*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Vậy cậu Cổ ngồi đây chờ trước nhé.
Dù sao cậu Cố và cậu chủ nhà tôi cũng là bạn tốt, cứ coi đây như nhà mình là được.” Quản gia rất quen thuộc với Cố Thần Trạch, tiếp đón đơn giản rồi cũng đi làm việc của mình.
“Vâng.” Cố Thần Trạch vốn đã không coi đây là nhà của người khác, nói xong anh ta lập tức đi đến phòng của Thẩm Đình Thâm.
Trên giá cạnh giường trong phòng ngủ còn bày ảnh cưới rất nhiều năm trước của Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y.
Cơ thể Thẩm Đình Thâm thả lỏng dựa ra sau, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng vang lên, “Sao hôm nay cậu lại rảnh tới tìm tôi thế: Tôi còn tưởng rằng cậu đang bận rộn chuẩn bị lễ3cưới với Chu Du chứ.” “Đúng vậy, vốn dĩ mình rất bận.
Nếu không phải mình nghe nói cậu làm chuyện như thể với Bạch thị, mình không thèm tới tìm cậu đâu.” Cố Thần Trạch nửa nằm ở trên ghế sofa, chân gác lên cao.
Thẩm Đình Thâm hờ hững rũ mi.
Vào những lúc thế này, trong anh luôn giống như không bị mù, “Bạch Nhược Y tới tìm cậu phải không? Cô ta nhờ cậu ra tay giúp Bạch thị?“.
Nghĩ đến việc Bạch Nhược Y đi xin Cố Thần Trạch ra tay giúp đỡ, Thẩm Đình Thâm không khỏi thẩm cười lạnh.
Hôm nay cậu Cố tới tìm cậu.
Bây giờ đang chờ ở trong phòng cậu đấy ạ.” “Cố Thần Trạch?” Thẩm Đình Thâm hơi nhếch mày, tiếp theo anh nên bước đi thẳng lên phòng ngủ2trên lầu hai mà không cần vịn vào thứ gì, như thể đôi mắt anh chưa từng bị mù vậy.
Bây giờ Thẩm Đình Thâm đi lại thong dong bao nhiêu thì năm năm trước anh đi lại chật vật bấy nhiêu.
Thẩm Đình Thâm đi đến bên cạnh ghế sofa, vừa ngồi xuống vừa sờ ghế.
Bên kia ghế sofa hơi lún xuống, xem ra anh không đoán sai, Cố Thần Trạch ngồi trên ghế sofa.
Cố Thần Trạch híp mắt cầm lên xem, “Thằng nhóc này rõ ràng vẫn thích Bạch Nhược Y.
Tại sao phải nhằm vào Bạch thị?” Anh ta vừa nghĩ, vừa quan sát những chỗ khác.
Đồ đạc nào trong phòng ngủ có thể cất gọn đều đã cất, vì để tiện cho Thẩm Đình Thâm hoạt động.
Cuối cùng Cố Thần Trạch ngồi trên ghế sofa3bằng da thật trong phòng ngủ của Thẩm Đình Thâm, bắt tréo chân và lấy điện thoại di động ra lướt web, chờ Thẩm Đình Thâm tan làm về nhà.
Chẳng mấy chốc, dưới lầu truyền lên tiếng của chính mở ra, theo sau là tiếng quản gia vang lên, “Cậu chủ, cậu đã về rồi.
Nếu không phải mình nghe nói cậu làm chuyện như thể với Bạch thị, mình không thèm tới tìm cậu đâu.” Cố Thần Trạch nửa nằm ở trên ghế sofa, chân gác lên cao.
Thẩm Đình Thâm hờ hững rũ mi.
Vào những lúc thế này, trong anh luôn giống như không bị mù, “Bạch Nhược Y tới tìm cậu phải không? Cô ta nhờ cậu ra tay giúp Bạch thị?“.
Nghĩ đến việc Bạch Nhược Y đi xin Cố Thần Trạch ra tay giúp đỡ,9Thẩm Đình Thâm không khỏi thẩm cười lạnh.
Hóa ra Bạch Nhược Y cũng chẳng thanh cao lắm, khi xảy ra vấn đề vẫn sẽ đi tìm người đàn ông khác nhờ giúp đỡ.
Nghe vậy, Cố Thần Trạch nhỏm mình dậy, ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, anh ta nghiêm túc nhìn Thẩm Đình Thâm, “Cho nên, nghe giọng điệu này của cậu, những điều Bạch Nhược Y nói đều là sự thật.
Đúng là cậu làm những chuyện đó với Bạch thị?” “Đúng vậy, là tôi muốn làm sạch thị sụp đổ.” Thẩm Đình Thâm khá thản nhiên, chuyện như thế này không cần phải giấu Cố Thần Trạch, dù sao cuối cùng mọi người đều sẽ biết.
