Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 700: Cô có còn muốn mặt mũi không



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cô bị bệnh hả?” Bạch Nhược Y lau sạch cà phê trên mặt, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi nên cũng nói bằng giọng rất cứng rắn, “Tốt nhất là bây giờ cô xin lỗi tôi đi, nếu không cốc nước chanh trước mặt này sẽ được thưởng cho cô theo cách vừa rồi.” Lộ Trạch cười khinh thường, trong mắt đầy vẻ chế giễu, “Bạch Nhược Y, cô quên là đã đồng ý với tôi sẽ không để Thẩm Đình Thâm gặp được cô sao? Tại vì sao, tại vì sao mà anh ấy lại biết cô đã trở về hả?” Thấy cô ta nhắc đến chuyện này, Bạch Nhược Y lại ngồi xuống, dùng khăn tay cố gắng lau vết bẩn trên người rồi mở to đôi mắt sáng lóng3lánh như hổ phách, “Tôi đã đồng ý với cô là không đi tìm Thẩm Đình Thâm.

Nhưng anh ấy phát hiện ra tối vì đúng lúc tôi đang quay về căn hộ của mình, tôi làm sao biết anh ấy vẫn luôn ở trong căn hộ đó chứ? Cho nên không phải tôi cô ý đi tìm anh ấy, anh ấy phát hiện ra tôi hoàn toàn là tình cờ.” Nói đến đây, tia sáng từ trong mắt Bạch Nhược Y càng chói mắt hơn, “Nói một cách chính xác thì thật ra hai người cũng đâu có ý định kết hôn? Thẩm Đình Thâm cũng đâu có muốn bắt đầu một cuộc sống mới với cô đúng không?” Nếu Thẩm Đình Thâm đúng như những gì Lộ Trạch đã nói, quyết định kết2hôn với cô ta và bắt đầu lại từ đầu, vậy tại sao anh lại ở trong căn hộ cũ của Bạch Nhược Y để chờ cô trở về.

Lộ Trạch cũng không muốn trả lời vấn đề này của Bạch Nhược Y, cô ta chỉ hận không thể dùng những lời lẽ ác độc nhất dành cho Bạch Nhược Y, “Cô còn biết xấu hổ không? Một mặt cô kết hôn với Thanh Chấp và dính chặt không chịu buông ra, bào mòn tình cảm của anh ta.

Cô chỉ ỷ vào tình yêu của Thanh Chấp để lợi dụng anh ta.

Bây giờ về đây cô lại phát hiện Thẩm Đình Thâm vẫn nhớ mãi không quên mình, thể là lại muốn trở về bên anh ấy sao? Cô đừng quên, cô bây3giờ là phụ nữ đã có chồng, xin cô giữ liêm sỉ được không?”

“Xin lỗi nhưng cô chú ý đến những lời nói của mình được chứ?” Bạch Nhược Y không giỏi cãi nhau với người khác, đặc biệt khi nghe được những lời nói có tính công kích từ miệng Lộ Trạch, lông mày cô khẽ nhắn lại, “Tôi và Thanh Chấp kết hôn là có lý do là vì muốn bảo vệ cho đứa con của tôi và Thẩm Đình Thâm.

Mặc dù đúng là tôi đã có lỗi với Thanh Chấp, nhưng năm năm qua tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Thẩm Đình Thâm.

Cho nên cô đừng dùng những lời nói ác độc với tôi như thể ở chỗ này, cái gì mà không biết xấu hổ? Chẳng lẽ9phải giống như cô, cầm cốc cà phê hất vào người khác mới là giữ mặt mũi à?”

“Hừ.” Lộ Trạch cười lạnh, “Con của cô và Thẩm Đình Thâm? Ai mà biết được Thanh Ly là đứa con hoàng của cô với người nào...” “Bốp!” Một tiếng tát vang lên cắt ngang lời nói của Lộ Trạch.

Ngoại trừ được cái mẽ bên ngoài hào nhoáng trông giống luật sư ra, còn lại cách hành xử của cô ta hoàn toàn vô giáo dục.

Lông mày của Lộ Trạch cũng càng lúc càng cau chặt lại, cô ta đã ý thức được Bạch Nhược Y không phải là một quả hồng mềm dễ bóp, mà Lộ Trạch cũng hiểu rất rõ về vấn đề này.

Rất có thể điều mà Bạch Nhược Y nói là sự3thật, một khi những lời này bị Thẩm Đình Thâm nghe được, thì chắc chắn bọn họ sẽ quay lại bên nhau.

“Tóm lại nói gì thì nói, hiện giờ cô cũng là gái đã có chồng rồi, đừng có nghĩ đến chuyện quay lại với Thẩm Đình Thâm nữa.” Lộ Trạch bỏ bàn tay đang ôm má xuống, miễn cưỡng giả vờ như mình đang rất kiên định.

