*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu cứ để anh ta nói tiếp, anh ta sẽ vì một mình cô mà đắc tội tất cả công nhân viên trong công ty. Bạch Nhược Y không muốn lại liên lụy đến Cố Thần Trạch, anh ta đã làm quá nhiều cho cô rồi. “Bây giờ đi bàn luận rốt cuộc vì sao Thẩm Đình Thâm thay đổi ý định cũng chẳng có tác dụng gì cả. Mọi người đã cảm thấy việc tôi nói tôi đi bàn bạc là vô dụng, vậy thì thế này nhé.” Bạch Nhược Y dùng hai tay kéo hai bên vai, sửa sang lại mấy nếp nhăn trên quần áo rồi đứng dậy.
Với tư thế như vương giả, cô từ trên cao nhìn xuống, lướt qua một lượt các Đổng sự: “Trước mặt các vị Đổng sự đây, tôi lập Quân Lệnh Trạng* bảy ngày. Trong vòng2bảy ngày, tối nhất định sẽ dùng hết mọi cách để khiến Thẩm Đình Thâm thay đổi ý định, tiếp tục hợp tác với công ty chúng ta. Bằng không...” (*) Quân Lệnh Trạng: giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh (trong tiểu thuyết và trong hý khúc thời xưa). Bạch Nhược Y cảm thấy hơi do dự, hình như cô quá xúc động rồi. Tổng thanh tra thấy vậy, lập tức hỏi tới: “Bằng không thì sao?” “Bằng không, tôi sẽ tự động từ chức, rời khỏi công ty chúng ta.”
Bạch Nhược Y vừa dứt lời, Cố Thần Trạch đã nắm chặt lấy tay cô: “Nhược Y, em đừng xúc động.”
Cô quay đầu nhìn thoáng qua anh ta, nở nụ cười thản nhiên, lặng lẽ bảo anh ta hãy yên tâm.
Trên mặt Tổng thanh tra và lão Đổng sự nở nụ cười mỉa mai6vì hài lòng, giống như bọn họ đã chờ thời khắc này từ lâu, chỉ muốn chờ Bạch Nhược Y nói ra những lời ấy.
“Phó Tổng giám đốc đã nói vậy rồi, chúng ta đây đành phải chờ tin tốt từ cô ấy thôi.” Lão Đổng sự cầm lấy ly trà trên bàn, nhàn nhã uống một hớp. Những đồng nghiệp khác cũng gật đầu theo, tỏ vẻ đồng ý. Thậm chí có Đổng sự đã bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn họp, chuẩn bị rời đi. Dù sao thì cuộc họp này được mở lâu như vậy, chỉ một số người đã sớm không kiên nhẫn rồi. Cố Thần Trạch liếc nhìn lão Đổng sự, đương nhiên anh ta sẽ không để Bạch Nhược Y phải chịu thiệt thòi lớn như vậy. “Đợi một lát. Nếu Phó Tổng giám đốc thật sự0giành lại được hạng mục, thể thì hạng mục đó phải giao cho một mình cô ấy phụ trách, mọi vấn đề chi tiết của hạng mục do cô ấy một mình quyết định, không ai trong các người được hỏi đến, càng không thể ra tay can thiệp.”
“Tổng giám đốc giải thích hộ tôi, hạng mục này là hạng mục của công ty, chúng tôi thân là Đổng sự tại sao không thể can thiệp? Hơn nữa một mình Phó Tổng giám đốc có thể quản lý được hạng mục lớn đến thế không?” Lão Đổng sự không rõ Cố Thần Trạch có ý gì, ông ta nhăn mày nhìn anh.
Ngay cả Bạch Nhược Y cũng rất không hiểu suy nghĩ của Cố Thần Trạch, cô ngẩn ngơ mà nhìn. “Đúng vậy, Tổng giám đốc đừng quên chúng tôi là Đổng sự của công5ty, đương nhiên có quyền hỏi đến hạng mục trong công ty. Đừng nói anh không thể quyết định, ngay cả ba anh là Cố Vưu cũng không thể quyết định được.” Mấy Đống sự khác phụ họa theo.
