Thịnh Thế Kiều Y

Chương 112: Thêm một kẻ khốn nạn



THÊM MỘT KẺ KHỐN NẠN

Chu thị thấy nô tỳ của mình có vẻ khá nghiêm trọng, không khỏi kéo tay Phan Lượng Gia lại: "Tình nghĩa chủ tớ chúng ta đã được bao nhiêu năm rồi, có việc gì thì ngươi cứ nói."

Phan Lượng Gia nghe vậy thì không những không mở miệng mà còn quỳ sụp xuống.

Chu thị bị bà ta làm cho giật mình, "Ngươi làm cái gì vậy?"

Phan Lượng Gia hít sâu một hơi: "Nô tì đi theo Đại nãi nãi bao nhiêu năm nay, tận mắt nhìn thấy Đại nãi nãi chịu đựng cho đến ngày hôm nay. Nô tì còn cho rằng, người sắp đến ngày hưởng phúc rồi, nào ngờ người bên Tây viện lại xuất hiện. Đại nãi nãi muốn đứa ả con hát kia vào nhà, nô tì sợ rằng ngược lại sẽ khiến người cách tâm với Đại gia."

"Rốt cuộc là người muốn nói cái gì?" Chu thị nghe mà hoang mang, vô thức chau mày lại.

Vẻ mặt Phan Lượng Gia giống như quyết liều một phen, bà ta nói một câu đầy chấn động: "Đại nãi nãi, việc này để cho Đại thiếu nãi nãi ra mặt là thỏa đáng nhất ạ."

Chu thị nghe như sét đánh ngang tai, đôi mắt đột nhiên trợn trừng, hai hàm răng run cầm cập, giọng nói run rẩy: "Ngươi... ngươi nói cái gì?"

Lời đã thốt ra khỏi miệng, Phan Lượng Gia cũng không còn sợ hãi điều gì nữa, bà ta dứt khoát nói ra hết: "Ý của nô tì là để Đại thiếu nãi nãi mời người đó về, đến lúc đó Đại gia có trách tội thì Đại nãi nãi cũng…"

Chu thị giáng thẳng một cái tát vào mặt Phan Lượng Gia, nghiêm giọng mắng: "Tiện tì, ngươi đang nói cái gì, sao ngươi dám…"

"Đại nãi nãi!"

Phan Lượng Gia bụm mặt, đau đớn nói một câu, "Giấu không được đâu ạ!"

Chu thị bần thần ngã ngồi trên kháng, tâm đã như tro tàn.

Phan Lượng Gia quệt nước mắt, nói: "Đại nãi nãi, nô tì đi theo Đại nãi nãi bao nhiêu năm nay, chứng kiến tất cả những khổ cực mà Đại nãi nãi phải chịu, chỉ là nô tì giả vờ hồ đồ mà thôi. Lần này nô tì liều chết nói ra cũng là do nô tì thấy Đại nãi nãi sống quá uất ức."

Uất ức?

Chu thị rơi lệ. Đàn bà trên đời này có ai sống mà không phải uất ức.

Đàn ông không những có tình nhân ở bên ngoài, ở nhà lại còn loạn luân với cả con dâu của mình, đúng là tạo nghiệt.

Người cần có mặt mũi, cây cần có vỏ, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì bà ta còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa.

Châu thị gào lên một tiếng, nước mắt rơi không ngừng, cả người nằm dài trên giường, tay đấm ngực, chân giậm giường, giống như muốn gào ra hết tất cả những uất ức mà bản thân đã chịu đựng bấy lâu nay.

Cái đôi gian phu dâm phụ đáng chết đó, chỉ cần có cơ hội là lại ngủ với nhau. Bà ta là mẹ chồng, không những không thể làm lớn chuyện, lại còn phải nghĩ cách che giấu cái chuyện vô cùng nhục nhã này giúp ông ta! Ông trời ơi, sao ông không cho sét đánh chết đôi gian phu dâm phụ này đi, ông không đánh chết bọn họ thì đánh chết tôi đi, đỡ cho tôi phải sống mà như chịu tội thế này!

Phan Lượng Gia nghe mà da đầu tê rần, nhưng lại không dám khuyên, chỉ âm thầm rơi nước mặt.

Chu thị khóc mệt rồi thì trừng đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn: "Ngươi nói đúng, việc này phải để cho tiện nhân đó ra mặt mới là tốt nhất."

