*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Bạch Nhược Y, đây đã là lần thứ năm cô cầm nhầm tài liệu.” Giám đốc ném tài liệu trong tay về phía Bạch Nhược Y, người trong công ty cũng không biết quan hệ giữa cô và Bạch Kiến.
Họ còn tưởng rằng cô chỉ giống như cháu gái, cho nên một mặt họ xem thường Bạch Nhược Y đi cửa sau để vào công ty, một mặt lại không thể không nhận cô, “Hôm nay trạng thái của cô trông không được tốt, cô hãy xin nghỉ phép về nghỉ ngơi đi.” Lời Giám đốc nói nghe có vẻ quan tâm, nhưng giọng lại làm người ta sợ hãi, còn xen lẫn cả sự khinh thường nữa.
Bạch Nhược Y từ lâu đã không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, nếu Giám đốc đã nói như vậy thì cô cứ thuận theo mà gật3đầu, “Vậy được, hôm nay tôi xin nghỉ nửa ngày.” Bạch Nhược Y cầm túi của mình lên rồi quay người đi ra ngoài, chẳng thèm để ý đến sắc mặt khó nhìn của Giám đốc.
Sau khi rời khỏi công ty, Bạch Nhược Y vừa day thái dương đang đau nhức của mình, vừa đi một mình trên lối đi bộ.
Cổ cũng không biết phải đi đâu mà chỉ muốn lang thang một mình, cô vẫn nhớ ở gần đây có một công viên, đến đó ngồi một lúc cũng không tồi.
Một khi có mục đích, bước chân của Bạch Nhược Y cũng nhanh hơn.
Một chiếc xe con màu đen phi thẳng đến trước mặt Bạch Nhược Y, thậm chí còn trèo lên lối đi bộ, trực tiếp chắn ngang phía trước.
Bạch Nhược Y bị giật mình nhấc túi lên che trước ngực.
Nếu không biết2còn tưởng chiếc xe này cố tình muốn đâm cô đấy.
“Tôi chẳng có gì cần nói với cô cả, nhỡ đâu lên xe rồi cô tìm một chỗ giết tôi diệt khẩu thì sao?” Bạch Nhược Y nhàn nhã liếc mắt nhìn Lộ Trạch, sau đó lách sang một bên khác để rời đi.
Lộ Trạch bước nhanh về phía trước và kéo tay Bạch Nhược Y lại, trên mặt cô ta hơi có vẻ dữ tợn, “Sao thế? Làm trái với lời hứa của mình nên chột dạ? Không dám đổi chất với tôi à?” “Cô Lộ, hình như tôi đâu có hứa với cô điều gì, mặc kệ tôi làm chuyện gì cũng đâu có liên quan đến cô?” Bạch Nhược Y giằng khỏi tay Lộ Trạch, thật sự không biết Lộ Trạch dùng thân phận gì mà nói chuyện với cô bằng giọng kiêu3ngạo như vậy.
Sao hả? Cô trộm gạo nhà cô ta à? “Cô làm gì chẳng lẽ còn không tự biết?” Bạch Nhược Y vung tay vài lần vẫn không thoát được khỏi tay Lộ Trạch, công nhận là Lộ Trạch khá khỏe.
Cặp lông mày nhỏ của Bạch Nhược Y càng nhíu chặt hơn, trên mặt cũng không còn nụ cười nữa, “Thả tôi ra, cô mà còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.” “Tôi sẽ không giết cô diệt khẩu, tôi chỉ muốn nói chuyện một chút mà thôi, tôi nói lại một lần nữa là hãy đi theo tôi!” Khuôn mặt Lộ Trạch vẫn rất hung hăng, cứ như Bạch Nhược Y trộm gạo nhà cổ ta vậy.
“Tôi cũng nói lại một lần nữa, tôi và cô không có gì để nói, thả tôi ra!” Bạch Nhược Y vẫn cố gắng thoát khỏi tay Lộ9Trạch, nhưng lực trên cánh tay Lộ Trạch càng lúc càng lớn, cô như đang bị một gã đàn ông to lớn bóp chặt cổ tay vậy.
Bạch Nhược Y cau chặt mày, cô tập trung nhìn thì nhận ra đây là xe của Thẩm Đình Thâm.
Nhưng chẳng phải mắt Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy gì à? Anh làm sao có thể lái xe được? Người trả lời cho câu hỏi trong đầu Bạch Nhược Y đã bước xuống xe, người đó nhìn Bạch Nhược Y từ trên xuống dưới.
Bạch Nhược Y cũng đã quen với thái độ không thân thiện của Lộ Trạch, dù là lần đầu tiên gặp mặt vào năm năm trước, hay là lần vừa rồi cũng vậy, dù sao Lộ Trạch luôn coi Bạch Nhược Y là kẻ địch.
“Ban đầu tôi luôn phản đối khi mọi người cứ nói phụ nữ3lái xe rất đáng sợ” Bạch Nhược Y bình thường không thích chế giễu người khác, nhưng cô rất khó chịu với hành vi lần này của Lộ Trạch, “Nhưng giờ nghĩ lại đám người đó sợ phụ nữ lái xe chắc do có những người như cô nhỉ?”
“Giờ đang ở ngoài đường, tôi không muốn nói nhiều với cô, chúng ta lên xe đi chỗ khác nói chuyện.” Lộ Trạch chỉ vào xe của Thẩm Đình Thâm, dùng giọng nói như ra lệnh với Bạch Nhược Y.
