*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Không thể không nói chính phủ làm việc rất nhanh chóng. Bạch Nhược Yin tài liệu ra, tỉ mỉ nghiên cứu từng chữ trên đó. Sau đó lại mang tài liệu đến phòng kế hoạch, để cho công nhân viên giúp cô làm đề án. “Phó tổng, bây giờ đã mười giờ tối rồi, bình thường hơn sáu giờ là chúng tôi tan ca, nếu làm thêm giờ thì nhiều nhất đến mười giờ thôi.” Giám đốc phòng kế hoạch đứng ở bên cạnh Bạch Nhược Y nhỏ giọng nhắc nhở.
Trông Bạch Nhược Y có vẻ rất cẩn thận, xem ra phần tài liệu này rất quan trọng, mà cô còn rất gấp. Ngón tay đặt trên bàn phím của Bạch Nhược Y dừng lại, đưa mắt nhìn thời gian hiển thị trong máy vi tính.
10:03
“Thật ngại quá, làm chậm trễ thời gian của mọi người, mọi người2về nhà đi.” Bạch Nhược Y nhìn Giám đốc xin lỗi. Trên mặt Giám đốc vui mừng, bàn tay đặt ở sau lưng điên cuồng vẫy về phía những nhân viên kia để cho bọn họ nhanh chóng rút lui. Bản thân anh ta còn phải lịch sự nói với Bạch Nhược Y: “Vậy chúng tôi về nhà đây, chỉ có điều đã trễ thế này, Phó tổng cô không về nghỉ sao?” “Còn có một chút, tôi làm xong rồi cũng đi về.” “Phó tổng chú ý sức khoẻ.” Giám đốc nói xong cũng đuổi theo bước chân của công nhân viên, đi mất. Còn một chút trong miệng Bạch Nhược Y là để cho một mình cô làm việc ở trong phòng kế hoạch đến tận ba giờ sáng. Còn một chút phần kết cuối cùng chưa làm xong, hai mí mắt Bạch Nhược Y nhìn6về phía màn hình toà ánh sáng lạnh đã sắp khép lại.
Đợi đến hôm sau công nhân viên đi làm thì mới nhìn thấy Bạch Nhược Y gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Giám đốc phòng kế hoạch thấy thế, lấy toàn bộ bản kế hoạch dưới cánh tay Bạch Nhược Y ra.
Sau khi xem xong, anh ta âm thầm chậc lưỡi.
Bạch Nhược Y này thật đúng là không phải ngồi không, vậy mà chỉ dùng một buổi tối đã làm ra bản kế hoạch động lòng người như vậy. Lúc Giám đốc đang xem say sưa thì Bạch Nhược Y nằm ở trên bàn chậm rãi mở mắt ra. Cổ họng còn chưa thông thuận, câu nói đầu tiên của cô là: “Mau, đưa cái phương án này đến tập đoàn Thẩm thị đi, công ty khác sẽ không có ra phương án nhanh như vậy, chúng ta0đưa qua đó trước đi.” Giám đốc vừa mới chuẩn bị nói mình không tiện đi thì thấy đầu tóc Bạch Nhược Y rối bời, vẻ mặt mệt mỏi, bờ môi trắng bệch. Giám đốc thấy thế cổ họng căng thẳng, hơi lo lắng dò hỏi: “Có phải cố không ngủ cả đêm hay không, trong sắc mặt rất là tệ.” Lông mày nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y nhíu lại thật chặt: “Trước hết đừng để ý nhiều như vậy, mau đưa đi, tránh cho anh ta còn nói chúng ta không có thành ý” “À...” Giám đốc cầm bản kế hoạch, theo lời của Bạch Nhược Y, tự mình đến tập đoàn Thẩm thị. Chẳng qua là Giám đốc rất buồn bực, anh ta trong miệng Bạch Nhược Y là ai.
Bạch Nhược Y đứng dậy đứng lên, đầu óc choáng váng buộc cô phải ngồi xuống5lại. Cơ thể Bạch Nhược Y mệt mỏi, bụng có truyền tới cảm giác đói muốn ăn tươi nuốt sống thứ gì đó. Thật lâu sau Bạch Nhược Y mới trở lại bình thường, quay về phòng làm việc bảo Tiểu Lục mang một phần ăn sáng tới đây.
Mới vừa ăn xong thì thấy Giám đốc phòng kế hoạch tức giận đi vào. “Sao vậy?” Bạch Nhược Y đứng dậy tiến lên, thấy trong tay Giám đốc còn cầm phương án trở lại: “Bọn họ không nhận sao? Vì sao vậy?” Giám đốc bĩu môi: “Lẽ ra tôi giao phương án cho bọn họ ở đại sảnh, đúng lúc gặp phải Thẩm Đình Thâm đi làm, anh ta liếc mắt nhìn nói ai làm phương án này thì để cho người đó đến đây đàm phán, nếu không anh ta chắc chắn sẽ không xem.” Bạch Nhược Y9gật đầu một cái, dù sao bây giờ cô cũng không có cảm giác mệt mỏi như trước, tự mình đi tìm anh đàm phán cũng tốt. Cô thức suốt đêm ra phương án, như thế này là có thành ý đi!
