Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 692: Đi học



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chuyện ly hôn với Thanh Chấp, nếu Thanh Chấp đã không muốn nhắc đến, Bạch Nhược Y cũng không nhắc lại.

Bởi vì cô biết nếu như cô ly hôn với Thanh Chấp, sau khi ly hôn Thanh Chấp nhất định sẽ thường xuyên đi công tác nước ngoài.

Vậy Thanh Ly sẽ rất buồn, hiện tại Bạch Nhược Y cảm thấy không cần thiết phải bắt Thanh Ly chịu nhiều nỗi buồn như thế.

Dù sao, ngoại trừ Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bắt đầu lại một cuộc sống vui vẻ, thoải mái với ai khác.

Cho nên dù cô bé đi học ở trường nào, Bạch Nhược Y cũng đều không yên lòng, cô còn muốn mình trở thành một giáo viên, ngày ngày che chở cho Thanh Ly.

Nhưng sau khi nghe Bạch Kiến nói, sẽ nhờ3hiệu trưởng ở trường chăm sóc Thanh Ly, Bạch Nhược Y cũng không lo lắng nhiều nữa, “Hiệu trưởng trường đó và ba có quan hệ rất tốt sao?” “Đúng vậy, con yên tâm đi, để Thanh Ly đến đó học nhất định sẽ không phải chịu ấm ức gì đâu.” Bạch Kiến nhìn Bạch Nhược Y, thấy lông mày cô vẫn nhắn lại lo lắng, Bạch Kiến thở dài nói, “Ôi trời, đây là đây là cháu ngoại bảo bối của ba đấy, ba sẽ để nó chịu thiệt thòi sao?” “Không phải, không phải con nói ý của ba không tốt.” Bạch Nhược Y bất đắc dĩ mỉm cười, Bạch Kiến là ba của cô, cũng là ông ngoại của Thanh Ly.

Cho dù Bạch Nhược Y không tin người khác, cũng sẽ không chất vấn Bạch Kiến.

“Vậy là được rồi!” Bạch Kiến2nghiêng đầu đùa với Thanh Ly, “Ba cũng đã nói chuyện với người bạn kia rồi, bây giờ con cũng rảnh, đưa bé Ly qua đó học thử một ngày, nếu như bé Ly nói không thích, thì chúng ta đổi trường khác cũng không muộn.” Nghe Bạch Kiến nói như vậy, trong lòng Bạch Nhược Y hơi cảm thấy mặc cảm, luôn có cảm giác Bạch Kiến để ý đến chuyện của Thanh Ly nhiều hơn mình.

“Bây giờ đi luôn ạ?” Bạch Nhược Y nhìn thời gian trên iPad, mới qua giờ cơm trưa một chút, “Bây giờ đi cũng được, vừa vặn đến giờ học buổi chiều, để bé Ly vào học cùng các bạn một lúc xem sao.” Bạch Kiến thả Thanh Ly xuống, sau đó vỗ vai cô bé và nói, “Được rồi, bây giờ con đi cùng mẹ đến3trường học thử một buổi xem sao nhé, nếu cảm thấy không thích học ở đó, quay về nói với ông ngoại, ông ngoại sẽ chọn trường khác cho con.” Điều khiển Bạch Kiến không ngờ là, Thanh Ly không hề lo lắng chuyện mình có thể hòa nhập ở trường hay không.

Sau khi trở về, cũng có mấy lần Bạch Nhược Y đến cao ốc này mua đồ.

Đôi khi còn đi cùng Thanh Chấp, Thanh Ly, ba người nhà họ cùng đi xem phim, cho nên Bạch Nhược Y cũng có biết tiếng của trường học ở trên tầng hai kia.

Chỉ có điều cô không biết trường học đó là do bạn của Bạch Kiển mở ra.

“Đúng vậy, đưa bé Ly đến đó, ba sẽ bảo bạn của ba quan tâm đến bé Ly hơn, như vậy không phải con cũng yên9tâm hơn sao?” Bạch Kiển vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Thanh Ly, chọc cô bé cười khanh khách, “Bé Ly, cháu thấy trường ông ngoại nói có được không? Hả?” Thanh Ly đầu hiểu được chuyện mà người lớn đang nói đến là chọn trường cho cô bé đi học, chỉ thấy dáng vẻ của Bạch Kiến rất buồn cười, cô bé đã muốn cười đến đau cả bụng rồi, nên liên tục gật đầu nói, “Được, được ạ, ông ngoại nói học ở đâu thì học ở đấy ạ.”

Bạch Nhược Y nhìn Thanh Ly, sở dĩ cô nghiêm túc muốn chọn trường cho Thanh Ly như vậy, vì sợ rằng Thanh Ly đang quen cách học ở trường của Nhật Bản, đổi một trường khác cô bé sẽ khó thích nghi với cách sinh hoạt trong trường.

Nếu như, tương3lai không phải kết hôn với anh, vậy thì em kết hôn với ai cũng đều giống nhau.

Nghe thấy Bạch Kiến nói như vậy, Bạch Nhược Y đưa iPad trong tay cho Bạch Kiển xem qua, trên đó là bảng so sánh mấy trường mẫu giáo, “Ba, ba xem trong mấy trường này, trường nào tốt hơn?” Hiển nhiên việc cho Thanh Ly đi học là chuyện Bạch Nhược Y đã nghiêm túc suy nghĩ, cho nên hiện giờ cô đang bận bịu chọn trường cho cô bé.