Nhưng ánh sáng trong mắt cô ta đang dần trở nên ảm đạm, thậm chí còn có ý né tránh, tố cáo sự bất an trong lòng cô ta.

Sau đó Lộ Trạch đưa tay che mặt, trợn mắt khiếp sợ nhìn Bạch Nhược Y, “Cô! Cô dám đánh tôi?” Bạch Nhược Y luôn cho người khác ấn tượng rằng cô khá lạnh lùng và thờ ơ, đặc biệt từ sau khi làm mẹ, khí chất trên người cô càng trở nên mềm yếu, không ai có thể tưởng tượng được cô sẽ ra tay đánh người.

Bạch Nhược Y đi tới bên cạnh Lộ Trạch, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ nghiêm túc, ánh mắt làm người khác không thể kháng cự khiến khí thể của cô trong nháy mắt biến thành một người khác, đôi môi đỏ cất lên từng tiếng đầy khí thế, “Không có gì là dám hay không, là cô bất lịch sự hất cà phê vào tối trước, sau đó còn hùng hổ dọa nạt, nhục mạ tôi thì có thể cho qua nhưng cô lại còn sỉ nhục đứa bé như Thanh Ly.

Tôi đánh cô cũng hợp tình hợp lý thôi, cô cần gì phải ngạc nhiên như vậy.” Bạch Nhược Y càng nói càng thong dong, cô đã có thể rất bình tĩnh khi đối phó với loại phụ nữ như thế này, vì trước đây cô đã đầu với Hạ Tiêu Tiêu, và sau đó là Chu Kỳ rồi.

Lộ Trạch trước mặt này còn chưa đạt đến cấp bậc của Hạ Tiêu Tiêu.

Cho nên Bạch Nhược Y hoàn toàn không e ngại Lộ Trạch, cô không hề thua kém chút nào mặc dù trên người đang bị dính cà phê, “Tôi nhớ không nhầm thì trước đây cô là một luật sư hả? Nếu như cô là luật sư chắc cô cũng hiểu, khi không có bất kỳ bằng chứng nào mà dám ngậm máu phun người tức là vu khống đó, đúng không?” Cô thật sự không hiểu cái người phụ nữ nóng nảy dễ xúc động này trước đây làm thế nào mà trở thành một luật sư giỏi được.

Lông mày của Lộ Trạch cũng càng lúc càng cau chặt lại, cô ta đã ý thức được Bạch Nhược Y không phải là một quả hồng mềm dễ bóp, mà Lộ Trạch cũng hiểu rất rõ về vấn đề này.

Rất có thể điều mà Bạch Nhược Y nói là sự thật, một khi những lời này bị Thẩm Đình Thâm nghe được, thì chắc chắn bọn họ sẽ quay lại bên nhau.

“Tóm lại nói gì thì nói, hiện giờ cô cũng là gái đã có chồng rồi, đừng có nghĩ đến chuyện quay lại với Thẩm Đình Thâm nữa.” Lộ Trạch bỏ bàn tay đang ôm má xuống, miễn cưỡng giả vờ như mình đang rất kiên định.

Nhưng ánh sáng trong mắt cô ta đang dần trở nên ảm đạm, thậm chí còn có ý né tránh, tố cáo sự bất an trong lòng cô ta.

“Nếu Thẩm Đình Thâm cũng không có ý định từ bỏ tôi.” Bạch Nhược thẳng lưng, “Vậy tôi cũng sẽ không từ bỏ anh ấy đầu, tôi yêu anh ấy.” “Cô!” Lộ Trạch thấy Bạch Nhược Y thẳng thắn biểu hiện như vậy thì càng hoảng hốt, trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y.

Nhưng Bạch Nhược Y lười không muốn tiếp tục dây dưa với Lộ Trạch, bây giờ cô chỉ muốn tìm Thẩm Đình Thâm để nói hết mọi chuyện, giữa hai người họ đã có hiểu nhầm rất lớn.

Sau khi nói những lời đó, Bạch Nhược Y quay người rời khỏi quán cà phê mà không thèm để ý đến Lộ Trạch đang đứng tại chỗ với sắc mặt rất khó coi.

Còn Lộ Trạch cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng Bạch Nhược Y rời đi, cô ta tức giận nghiến răng nhưng không nói ra được câu nào để ngăn cản Bạch Nhược Y đi tìm Thẩm Đình Thâm.

Chẳng lẽ toàn bộ nỗ lực và tâm huyết cô ta dành cho Thẩm Đình Thâm trong năm năm qua, cuối cùng vẫn không thể chống lại một cái ngoái nhìn của Bạch Nhược Y?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.