Thẩm Đình Thâm cùng nhau về nước nên cố ý ở đây đợi mình? Bạch Nhược Y không dám nghĩ nhiều, vội vàng cúi đầu, gấp gáp bỏ đi. Nào ngờ chẳng có phóng viên nào chặn cô lại cả, cô thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. May mà cô xuống máy bay trước, nếu như xuống cùng Thẩm Đình Thâm, đoán chừng đám phóng viên này lại muốn hỏi điều gì đó. Lúc Thẩm Đình Thâm và Chu Kỳ đi ra, đám phóng viên bỗng chốc ùa tới, vây kín hai người đến mức sít sao. Bạch Nhược Y đã đi rất xa, cô quay đầu lại nhìn xem.

Hóa ra bọn họ tới để phỏng vấn Thẩm Đình Thâm và Chu Kỳ, xem ra cô quá coi trọng bản thân mình rồi.

Khóe môi Bạch Nhược Y nhếch lên thành nụ cười giễu cợt, cô vén phần tóc lòa xòa bên tai.

Bạch Nhược Y vừa quay đầu lại đã đụng phải lồng ngực rắn rỏi. Cô chịu đau, xoa xoa vầng trán rồi nói liên thanh: “Xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không thấy đường.” Cô chưa kịp ngẩng đầu nhìn rõ mặt của đối phương thì một bàn tay dịu dàng đã đặt trên mái tóc cô, vuốt ve nhẹ nhàng. Một giọng nam hiền hòa vang lên: “Em đó, đi một chuyến công tác, trở về liền biến thành kẻ ngốc rồi...” Bạch Nhược Y mang theo ý cười, nhìn thoáng qua Cố Thần Trạch với vẻ oán trách.

Kế đó cô dùng sức vỗ mạnh vào ngực anh ta: “Rõ ràng chính anh cố ý chắn trước mặt em đúng không, đợi em đụng trúng.”

Cố Thần Trạch tỏ vẻ đau đớn cực kỳ khoa trương: “Em đúng là không có lương tâm. Anh tới đón em, em không cảm động thì thôi, lại còn vu oan cho anh như thế.” Bạch Nhược Y trợn trắng mắt: “Thôi, em lười nói với anh. Đi thôi, tới công ty.”

Cố Thần Trạch tiện tay xách hành lý thay Bạch Nhược Y, tay còn lại khoác lên vai cô một cách tự nhiên: “Đi công ty gì chứ, anh nghe nói chân em bị thương ở Mỹ, chúng ta tới bệnh viện trước để kiểm tra một chút.”

Tuy rằng lúc nói trên mặt Cố Thần Trạch không hề có một gợn sóng, nhưng Bạch Nhược Y biết nhất định là anh ta đang rất lo lắng. Kể từ lần trước anh ta bày tỏ rồi bị cô từ chối, lúc ở công ty, anh ta không còn tìm cố nói chuyện nữa. Chỉ khi công ty họp, có việc cần thì Cố Thần Trạch mới nói chuyện với cô. Đại khái là nghe được tin cô gặp nạn bên Mỹ, anh ta không màng tới khúc mắc trước kia, tới đây đón cô. “Chỉ bị trật một chút thôi, không phải chuyện gì lớn, hơn nữa đã lâu như vậy rồi, không cần tới bệnh viện đâu.” “Không được, em phải tới bệnh viện thì anh mới có thể yên tâm.” Cố Thần Trạch nghiêm mặt. Cánh tay anh ta đặt trên bờ vai Bạch Nhược Y hơi dùng sức, ghì chặt bả vai cô, buộc cô phải đi theo mình. Bạch Nhược Y thật sự dở khóc dở cười, đành phải nghe theo Cố Thần Trạch: “Được rồi được rồi, coi như đi làm kiểm tra sức khỏe.” Thẩm Đình Thâm bị phóng viên vây chặt sít sao, anh nhìn bóng dáng hai người kia đùa giỡn rồi đi xa, trong mắt gần như tóe ra lửa. Bạch Nhược Y đáng chết này, mỗi khi cho đàn ông khác chạm vào đều tỏ vẻ như vậy. Mình thì vừa dựa sát vào, cô đã xù lông khắp người, sợ mình ăn mất cô! Mấy phóng viên này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ”, một đám giơ micro lên, điên cuồng đặt câu hỏi. (*) Nguyên văn "đẳng nhàn chi bối, ý nói không phải kẻ không đáng cân nhắc, không hề tầm thường. “Anh Thẩm và cổ Chu cùng nhau xuống máy bay, chẳng lẽ mấy ngày qua anh luôn ở cùng cô ấy sao?” “Có lời đồn nói chuyện tốt giữa anh và cô Chu sắp tới rồi, thật vậy ư?” Trong suốt quá trình phỏng vấn, Thẩm Đình Thâm vẫn giữ gương mặt lạnh lùng. Một tay anh che chở cho Chu Kỳ trong lòng, một tay đẩy micro của đám phóng viên ra.

Thật ra Chu Kỳ muốn trả lời vài câu, nhưng thoạt nhìn tâm trạng Thẩm Đình Thâm không tốt lắm nên cô ta vẫn ngậm miệng không nói.

Lỡ như lúc này cô ta nói ra mấy lời mà người như anh không thích nghe, vậy thì không ổn.

Cho dù Thẩm Đình Thâm lẫn Chu Kỳ không trả lời câu hỏi của phóng viên, nhưng chỉ riêng việc anh che chở Chu Kỳ rời khỏi, đám phóng viên đã có cái để viết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.