*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bình thường giám đốc đã chướng mắt Bạch Nhược Y rồi, mặc dù chức vị thư ký giám đốc này cũng không phải hiểm lạ gì, nhưng giám đốc khó chịu là vì Tổng giám đốc xếp hẳn người vào đây.
Lúc ấy Tổng giám đốc còn rất dịu dàng hỏi Bạch Nhược Y muốn làm chức vị nào.
Giọng điệu đó như thể nói Bạch Nhược Y đến đầu làm việc thì đến đó làm vậy.
Giám đốc cực kỳ không thích những thanh niên như vậy.
Bởi vì lúc bà ta vào công ty cũng đã từng nghe nói, Bạch thị có thể Đông Sơn tái khởi được, con gái của Tổng giám đốc có công lao rất lớn.
Cho nên giám đốc cho rằng nếu là con gái của Bạch Kiển không phải nên ngồi3vị trí Tổng giám đốc sao? Sao có thể làm một thư ký dưới quyền bà ta được chứ? Bạch Nhược Y hoàn toàn không muốn khoe khoang thân phận của mình trước mặt giám đốc, chẳng qua bây giờ cô thật sự vội vã muốn tìm Bạch Kiến, “Cho nên xin lỗi, bây giờ tôi chỉ muốn hiểu hơn về tình hình của công ty.
Bà có thể vui lòng giao những tài liệu này cho người khác làm không?” “Dạ...
dạ.” Giám đốc gật đầu có vẻ hơi dại ra, sau đó lách qua bên sườn Bạch Nhược Y để đi.
Bạch Nhược Y khẽ thở dài, cô bước vài bước đến văn phòng Tổng giám đốc, đẩy cửa ra thì nhìn thấy Bạch Kiến ngồi ở trước bàn làm việc.
Mái tóc được dì Nhạc2chải cẩn thận giờ đã bị chính ông cao cho rối tung.
Trông ông già đi vài tuổi, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rõ ràng hơn nhiều, làm Bạch Nhược Y thấy mà trong lòng rất hụt hẫng.
“Ba.” Bạch Nhược Y đến gần và gọi ông, nhưng lại làm Bạch Kiến giật mình.
Bạch Kiến cuống quýt ngẩng đầu, lập tức cho mái tóc của mình, trên mặt treo nụ cười miễn cưỡng, “Nhược Y? Con đi Thẩm thị về rồi à?” Bạch Nhược Y vừa đến gần, vừa tiện tay kéo một chiếc ghế lại, ánh mắt không muốn nhìn thẳng mặt Bạch Kiến lắm, bởi vì điều đó luôn làm Bạch Nhược Y có thứ cảm giác tội lỗi.
“Dạ.” Sắc mặt Bạch Nhược Y không tự chủ mà trầm xuống.
Thứ người khác cố3gắng đều không chiếm được, có người không có sức chút nào là có thể nắm lấy, nhưng lại xem thường.
Giống như bây giờ, Bạch Nhược Y muốn đi gặp Tổng giám đốc bằng dáng vẻ như chuyện cực kỳ bình thường vậy.
“Cô cho rằng cô là ai hả? Bây giờ cô có biết tình hình công ty như thế nào không? Cô nói đi gặp Tổng giám đốc là đi gặp Tổng giám đốc được chắc? Cô lấy thân phận gì mà đi? Cô cùng lắm chỉ là thư ký của tôi mà thôi.” Giám đốc vừa nói, vừa ném mạnh tập hồ sơ cấm trong tay lên người Bạch Nhược Y, “Phiến cô cầm chỗ tài liệu này đi làm cho xong đi.” Khi tập hồ sơ ném trúng ngực Bạch Nhược Y,9cơn đau nhói đã làm Bạch Nhược Y cảm nhận được sự bất mãn của Giám đốc.
Bạch Nhược Y khẽ nhíu mày lại, cô trả lại tập tài liệu cho Giám đốc, “Tôi đúng là thư ký của bà, có điều tôi cũng là con gái của Tổng giám đốc, cho nên bây giờ tôi đến văn phòng Tổng giám đốc tìm ba tôi, xin hỏi có vấn đề gì không?” “Con...
con gái?” Giám đốc mở to hai mắt, bà ta chưa từng nghĩ đến việc Bạch Nhược Y là con gái của Bạch Kiến.
Trông ông già đi vài tuổi, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rõ ràng hơn nhiều, làm Bạch Nhược Y thấy mà trong lòng rất hụt hẫng.
“Ba.” Bạch Nhược Y đến gần và gọi ông, nhưng lại làm Bạch Kiến giật3mình.
Bạch Kiến cuống quýt ngẩng đầu, lập tức cho mái tóc của mình, trên mặt treo nụ cười miễn cưỡng, “Nhược Y? Con đi Thẩm thị về rồi à?” Bạch Nhược Y vừa đến gần, vừa tiện tay kéo một chiếc ghế lại, ánh mắt không muốn nhìn thẳng mặt Bạch Kiến lắm, bởi vì điều đó luôn làm Bạch Nhược Y có thứ cảm giác tội lỗi.
