*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Sao lại thế.” Bạch Nhược Y vội vàng nói, “Anh mãi mãi vẫn là ba của bé Ly.” “Nhưng em cũng biết là nếu em quay trở về với Thẩm Đình Thâm.
Anh sẽ không còn lý do gì ở lại bên cạnh hai người nữa, đến lúc đó anh sẽ rời khỏi Trung Quốc và tiếp tục cuộc hành trình năm năm trước.” Thanh Chấp nói với giọng đầy bất đắc dĩ.
Mặc dù năm năm trước đó khi kết hôn với Bạch Nhược Y, Thanh Chấp đã biết rồi sẽ có một ngày như thế này.
Nhưng lòng người luôn yếu ớt như vậy đấy, dù đã tiêm vô sổ mũi dự phòng, nhưng theo thời gian ở chung, tình cảm vẫn không khống chế được mà càng lúc3càng sâu.
Thậm chí đến lúc từ biệt, vẫn khiến lòng người như bị kim đâm đau nhức.
“Nhưng khi anh về vẫn có thể đi gặp bé Ly mà, hơn nữa bé Ly sẽ luôn nhớ đến người ba là anh.” Bạch Nhược Y biết trong năm năm qua Thanh Chấp đã đối xử với Thanh Ly như con gái ruột của mình, “Thậm chí khi Thanh Ly lớn lên, em cũng sẽ để con bé đến gặp anh.” Thanh Chấp mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thanh Chấp không phải lo lắng Thanh Ly sẽ quên mình, cũng không phải là sợ khi Thanh Ly lớn lên sẽ không được gặp cô bé.
Thanh Chấp chỉ muốn có thể ở bên cạnh Thanh Ly cho đến lúc2lớn lên, không muốn bỏ lỡ bất kỳ giai đoạn nào trong cuộc sống của cô bé.
Nhưng Thanh Chấp không nói ra những lời này, anh ta biết nếu nói ra sẽ chỉ càng làm cho Bạch Nhược Y thêm tự trách, “Được rồi, em mau đi tìm Thẩm Đình Thâm đi, anh ở nhà chờ tin tức tốt.” Nói xong, Thanh Chấp xoay người và để lại một bóng lưng kiêu ngạo cho Bạch Nhược Y.
“À...
Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?” Quả nhiên, nhân viên lễ tân toàn nói giống hệt nhau.
“Giúp tôi gọi điện thoại cho Tổng giám đốc của các cô, tôi nói với anh ấy vài câu là được.” Trên khuôn mặt Bạch Nhược Y lộ vẻ ung dung, trong lòng3cô như một tấm gương sáng, chỉ cần nói hết những chuyện xảy ra trong năm năm qua cho Thẩm Đình Thâm thì tất cả rồi sẽ tốt đẹp.
“Cái này...” Nhân viên lễ tân có vẻ vô cùng khó xử, cô ta đảo mắt vài vòng, cuối cùng vẫn cười xấu hổ, “Thật xin lỗi, tiểu thư, Tổng giám đốc của chúng tôi rất bận, nếu như không phải là người đặc biệt, chúng tôi không thể trực tiếp gọi điện thông báo với Tổng giám đốc.” “Cô ấy là người đặc biệt.” Một giọng đàn ông vang lên khiến sắc mặt nhân viên lễ tân cũng phải thay đổi.
Họ thấy Lý Lâm mặc một bộ tây trang đang đi tới, anh ta giơ tay làm động tác9mới, để Bạch Nhược Y trực tiếp đi tìm Thẩm Đình Thâm.
Bạch Nhược Y khẽ thở dài, cô nợ Thanh Chấp và biết cuộc đời này mình khó mà trả hết.
Cô đứng trước cửa một lát rồi dứt khoát quyết định đi thẳng đến tập đoàn nhà họ Thẩm.
Cô muốn đi tìm Thẩm Đình Thâm để nói cho rõ ràng, rằng cô muốn tìm người yêu của mình.
Rất nhanh Bạch Nhược Y đã đi tới công ty nhà họ Thẩm, lần này cô không lén đi thang máy từ hầm để xe mà đường hoàng đi từ cửa chính.
Nhân viên lễ tân nhìn Bạch Nhược Y vài lần, chờ cô tiến đến mới lộ ra nụ cười xã giao và hỏi, “Thưa cô, xin hỏi tôi có3thể giúp gì được cho cô không?” “Tôi muốn gặp Tổng giám đốc của các cô.” Bạch Nhược Y đi thẳng vào vấn đề, không hề để ý đến mấy việc như hẹn trước.
Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?” Quả nhiên, nhân viên lễ tân toàn nói giống hệt nhau.