Bạch Kiến không đọc những thông tin Bạch Nhược Y đưa mà cười cười nói, “Xem những trường học này làm gì? Trường mẫu giáo ở tầng hai tòa nhà Thịnh Thiên do bạn của ba mở, đưa Thanh Ly đến đó học không được sao?” “Trường học ở tầng hai tòa nhà Thịnh Thiên?” Hình như Bạch Nhược Y cũng có nghe đến trường này, tòa nhà Thịnh Thiên được Thẩm thị xây dựng trong thời gian năm năm Bạch Nhược Y không ở đây.

Tòa nhà thuộc trung tâm thương mại, luôn đông kín người.

Hơn nữa trong tòa cao ốc này có đủ các loại hình dịch vụ, từ quần áo, trang sức đến khách sạn, những người có thể thuê mặt bằng trong này đều là những thương gia có tiếng hoặc là có quan hệ với Thẩm thị.

Nhưng sau khi nghe Bạch Kiến nói, sẽ nhờ hiệu trưởng ở trường chăm sóc Thanh Ly, Bạch Nhược Y cũng không lo lắng nhiều nữa, “Hiệu trưởng trường đó và ba có quan hệ rất tốt sao?” “Đúng vậy, con yên tâm đi, để Thanh Ly đến đó học nhất định sẽ không phải chịu ấm ức gì đâu.” Bạch Kiến nhìn Bạch Nhược Y, thấy lông mày cô vẫn nhắn lại lo lắng, Bạch Kiến thở dài nói, “Ôi trời, đây là đây là cháu ngoại bảo bối của ba đấy, ba sẽ để nó chịu thiệt thòi sao?” “Không phải, không phải con nói ý của ba không tốt.” Bạch Nhược Y bất đắc dĩ mỉm cười, Bạch Kiến là ba của cô, cũng là ông ngoại của Thanh Ly.

Cho dù Bạch Nhược Y không tin người khác, cũng sẽ không chất vấn Bạch Kiến.

“Vậy là được rồi!” Bạch Kiến nghiêng đầu đùa với Thanh Ly, “Ba cũng đã nói chuyện với người bạn kia rồi, bây giờ con cũng rảnh, đưa bé Ly qua đó học thử một ngày, nếu như bé Ly nói không thích, thì chúng ta đổi trường khác cũng không muộn.” Nghe Bạch Kiến nói như vậy, trong lòng Bạch Nhược Y hơi cảm thấy mặc cảm, luôn có cảm giác Bạch Kiến để ý đến chuyện của Thanh Ly nhiều hơn mình.

“Bây giờ đi luôn ạ?” Bạch Nhược Y nhìn thời gian trên iPad, mới qua giờ cơm trưa một chút, “Bây giờ đi cũng được, vừa vặn đến giờ học buổi chiều, để bé Ly vào học cùng các bạn một lúc xem sao.” Bạch Kiến thả Thanh Ly xuống, sau đó vỗ vai cô bé và nói, “Được rồi, bây giờ con đi cùng mẹ đến trường học thử một buổi xem sao nhé, nếu cảm thấy không thích học ở đó, quay về nói với ông ngoại, ông ngoại sẽ chọn trường khác cho con.” Điều khiển Bạch Kiến không ngờ là, Thanh Ly không hề lo lắng chuyện mình có thể hòa nhập ở trường hay không.

Ngược lại, cô bé cảm thấy mẹ và ông ngoại đã lo lắng quá nhiều, Thanh Ly đi đến trước mặt Bạch Nhược Y, nắm tay Bạch Nhược Y và nói, “Đâu phải con không biết nói tiếng Trung, con có thể nói chuyện với các bạn ở trường mà.

Mẹ với ông ngoại không cần lo lắng như vậy, con đáng yêu như thế này bạn học nhất định sẽ rất thích con, cho nên con đi học ở đâu cũng được.”

“Tự khen mình, làm gì có ai tự nói mình đáng yêu chứ? Mở miệng ra là nói mình như thế, sau này lúc chơi chung với các bạn không được nói như thể biết chưa.” Bạch Nhược Y vừa cười, nói chuyện với Thanh Ly, vừa cầm túi đi ra ngoài.

Khi đi đến cửa, Bạch Nhược Y quay đầu nói với Bạch Kiển, “Ba, con đưa bé Ly đến trường xem trước.” “Ừm.” Bạch Kiến ngồi trên ghế sofa, nét mặt vui vẻ đầy hạnh phúc nhìn hai mẹ con cô đi ra ngoài.

Thật ra khi nghe Thanh Ly nói, Bạch Kiến rất vui mừng.

Bởi vì ông cảm thấy Thanh Ly còn nhỏ như vậy đã biết để ý đến cảm xúc của người lớn.

Mới chỉ là một đứa bé thôi mà đã biết đùa cho người lớn vui, để người lớn không cần lo lăng, hoàn toàn không có sự nghịch ngợm khó bảo giống những đứa trẻ khác.

Cô bé lúc nào cũng rất vui vẻ.

Nhớ lại khi Bạch Nhược Y còn nhỏ, tính tình cũng như thế này, rất hiểu chuyện và biết quan tâm đến người khác.

Nhưng Bạch Kiến không muốn Thanh Ly sau khi lớn lên tính cách sẽ giống như Bạch Nhược Y hiện tại, lạnh nhạt khiến người khác có cảm giác xa cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.