Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 96



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lỡ như gây nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?” “Bây giờ không có việc gì nữa, cô mau đứng dậy tránh ra đi! Kẹt xe mà cô không thấy sao?” Mấy lời nói ấy truyền vào tai Bạch Nhược Y, tất cả đều hóa thành tiếng ong ong. Cô hoàn toàn không nghe ra họ đang nói gì, chỉ biết nhìn từng gương mặt đang chỉ trích mình, cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Đúng lúc cô không biết phải làm sao thì một đôi tay ấm áp bỗng vòng quanh eo cô, sau đó dễ dàng bế cô dậy, đi tới ven đường, rời xa hiện trường sự cố.

Mùi nước hoa thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến Bạch Nhược Y dần dần bình tĩnh lại.

Cuối cùng cô đã lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn thoáng qua người đang2ôm mình. Đường nét gương mặt như được dao gọt này, sống mũi cao thẳng đặc biệt nổi bật kia, ấy chính là Thẩm Đình Thâm. Sao anh lại ở đây? Lông mày nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y khẽ nhăn lại, cô bắt đầu vùng vẫy trong lòng anh. Thẩm Đình Thâm thầy cô không sao, mới thả cô xuống. Vừa thả, hai tay anh vừa ghì chặt vai cô, ánh mắt chỉ toàn sự chú ý: “Sao rồi? Có bị thương không?”

Bạch Nhược Y đẩy Thẩm Đình Thâm ra rồi phủi bụi trên mông mình: “Sao anh tới đây? Chẳng phải anh và Chu Kỳ tới Cục Cảnh sát à?” Ấn đường của Thẩm Đình Thâm nhíu lại, anh có chút không vui: “Tôi hỏi em có bị thương hay không?!”

Bạch Nhược Y thấy ánh mắt anh đột ngột quan tâm6mình, trong lòng cô hơi sợ.

Cô sửng sốt một hồi lâu rồi mới lúng túng, tỏ vẻ mình không sao: “Không, xe không đụng vào tôi, không có việc gì đâu.”

Nghe Bạch Nhược Y nói cô không có việc gì, Thẩm Đình Thâm mới âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Khuôn mặt anh vốn đang lo lắng bỗng trầm xuống ngay tức khắc, thậm chí bầu không khí cũng đột ngột trở nên vô cùng mỏng manh. Điều đó khiến Bạch Nhược Y cảm thấy hít thở không thông, lạnh hết cả lưng.

“Tôi thấy em đúng là ngu xuẩn, suy nghĩ gì mà suy nghĩ đến mất hồn, đi ra tới giữa lộ. Ngay cả tính mạng của mình mà em cũng không thèm để ý à?”

Sắc mặt Thẩm Đình Thâm biến đổi nhanh như vậy khiển Bạch Nhược Y mất một0hồi lâu mới tiêu hóa được, đồng thời hiểu ra anh đang mắng mình ngu xuẩn. Vừa rồi suýt chút nữa thì mình đã chết, bị tên tài xế kia mắng một chút thì thôi đi, vậy mà còn bị Thẩm Đình Thâm mắng! “Tôi ngu hay không liên quan gì đến anh? Gây trở ngại cho anh à?” Bạch Nhược Y nhăn mặt, nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ không vui.

“Hừ.” Thẩm Đình Thâm cất tiếng cười lạnh: “Em cảm thấy em không gây trở ngại cho tôi sao? Nếu em không ngu ngốc thì khi công ty xảy ra chuyện, em có trở thành dáng vẻ như bây giờ không? Giải thích với em, em chẳng thèm nghe, nếu em có chút đầu óc thì sẽ biết chuyện tiết lộ bí mật vốn dĩ chẳng hề có một chút nào liên5quan tới tôi.”

“Phải phải phải, tại tôi không có đầu óc nên liên lụy tới anh, thật ngại quá! Nhưng chuyện của tôi chẳng cần anh phải lo!” Bạch Nhược Y ra sức đẩy ngực Thẩm Đình Thâm để anh cách xa mình một chút.

Sau đó cô quay đầu bước đi, không muốn nói chuyện với anh.

Vừa đi chưa tới hai bước, cô bỗng nghe thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập và một trận gió mạnh ập tới từ phía sau lưng. Bạch Nhược Y chưa kịp quay đầu lại nhìn xem, cô đã cảm thấy mình bị người ta đè vào thân cây ven đường. Bạch Nhược Y biết là Thẩm Đình Thâm: “Thẩm Đình Thâm, anh muốn làm gì.”

Lời còn chưa nói hết, đôi môi anh đào đã bị người ta chặn lại. Đầu lưỡi linh hoạt của đối9phương tiến quân thần tốc, khuấy đảo ao xuân trong lòng cô.

Bạch Nhược Y vẫn còn đang nổi nóng, xô đẩy Thẩm Đình Thâm một hồi mới phát hiện mình không tránh được anh.