“Giúp tôi gọi điện thoại cho Tổng giám đốc của các cô, tôi nói với anh ấy vài câu là được.” Trên khuôn mặt Bạch Nhược Y lộ vẻ ung dung, trong lòng cô như một tấm gương sáng, chỉ cần nói hết những chuyện xảy ra trong năm năm qua cho Thẩm Đình Thâm thì tất cả rồi sẽ tốt đẹp.
“Cái này...” Nhân viên lễ tân có vẻ vô cùng khó xử, cô ta đảo mắt vài vòng, cuối cùng vẫn cười xấu hổ, “Thật xin lỗi, tiểu thư, Tổng giám đốc của chúng tôi rất bận, nếu như không phải là người đặc biệt, chúng tôi không thể trực tiếp gọi điện thông báo với Tổng giám đốc.” “Cô ấy là người đặc biệt.” Một giọng đàn ông vang lên khiến sắc mặt nhân viên lễ tân cũng phải thay đổi.
Họ thấy Lý Lâm mặc một bộ tây trang đang đi tới, anh ta giơ tay làm động tác mới, để Bạch Nhược Y trực tiếp đi tìm Thẩm Đình Thâm.
Ngay từ lúc mới gặp nhau, Bạch Nhược Y đã rất có thiện cảm đối với Lý Lâm, hiện giờ vẫn như thế.
Cô bước vài bước đến bên cạnh Lý Lâm và mỉm cười ấm áp, “Cảm ơn anh, Lý Lâm.” Lý Lâm đi theo sau lưng Bạch Nhược Y, giọng nói bình tĩnh như không mang theo tình cảm, “Đã lâu không gặp, cô Bạch.” Chỉ một lát sau, Lý Lâm đã đi theo Bạch Nhược Y đến văn phòng Tổng giám đốc, bảo đảm trên đường sẽ không còn ai ngăn cản Bạch Nhược Y.
Đến tận lúc anh ta giúp Bạch Nhược Y đẩy cửa phòng, Lý Lâm mới dừng chân, “Tự cô đi vào nói chuyện với Tổng giám đốc đi, tôi đi trước.” “Ừ” Bạch Nhược Y cảm kích gật đầu, “Cảm ơn anh.” “Đừng khách sáo.” Lý Lâm thản nhiên nói, sau đó giúp bọn họ đóng cửa lại.
Bạch Nhược Y đứng trong văn phòng, cô nhìn thoáng qua cách bài trí, nó đã quay trở về với dáng vẻ lúc ban đầu.
Thẩm Đình Thâm đang ngồi trên ghế sofa, trong tay là vài tập tài liệu, tai anh đang đeo tai nghe, rõ ràng đang làm việc.
Ánh nắng vàng chiếu vào cửa sổ sát đất, phủ lên trên những sợi tóc mềm mại của Thẩm Đình Thâm khiến chúng biến thành màu nâu nhạt, làm cho người ta muốn đưa tay ra sờ thử, nhất định nó sẽ có hương vị của ánh nắng.
Những đường nét rất rõ trên khuôn mặt đẹp như tạc của anh, đặc biệt là sống mũi cao nổi bật.
Nhưng trong cặp con ngươi đen nhánh khiến sao trời cũng phải lùi bước kia, tất cả sự kiêu ngạo của hắn đều đã bị thu lại.
Bạch Nhược Y nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Thẩm Đình Thâm, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Thẩm Đình Thâm đang đeo tai nghe, tự nhiên thấy ghế sô pha bên cạnh mình trùng xuống, anh còn tưởng là Lộ Trạch tới.
Đến tận lúc anh lấy tai nghe xuống, hơi nghiêng đầu là ngửi thấy mùi hương vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm trên người Bạch Nhược Y.
Trên mặt Thẩm Đình Thâm không có bất kỳ biểu hiện gì, anh nói một cách bình tĩnh, “Cô đến đây làm gì?” “Em có rất nhiều lời muốn nói với anh.” Bạch Nhược Y nhẹ nhàng nói, đồng thời đang phân vân có nên đưa tay nắm lấy bàn tay của Thẩm Đình Thâm không, nhưng lại sợ Thẩm Đình Thâm sẽ đẩy ra.
Thời gian và khoảng cách là thứ thật sự đáng sợ, bất kể trước đây các người yêu nhau đến mức nào, một khi tách nhau ra lâu như vậy thì sẽ không thể nào xác định đổi phương có còn yêu mình như cũ không, làm cái gì cũng bắt đầu sợ đầu sợ đuối.
“Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?” Thẩm Đình Thâm đặt tài liệu trong tay xuống, khóe miệng nhếch lên một đường cong lạnh lùng, “Cô muốn nói chuyện? Cô và tôi có gì để nói?”