Chờ Bạch Nhược Y đến tập đoàn Thẩm thị thì người ra ngoài gặp cô lại là Lý Lâm. Lý Lâm nhìn thấy Bạch Nhược Y thì trên mặt lộ ra vẻ khó xử. “Cô Bạch, cô tới rồi.” Bạch Nhược Y nở nụ cười khách sáo với Lý Lâm: “Là như vậy, buổi sáng tôi bảo đồng nghiệp của tôi đưa phương án tới đây, Tổng giám đốc của các anh bảo tôi tự mình đến, cho nên tôi tới tìm Tổng giám đốc của các anh.” “Ừ, tôi biết.” Lý Lâm có chút bất đắc dĩ trả lời.
Bạch Nhược Y nhướng mày, cầm túi lên định cùng Lý Lâm đến phòng làm việc của Thẩm Đình Thâm.
Nhưng Lý Lâm vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý muốn dẫn cô đi. Bạch Nhược Y không hiểu, lông mày nhỏ nhắn vô thức nhíu lại: “Vậy chúng ta đến gặp tổng Giám đốc đi.” Lý Lâm giương mắt tràn đầy áy náy nhìn Bạch Nhược Y một cái: “Thật ngại quá, xin cô hãy chờ ở nơi này một chút thôi, Tổng giám đốc có chút công việc phải xử lý, cho nên chờ anh ấy xử lý xong, tôi sẽ báo cho cô biết đầu tiên.”
“Nhưng mà...”
Nhưng mà là anh bảo tôi tới đây, tại sao tôi lại phải chờ chứ? Nói được một nửa, Bạch Nhược Y ý thức được nói với Lý Lâm những việc này cũng vô dụng, bởi vì vốn dĩ Lý Lâm không làm chủ thay Thẩm Đình Thâm được.
Cho nên cô đành phải nuốt nửa câu nói sau trở lại, gật đầu mỉm cười nói: “Không sao đâu, vậy tôi chờ ở chỗ này là được rồi.”
“Cảm ơn.” Lý Lâm nói xong thì vội xoay người đi ra khỏi phòng tiếp tân.
Chỉ còn Bạch Nhược Y ngồi trên ghế salon, không hiểu Thẩm Đình Thâm có ý gì. Anh cố tình bỏ rơi cô ở chỗ này sao? Nếu không muốn hợp tác với công ty thì buổi sáng này lúc đồng nghiệp tới có thể nói thẳng.
Tại sao muốn cô tự mình đến, rồi lại không gặp?
Trong lúc Bạch Nhược Y suy nghĩ xuất thần thì ngoài phòng tiếp tân truyền tới tiếng hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện. “Cô có nghe nói hay không, hôm nay trong thời gian làm việc, Tổng giám đốc tận tuỵ làm việc của chúng ta lại dẫn Chu Kỳ ra ngoài chơi?”
“Không thể nào, hôm nay vốn dĩ có mở hội nghị quan trọng, sao có thể nói đi ra ngoài là đi được.” “Có thể là vì Chu Kỳ đối với Tổng giám đốc mà nói rất quan trọng đấy.”
“Trời ơi, tôi cũng muốn gặp được một người vừa đẹp trai vừa có tiền như vậy, lại đồng ý làm bạn trai của mình quá đi.”
Bạch Nhược Y ngồi trên ghế salon, nghe tiếng bước chân và tiếng trò chuyện đó đi xa, hít một hơi thật sâu.
Hoá ra là anh đưa Chu Kỳ đi ra ngoài chơi, cho nên Lý Lâm mới nói anh đang đi họp.
Bạch Nhược Y cảm giác đầu óc đau nhức muốn nổ tung, cô ngơ ngác nhìn mặt đất, đưa tay lấy cái ly trên bàn.
Liên tiếp mò mẫm vài cái mới lấy được cái ly, cô đưa lên miệng nhấp một ngụm. Nhưng không có một chút xíu cảm giác ướt át nào, Bạch Nhược Y cúi xuống nhìn, hoá ra là nước trong ly đã sớm uống hết.
Bạch Nhược Y cầm cái ly không trong tay hung hăng ném vào trong thùng rác. “Bốp” một tiếng, ly thủy tinh vỡ nát. Thẩm Đình Thâm đáng chết này! Biết rất rõ cô sẽ tới, lại còn đi chơi với Chu Kỳ!
Bạch Nhược Y xách túi lên đi, nghĩ rằng chờ ở chỗ này thật uổng phí thời gian, không bằng về công ty làm vài chuyện có ý nghĩa.