“Dạ.” Sắc mặt Bạch Nhược Y không tự chủ mà trầm xuống.
Bạch Kiến nuốt nước bọt, ông có thể nhận thấy lần này Bạch Nhược Y cũng không được hài lòng, “Sao vậy? Cậu ta làm khó dễ con ư? Còn...
thẻ có lấy về được không?” Nếu không phải bởi vì bây giờ hoàn cảnh của Bạch thị quá đỗi khó khăn, Bạch Kiến cũng sẽ không hỏi thẳng việc có lấy được thể về không.
“Không.” Bạch Nhược Y gục xuống và lắc đầu, có sợi tóc lay động theo gương mặt cô, “Con không ngờ bây giờ Thẩm Đình Thâm lại như thế.
Anh ta không những không trả, thậm chí còn nói với con rằng không ai có thể chứng minh anh ta thiếu con một tấm thẻ, cho nên anh ta không cần phải trả cho con.” Hàng lông mày của Bạch Kiển nhíu chặt lại, hoàn cảnh công ty bây giờ thật sự quá khó khăn, rất nhiều dự án đều đã bị bắt tạm ngừng.
Nếu không phải bởi vì trước kia Bạch Kiển còn có vài người bạn bên phía truyền thông, giờ e là đã có không ít kênh truyền thông đưa tin về tình trạng của Bạch thị rồi.
“Cậu ta có ý gì? Đó là tiền mẹ ruột con cho con.
Trước đây con cho cậu ta mà bây giờ lại không trả cho con ư?” Bạch Kiến nhìn Bạch Nhược Y với vẻ mặt khiếp sợ, “Hóa ra Thẩm Đình Thâm là dạng người này sao?” “Có thể là bởi vì anh ta hận con, cho nên mới cố ý làm vậy.” Bạch Nhược Y thở dài, vẫn đang do dự có cần nói với Bạch Kiến rằng thật ra Bạch thị xuất hiện khủng hoảng đều là vì Thẩm Đình Thâm cố tình hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, thôi bỏ đi.
Bạch Nhược Y cũng không biết làm sao, Thẩm Đình Thâm đã làm lớn chuyện đến mức này rồi mà khi Bạch Nhược Y nghe thấy Bạch Kiến nói vậy về Thẩm Đình Thâm, trong lòng cô vẫn còn hơi khó chịu, ích kỷ không muốn nghe thấy Bạch Kiến có cái nhìn không tốt về Thẩm Đình Thâm.
“Tình trạng hiện giờ của công ty như thế nào?” Bạch Nhược Y dời để tài, hỏi thăm tình hình của công ty.
Đúng như lời Thẩm Đình Thâm đã nói, Bạch Nhược Y đích thực muốn thử giãy giụa một lần.
Chuyện tới nước này, Bạch Kiển cảm thấy có giấu Bạch Nhược Y cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa sẽ nhanh chóng không còn giấu được nữa.
Bạch Kiển xếp lại những tài liệu trên bàn, sau đó sầm mặt nghiêm túc nói với Bạch Nhược Y, “Vài dự án quan trọng trong tay đều ngừng lại, hơn nữa một khách sạn có lợi nhuận lớn nhất của chúng ta cũng bị người ta tố cáo có vấn đề về quản lý vệ sinh, tạm ngừng kinh doanh.
Bây giờ công ty chúng ta gần như không có doanh thu.
Con ngẫm lại xem, bây giờ quy mô của công ty chúng ta cũng không nhỏ, rất nhiều nhân viên cấp dưới cần ăn cơm, cần lĩnh tiền lương.
Nhưng chúng ta không có doanh thu, như vậy...
như vậy bao nhiêu của cải cũng không kéo dài lâu được.” Cho nên mới cần gấp số tiền kia của mẹ ruột Bạch Nhược Y.
Chỉ khi công ty chạy đủ tiền, trên thực tế, vẫn có thể chạy lại các dự án khác.
Miễn là qua được cửa này, mọi thứ đều sẽ được khôi phục như bình thường.
“Điều quan trọng nhất bây giờ là vấn đề của khách sạn Hồng Vân phải không?” Bạch Nhược Y đã hiểu đại khái ý của Bạch Kiển, “Nếu để khách sạn khôi phục kinh doanh trước, là vẫn có thể kéo dài thêm một chút?” “Ừ...
Nhưng rất nhiều cổ đông nghe nói khách sạn có vấn đề nên đều đòi rút cổ phần.” Bạch Kiển có vẻ rất buồn rầu, “Cứ như bọn họ đã giao hẹn sẵn ấy, khách sạn vừa xảy ra vấn đề là cùng nhau rút cổ phần.
Không có tài chính thì chẳng làm được gì cả.”