Cô vừa gấp vừa sợ, cuối cùng đành phải ra sức cắn nát môi anh.

Rõ ràng cô nhìn thấy anh cau mày vì chịu đau, thế mà anh vẫn không ngừng, ngược lại càng hôn càng ra sức, càng hôn càng thô bạo. Tay anh cũng ra sức ghì chặt bả vai cô, ép vai cô phải dựa sát vào thân cây, cánh tay cô bị ma sát dẫn tới đau đớn. Nụ hôn của Thẩm Đình Thâm vừa ngọt ngào vừa hung hăng. Anh hôn tới nỗi làm Bạch Nhược Y choáng váng một hồi, chẳng thể nào đuổi kịp tiết tấu của anh.

Hơn nữa cô còn bị anh hôn đến mức thất điên bát đảo, cả người không còn sức lực.

Thẩm Đình Thâm thấy ổn rồi mới bể Bạch Nhược Y lên rồi ném cô vào chiếc xe cách đó không xa. Anh tự mình xoay người ngồi vào ghế lái, lạnh lùng nhìn con đường phía trước, lái xe hết sức chuyên chú. Bạch Nhược Y ngồi ở chỗ kế bên ghế lái. Cô tỏ vẻ bất bình phẫn nộ, lục khăn giấy ướt trong túi ra rồi ra sức lau môi, giống như muốn lau sạch sành sanh mùi hương của Thẩm Đình Thâm. Trên đôi môi mỏng của Thẩm Đình Thâm vẫn còn vết thương do bị Bạch Nhược Y cắn, vết thương ấy vẫn đang không ngừng chảy máu.

Sắc đỏ trên môi bỗng dưng làm cho khuôn mặt anh càng thêm cảm giác đẹp để mà lạnh lùng, thấm nhuần vào lòng người.

Hai người ở trên xe, chẳng ai mở miệng nói chuyện.

Trong không gian nhỏ hẹp ấy, ngoại trừ tiếng động cơ xe cũng chỉ còn tiếng hít thở của hai người. Bạch Nhược Y lau mỗi một hồi lâu rồi quay đầu, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe. Thảm thực vật xanh mướt kia thoạt nhìn giúp cô cảm thấy thật thoải mái, khiến tâm trạng phức tạp của cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô nắm chặt khăn giấy ướt trong tay, chà xát rồi lôi kéo nó, lặp đi lặp lại vài lần, hình như cô đang suy nghĩ đến chuyện gì đó đau đầu.

Thẩm Đình Thâm dùng lưỡi liếm vết máu nơi khóe miệng, lông mày anh tuấn khẽ nhăn lại. Anh nhìn thoáng qua Bạch Nhược Y qua kính xe, cặp mắt đen nhánh càng thêm sâu xa. Bạch Nhược Y đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm thầy cô vừa quay đầu, anh vội vàng dời mắt sang con đường phía trước, sợ rằng sẽ khiến cô phát hiện mình vừa nhìn cô.

“Xin lỗi.” Bạch Nhược Y nói một cách trịnh trọng, có vẻ hơi áy náy.

Tuy cô rất giận vì vừa rồi Thẩm Đình Thâm mắng mình ngu xuẩn, hơn nữa còn cưỡng hôn, nhưng chuyện công ty thật sự phải nhờ anh giải quyết; hơn nữa trước đó cô còn không phân rõ trắng đen mà mắng anh, sống chết không chịu nghe anh giải thích. Cảm giác bị người ta hiểu lầm cực kỳ khó chịu, Bạch Nhược Y rất thấu hiểu điều đó. Trên mặt Thẩm Đình Thâm vẫn không có cảm xúc nào, tựa như anh không hề nghe thấy lời cô mà chỉ nhìn thẳng về phía trước. Điều đó khiến Bạch Nhược Y vô cùng xấu hổ. Cô nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, nhưng anh vẫn không nói chuyện.

“Này! Tôi xin lỗi anh đấy, anh đáp lại một câu được không?!” Bạch Nhược Y trợn trắng cả mắt, khăn giấy vốn được nắm trong tay đã bị cô và thành một cục. “Em xin lỗi như vậy à? Hung dữ đến thế!” Thẩm Đình Thâm trợn trắng cả mắt, tỏ vẻ không vui.

“Còn không phải là tôi xin lỗi anh sao, anh giả vờ không nghe thấy hả?”

Xe đột ngột dừng lại, trọng tâm của Bạch Nhược Y không vững nên cô nghiêng người về phía trước, hai tay theo bản năng nắm chặt lấy tay Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm quay đầu nhìn Bạch Nhược Y với vẻ nghiêm túc, đôi mắt lóe lên tia sáng: “Em xin lỗi người khác như thế đấy à? Có thành ý chút được không?” Bạch Nhược Y vội vàng thu tay lại, cố giữ bình tĩnh, cô vén tóc lên: “Vậy anh muốn tôi xin lỗi thế nào mới tính là có thành ý?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.