Họ chưa từng nghe nói đến chuyện Đông sự trong công ty không được phép nhúng tay vào các hạng mục, đúng là hoang đường. Cố Thần Trạch mỉm cười, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường. Anh đã sớm đoán được Hội đồng quản trị sẽ có phản ứng như vậy nên chẳng cần quan tâm. Cố Thần Trạch rũ mắt xuống, cất tiếng cười lạnh rồi đột ngột ngước lên nhìn lão Đổng sự, vô tình khiến người ta cảm thấy một loại áp lực quá mạnh. “Nếu ai có thể dùng bảy ngày làm Thẩm Đình Thâm thay đổi ý định được thì cứ9phản bác. Hơn nữa tôi cũng sẽ giao cho người đó toàn quyền phụ trách hạng mục, Cố Thần Trạch tôi cam đoan không nhúng tay!” “Này...” Đám Đổng sự bị cơn giận của Cố Thần Trạch làm cho á khẩu không trả lời được, bọn họ cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Không ai dám mở miệng phản bác, ngay cả lão Đổng sự cũng không lên tiếng. Một lát sau, lão Đổng sự thỏa hiệp gật đầu: “Cũng được, dù sao chỉ cần hạng mục hoàn thành, chúng ta vẫn có thể được lợi, không can thiệp thì không can thiệp vậy.” Cố Thần Trạch nở nụ cười hài lòng, sau đó gật đầu: “Tốt lắm. Tan họp.”
Mọi người vừa bàn tán vừa rời khỏi phòng họp.
Lão Đổng sự nhìn Cố Thần Trạch và Bạch Nhược Y bằng cái nhìn thấm sâu, cuối cùng ông ta cũng theo mọi người rời đi.
Tổng thanh tra là phụ nữ, thu dọn đồ đạc tương đối cẩn thận, do đó cô ta ra ngoài trễ hơn mọi người. Vừa kéo ghế dựa ra để đi, Cố Thần Trạch đột ngột gọi cô ta lại: “Lý Dĩnh, cô chờ một chút.” Tổng thanh tra nhìn Cố Thần Trạch với vẻ khó hiểu: “Sao thế? Tổng giám đốc còn chuyện gì à?”
Cố Thần Trạch nở nụ cười kỳ quái, sau đó bảo thư ký đang đứng ngoài ngưỡng cửa đóng cửa phòng họp lại.
Để Bạch Nhược Y, Lý Dĩnh và mình ở lại trong phòng. Tổng thanh tra thấy vậy, xem ra là họ có gì đó muốn nói. Cô ta bỏ tài liệu trong tay lên bàn, ngồi xuống ngay ngắn.
Bạch Nhược Y bị kẹp ở giữa hai người, có hơi xấu hổ. Cô cho rằng Cố Thần Trạch có chuyện riêng muốn dặn dò Lý Dĩnh, vì vậy đứng lên định rời khỏi: “Vậy hai người nói chuyện đi, tôi về văn phòng đây.” Cố Thần Trạch vươn tay giữ lấy cô: “Gấp gì chứ, ngồi xuống hộ anh.” Bạch Nhược Y đành phải nghe theo anh ta. Dù sao trong công ty này, anh ta là Tổng giám đốc, là cấp trên của cô. “Rốt cuộc có chuyện gì?” Tổng thanh tra cau mày, hỏi lại lần nữa, cô ta cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không hay.
Chẳng lẽ do vừa rồi cô ta nhắm vào Bạch Nhược Y trong cuộc họp nên Cố Thần Trạch muốn tìm cô ta tính sổ: Không thể nào, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp trong công ty, cuộc họp có tranh chấp không phải là chuyện rất bình thường sao?
“Lý Dĩnh, cô đi theo Đổng sự Tào Nhân Thụ của công ty cũ rồi cùng ông ta ở lại công ty này đúng không?” Tay phải của Cố Thần Trạch tùy ý đặt trên bàn, mỗi một câu nói ra là anh ta gõ bàn một chút. Tiếng động ấy khiến con người ta sợ hãi, ánh mắt Tổng thanh tra vẫn luôn dán vào ngón tay của Cố Thần Trạch. Cô ta cảm thấy mình giống như phạm nhân bị áp giải lên pháp trường, chờ Cố Thần Trạch hành quyết. “Phải, tôi và ông ta cùng nhau ở lại công ty. Tuy tôi không có cổ phần nào trong đây cả, nhưng tôi và Đổng sự Tào đã vì công ty mà cống hiến rất nhiều.”