Lộ Trạch bước nhanh về phía trước và kéo tay Bạch Nhược Y lại, trên mặt cô ta hơi có vẻ dữ tợn, “Sao thế? Làm trái với lời hứa của mình nên chột dạ? Không dám đổi chất với tôi à?” “Cô Lộ, hình như tôi đâu có hứa với cô điều gì, mặc kệ tôi làm chuyện gì cũng đâu có liên quan đến cô?” Bạch Nhược Y giằng khỏi tay Lộ Trạch, thật sự không biết Lộ Trạch dùng thân phận gì mà nói chuyện với cô bằng giọng kiêu ngạo như vậy.
Sao hả? Cô trộm gạo nhà cô ta à? “Cô làm gì chẳng lẽ còn không tự biết?” Bạch Nhược Y vung tay vài lần vẫn không thoát được khỏi tay Lộ Trạch, công nhận là Lộ Trạch khá khỏe.
Cặp lông mày nhỏ của Bạch Nhược Y càng nhíu chặt hơn, trên mặt cũng không còn nụ cười nữa, “Thả tôi ra, cô mà còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.” “Tôi sẽ không giết cô diệt khẩu, tôi chỉ muốn nói chuyện một chút mà thôi, tôi nói lại một lần nữa là hãy đi theo tôi!” Khuôn mặt Lộ Trạch vẫn rất hung hăng, cứ như Bạch Nhược Y trộm gạo nhà cổ ta vậy.
“Tôi cũng nói lại một lần nữa, tôi và cô không có gì để nói, thả tôi ra!” Bạch Nhược Y vẫn cố gắng thoát khỏi tay Lộ Trạch, nhưng lực trên cánh tay Lộ Trạch càng lúc càng lớn, cô như đang bị một gã đàn ông to lớn bóp chặt cổ tay vậy.
Bạch Nhược Y đau đến mức thở hắt ra, cô cũng trừng mắt nhìn Lộ Trạch, “Bỏ ra!” Lộ Trạch thật sự không có cách nào, nhưng cô ta nhớ đến Bạch Nhược Y vẫn còn một đứa con đang học ở nhà trẻ.
Lộ Trạch là luật sư mà, cô ta đã quá quen với việc dọa người rồi.
Mà cô ta cũng biết rõ nhược điểm trong tính cách con người, một khi dính đến thứ quý giá nhất, lý trí sẽ không còn tỉnh táo nữa.
“Nếu như cố không đi theo tôi, cô có tin tôi sẽ sai người đến nhà trẻ bắt con gái cô không!” Quả nhiên, vừa nhắc tới Thanh Ly, sắc mặt Bạch Nhược Y nháy mắt trắng bệch, giọng nói của cô trở nên lo lắng và bất an, “Tôi cảnh cáo cô, nếu như cô định làm gì bé Ly, tôi nhất định sẽ khiến cô chết rất khó coi.” “Tôi cũng nói cho cô biết, uy hiếp của cô chẳng là gì với tôi cả.” Trên mặt Lộ Trạch hiện ra nụ cười lạnh lùng, đường cong trên khóe miệng rõ ràng thể hiện sự chế giễu.
Bạch Nhược, không thể để Thanh Ly gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, cô không còn lựa chọn nào khác là lập tức thỏa hiệp, thể là Bạch Nhược Y không nói câu nào mà bước luôn lên xe.
Cả quãng đường Lộ Trạch luôn nở nụ cười lạnh, cô ta đưa Bạch Nhược Y đến một quán cà phê, hiện giờ Bạch Nhược Y đã suy nghĩ rõ ràng, cô đã đoán được Lộ Trạch chỉ uy hiếp mình mà thôi.
Nếu đã đi cùng Lộ Trạch đến chỗ này, Bạch Nhược Y cũng đoán cô ta sẽ không làm gì mình, mà cô cũng muốn hỏi Lộ Trạch một số chuyện liên quan đến Thẩm Đình Thâm.
Bạch Nhược Y đi theo Lộ Trạch vào một gian phòng, bên trong đã có hai cốc đồ uống lạnh, lông mày Bạch Nhược Y nhíu lại vì cô phát hiện đồ uống của mình là một cốc nước chanh.
Lộ Trạch thấy ánh mắt Bạch Nhược Y lóe lên nét ngạc nhiên thì nhẹ nhàng cười, “Có phải cô thấy lạ khi tôi biết cô thích uống gì không?” “Cũng không có gì lạ vì nếu muốn biết sở thích của tôi thì sẽ có rất nhiều nơi có thể điều tra được.” Bạch Nhược Y ngồi xuống đối diện với Lộ Trạch, ánh mắt chuyển từ cốc nước chanh sang mặt cô ta.
Lộ Trạch cười lạnh lùng, ánh sáng trong phòng không nhiều nên nụ cười này của cô ta như có ý nghĩa khác, “Tôi không có hứng thú đi thăm dò sở thích của cô, nhưng từ cấp ba tôi đã quen Thẩm Đình Thâm, từ trước đến giờ anh ấy thích uống cà phê, nhưng sau này lại chuyển sang nước chanh, chỉ cần đoán cũng biết là do cô thích uống cho nên anh ấy mới uống nó.