“Đúng là cậu ư?” Lông mày Cố Thần Trạch càng ngày càng nhíu chặt lại, “Lúc trước cũng là cậu tốn3bao tâm huyết nhờ tôi trả Bạch thị lại cho Bạch Nhược Y, bây giờ cậu lại giở trò quỷ sau lưng nó.
Trước hết tôi không hỏi rốt cuộc chuyện của cậu và Bạch Nhược Y là như thế nào, nhưng là đây là một công ty mà.
Lúc trước là cậu mua về, bây giờ cậu lại muốn phá công ty này, không phải là tương đương với việc vác đá nện vào chân mình sao?”
“Cậu không cần phải quan tâm về vấn đề này.” Thẩm Đình Thâm ngả người ra sau, anh ngáp dài, “Còn nữa, cậu cũng đừng nhúng tay vào giúp Bạch thị.
Tôi biết bây giờ Bạch Kiến nóng lòng tìm nguồn tài chính bù vào lỗ hổng của khách sạn Hồng Vân, Bạch Nhược Y tìm cậu chắc hẳn cũng là vì nhờ cậu bỏ vốn vào đúng không?” Cố Thần Trạch nghe giọng điệu hững hờ của Thẩm Đình Thâm mà trong lòng rất khó chịu, “Cậu có ý gì đây? Nếu tôi khăng khăng muốn giúp Bạch thị thì sao?” Đầu Thẩm Đình Thâm hơi nghiêng, nở một nụ cười nhẹ, “Nói thế này đi, nếu cậu cứ nhất quyết phải giúp Bạch Nhược Y, trừ khi cậu định mua lại Bạch thị, bằng không cho dù cậu bỏ vốn bù lại lỗ hổng của khách sạn Hồng Vận, tôi vẫn có cách chọc ra một lô hống khác nữa.” “Không phải chứ.” Cố Thần Trạch dịch người sang phía Thẩm Đình Thâm, “Thẩm Đình Thâm, rốt cuộc cậu suy nghĩ cái gì thế? Cậu làm mấy thứ này có ý nghĩa gì không? Tại sao cứ nhất quyết phải làm sạch thị sụp đổ?” “Có ý nghĩa chứ.” Thẩm Đình Thâm khẽ nheo mắt lại, đáng tiếc cặp mắt đen nhánh kia tối tăm không có ánh sáng, “Tôi muốn cô ta tự mình tới cầu xin tôi, cầu xin tôi buông tha Bạch thị, để cô ta hối hận về tất cả những việc đã làm năm năm nay.” “Nghĩa là sao?” Giờ Cố Thần Trạch đã hiểu, rốt cuộc vẫn là bởi vì tình cảm của Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y đã xảy ra vấn đề gì đó, “Cậu đã biết rõ ràng năm năm nay Bạch Nhược Y đã xảy ra chuyện gì ư? Cậu đã biết tại sao năm năm trước Bạch Nhược Y biến mất chưa?” Dù sao trong suy nghĩ của Cố Thần Trạch và Chu Du, chắc chắn là Bạch Nhược Y đã xảy ra chuyện gì nên cuối cùng mới rời khỏi thành phố H không có bất cứ tin tức nào.
Hơn nữa năm năm nay, nhất định là Bạch Nhược Y có lý do của mình, không về thành phố H, chắc chắn là có nỗi khổ riêng.
“Những việc đó không quan trọng.” Khóe miệng của Thẩm Đình Thâm có sự chua xót không lời nào tả nổi, “Chúng ta đều cho rằng năm năm nay cô ta nhất định sống rất đau khổ, bởi vì rời khỏi tôi, rời khỏi thành phố H.
Nhưng mà một tháng trước cô ta đã trở về, không tới tìm tôi, không tìm bất cứ ai trong chúng ta.
Khi tôi biết tin tức của cô ta, cô ta đã có một đứa con được vài tuổi rồi, thậm chí là đã kết hôn.
Cậu có thể tưởng tượng được không, cô ta vừa biến mất khỏi thành phố H không lâu mà đã kết hôn ngay với một người đàn ông khác ở Nhật Bản, còn có một đứa con.
Còn tôi đã sống những ngày tháng thể nào trong năm năm nay? Không có một ngày nào có thể ngừng nhớ cô ta, còn lo lắng cô ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Năm năm nay có ngày nào tôi được ngủ ngon giấc không? Một mình tôi tốn không biết bao nhiêu công sức mời người tìm hiểu tin tức của Bạch Nhược Y.
Năm năm nay tôi đã mời bao nhiêu thám tử chứ? Tôi gần như muốn lật tất cả các ngóc ngách của Trung Quốc chỉ để tìm cô ta.” “Cô ấy...
đã kết hôn ư?” Cố Thần Trạch trợn mắt lên, không dám tin.
Cố Thần Trạch không hiểu, rốt cuộc năm năm nay đã xảy ra những chuyện gì.