*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Còn Thẩm Đình Thâm ở đây, cũng đã không còn ý định bước tiếp quãng đời còn lại với Bạch Nhược Y, đã bắt đầu đón nhận người phụ nữ khác, chuẩn bị kết hôn.
Đúng vậy, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, huống chi Bạch Nhược Y đã lặng lẽ rời khỏi Thẩm Đình Thâm, cũng mang đến cho anh tổn thương và đau đớn vô tận.
Vậy mà anh ấy vẫn đợi mình năm năm, tính ra như vậy cũng coi như là có tình có nghĩa.
Thế nhưng, càng nghĩ nước mắt Bạch Nhược Y càng rơi nhiều, mỗi giọt mỗi giọt đều gợi lên nỗi đau đớn trong lòng.
Ba người đứng tại chỗ,3nhìn nhau.
Yết hầu Thanh Chấp khẽ trượt, anh ta còn không nỡ nhìn thấy Bạch Nhược Y nhíu mày, làm sao chịu nổi dáng vẻ hiện giờ của cô.
Nó giống như cầm dao cắt từng mảng thịt trong lòng anh ta xuống, Thanh Chấp muốn bước lên phía trước, ôm lấy Bạch Nhược Y.
Thế nhưng dù sao ở đây vẫn còn Bạch Kiến, hẳn là Bạch Kiến cũng rất lo lắng cho Bạch Nhược Y.
“Nhược Y...
Thế nhưng vì cái gì! Vì cái gì mà khi cô quay lại, anh lại muốn cùng một người phụ nữ khác sống một cuộc sống mới.
Tại sao lại muốn bắt đầu lại từ đầu? Lúc trước nói yêu đến như vậy, cũng chỉ là2năm năm mà thôi sao? Chờ thêm một chút không được sao? Chờ thêm một vài ngày nữa không được sao? Bạch Nhược Y siết chặt vô lăng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Mà trước mắt cô đã sớm mơ hồ, nước mắt nóng hổi chảy dọc theo cằm rơi xuống mu bàn tay lạnh buốt.
Bạch Nhược Y cũng không biết cuối cùng làm thế nào mà mình về được nhà, cô kéo cửa nhà ra.
Liếc mắt nhìn thấy cả nhà đang ngồi ăn cơm, Thanh Chấp và Bạch Kiến nghe thấy tiếng, vội vàng đi ra, thấy hai mắt Bạch Nhược Y đỏ bừng.
con...
con không sao chứ?” Bạch Kiến vừa lo lắng hỏi, vừa đi đến trước mặt Bạch3Nhược Y.
Bạch Nhược Y sụt sịt, có thể cảm nhận rõ đôi mắt khóc nhiều đến nỗi đau nhức.
Bây giờ cô rất muốn chạy đến, vùi đầu vào trong ngực Bạch Kiến, ôm chặt để cảm nhận sự ấm áp trên người ông.
Thế nhưng, ngay khi cố định làm như vậy thì nghe thấy tiếng bước chân của trẻ nhỏ chạy từ trong phòng ăn ra.
con không sao chứ?” Bạch Kiến vừa lo lắng hỏi, vừa đi đến trước mặt Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y sụt sịt, có thể cảm nhận rõ đôi mắt khóc nhiều đến nỗi đau nhức.
Bây giờ cô rất muốn chạy đến, vùi đầu vào trong ngực Bạch Kiến, ôm chặt để cảm nhận sự ấm áp9trên người ông.
Thế nhưng, ngay khi cố định làm như vậy thì nghe thấy tiếng bước chân của trẻ nhỏ chạy từ trong phòng ăn ra.
Bạch Nhược Y không muốn để Thanh Ly nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác hiện giờ của mình, nghiêng người né tránh, nhanh chóng đi lên lầu.
Đến khi Thanh Ly đi ra, chỉ còn thấy bóng dáng Bạch Nhược Y đang bước lên cầu thang, thậm chí cô bé còn không nhìn thấy mặt Bạch Nhược Y.
Thanh Ly đi đến bên cạnh Thanh Chấp, giơ bàn tay nhỏ bắt lấy tay Thanh Chấp, tò mò hỏi, “Mẹ sao thế ạ? Sao đi về lại không vào ăn cơm?” Thanh Chấp nhìn Thanh Ly, ngồi xổm xuống3bế Thanh Ly lên, “Chúng ta tiếp tục ăn đi.” “Mẹ con ăn ở ngoài rồi, bây giờ đi ngủ trước, con không cần lo lắng.” Bạch Kiến cũng đi đến, đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ của Thanh Ly, “Bé Ly còn ăn được bao nhiêu? Có muốn thi ăn với ông ngoại không?” “Có ạ!” Thanh Ly hào hứng, nghiêng đầu nhìn Bạch Kiến.
Thanh Ly còn bé, cô bé không nhận ra được sự lo lắng trong đáy mắt của Thanh Chấp và Bạch Kiến, ngây thơ tin rằng Bạch Nhược Y đã ăn cơm ở bên ngoài rồi.
Đến tận khi Thanh Chấp cho Thanh Ly đi ngủ xong, anh ta mới đi về phòng của Bạch Nhược Y.
Vừa mới đến cửa đã thấy Bạch Kiến đứng trước cửa phòng cô.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu trong lòng đối phương nghĩ gì.
Thanh Chấp mỉm cười, đưa tay làm động tác mới, ra hiệu để Bạch Kiến vào an ủi Bạch Nhược Y.
Lại thấy Bạch Kiến vẫy tay với Thanh Chấp, gọi anh đến gần.
Thanh Chấp đi đến, Bạch Kiển cũng đi đến đưa tay vỗ vỗ bả vai của anh ta và nói, “Con vào đi, cố gắng an ủi Nhược Y.” Thanh Chấp không hề do dự, anh ta thật sự muốn đi an ủi Bạch Nhược Y nên gật nhẹ, “Vâng, để con đi.” Nói xong, Bạch Kiến đi xuống lầu.
Thanh Chấp gõ nhẹ cửa phòng Bạch Nhược Y, “cộc cộc...” tiếng gõ cửa vang lên trên tầng hai yên tĩnh nghe có vẻ hơi đường đột.
Người trong phòng không trả lời, Thanh Chấp chau mày, đành gọi Bạch Nhược Y, “Nhược Y? Anh vào được không?” Vẫn không có tiếng đáp lại, Thanh Chấp phát hiện cửa phòng Bạch Nhược Y không khóa, nên dùng sức đẩy cửa đi vào.
Cửa phòng mở ra, trong phòng âm u yên ắng, có một chiếc giường lớn nằm cạnh cửa sổ.
Thế nhưng rèm cửa sổ đã bị Bạch Nhược Y kéo lại, ánh nắng bên ngoài không chiếu được vào trong.
Bạch Nhược Y đang nằm trên giường, chiếc chăn mềm bọc cả người cố lại, chỉ có đuôi tóc lộ ra bên ngoài.
Thanh Chấp nhẹ nhàng đi đến gần, ngồi xuống cạnh mép giường, đưa tay kéo chăn trên đầu Bạch Nhược Y xuống.
Bạch Nhược Y có người lại, mái tóc rối bời che đi một bên mặt, khiến người khác không nhìn rõ là cô đang nhắm hay mở mắt.
Thanh chấp cầm lấy bàn tay lạnh ngắt, vén những sợi tóc rối trên mặt Bạch Nhược Y.
Dưới cặp mắt kính, đôi mắt dài nhỏ dịu dàng, chăm chú nhìn khuôn mặt cô, giọng nói rất nhẹ, “Nhược Y, em có thể nói chuyện với anh được không?” Bạch Nhược Y nhắm mắt nhưng không hề ngủ, cô vẫn nằm trên giường, lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau trong lòng.
Nghe thấy giọng Thanh chấp, Bạch Nhược Y chậm rãi mở mắt, sự thất vọng bao trùm đôi mắt.
“Nói chuyện gì?” Môi mỏng của Bạch Nhược Y khẽ mấp máy, vì cô đang nằm nên giọng nói cũng thay đổi, “Anh muốn hỏi hôm nay em đi tìm Thẩm Đình Thâm, có kết quả thế nào đúng không?” Thanh Chấp đau lòng khi nhìn dáng vẻ của Bạch Nhược Y, “Ừm.” Bạch Nhược Y nằm ngửa lên, đối mặt với Thanh Chấp, nở nụ cười yếu ớt, “Em không gặp anh ấy, nhưng cũng không cần thiết phải đi gặp nữa.
Nếu anh ấy đã muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới, thì em đi tìm anh ấy để làm gì? Cứ
như vậy đi.”