Phan Lượng Gia thấy Đại nãi nãi đã suy nghĩ rõ ràng rồi thì thở phào: "Đại nãi nãi, thứ cho nô tì nói thẳng, đưa người về rồi để hai kẻ đó đấu đến ngươi sống ta chết, Đại nãi nãi chỉ cần ở một bên nhìn không phải là vui sướng hơn sao."

Đôi mắt Chu thị vụt sáng, bà ta cười đầy độc ác.

"Ngươi qua đây, chúng ta phải tính toán kĩ lưỡng chuyện này."



Cuối cùng Cố Nhị gia cũng không dám ở lại trong phòng Trương di nương quá lâu, Quận chúa vừa đứng dậy đi là ông ta cũng đi theo ra ngoài.

Xưa nay ông ta không phải là một người lẫn lộn chính yếu, ông ta biết rất rõ bên nào trọng bên nào khinh. Con trai có thể bình an chào đời hay không, bản thân có thể thăng quan tiến chức hay không, trước tiên cần phải dỗ ngọt Quận chúa đã, sau đó mới có thể từ từ tính tiếp.

Phu thê hai người vừa đi, Trương di nương nhìn hai khuôn mặt xa lạ lại có chút cao ngạo đứng trước giường mình, âm thầm cười lạnh, ngoài mặt thì ôn hòa nói: "Ta mệt rồi, các ngươi ra ngoài hết đi, về sau cực khổ cho các ngươi rồi."

Tiểu Cốt để ý đến biểu cảm lúc di nương nói chuyện, vội vàng dẫn người ra ngoài sắp xếp phòng ốc.

Một lát sau, Tiểu Cốt vội vàng chạy vào nói nhỏ: "Di nương, đã sắp xếp xong rồi ạ."

Trương thị sờ tay lên bụng, nói rất thản nhiên: "Không ngờ nó lại đến sớm như vậy."

"Đó là do di nương tốt số nên mang thai nhanh như vậy đấy ạ."

Trương thị lắc đầu: "Mệnh có tốt hay không còn phải xem ý của ông trời. Nếu như có thể có được con trai mới thật sự là được trời thương."

Tiểu Cốt hào hứng bàn luận: "Nếu di nương sinh ra một bé trai thì nửa đời sau có chỗ dựa rồi, về sau đã có thể ưỡn ngực mà đi lại trong phủ này, cho dù là ai cũng không dám ức hiếp chúng ta nữa."

Chỉ sợ không được mà thôi!

Xưa nay nội trạch của nhị phòng là thiên hạ của Quận chúa, hơn nữa đây lại là Kinh thành, bản thân mình thì không có một chỗ dựa nào.

Quân chúa không có con trai mới có thể cho phép bà ta sinh con trai. Nếu nó là một đứa con gái thì không sao; nhưng nếu bản thân thật sự sinh được con trai thì với tâm kế của Quận chúa, chín phần là sẽ bị ôm đi cho Quận chúa nuôi dưỡng.

Nếu bản thân nghe lời, có lẽ Quận chúa sẽ niệm tình con trai, không đối xử tệ với bà ta; nhưng nếu không ngoan ngoãn thì chắc chắn bà ta cũng không sống nổi. Trương thị khẽ than, kể từ ngày ông trời cho bà ta ngồi vào chiếc kiệu nhỏ vào Cố phủ thì cũng đã an bài cho bà ta hết rồi, tất cả đều là thân bất do kỉ!

Trương phủ ban đầu chỉ là một thương gia, chuyên buôn bán tơ lụa. Trong nhà phải tốn một khoản tiền rất lớn để phụ thân có được một chức quan nho nhỏ.

Mẹ đẻ của bà ta là con gái của một nhà nuôi tằm, bởi vì có chút nhan sắc nên được phụ thân nhìn trúng, nạp vào làm thiếp. Nào ngờ vừa sinh bà ta không được bao lâu thì mẹ đẻ bị bệnh qua đời. Bà ta sống với đích mẫu mà nơm nớp không thôi, bấm bụng chịu đựng mọi chuyện mới có thể sống yên ổn được.

Ở phủ Tô Châu, Cố gia là vọng tộc nhất đẳng, trong Kinh thành lại có chỗ dựa. Phụ thân muốn kéo quan hệ với Cố gia nên mới toan tính đem con gái trong phủ gả qua đó, lựa tới lựa lui thì lựa trúng bà.

Một là do tính tình bà ta hiền lành, dễ bắt nạt; hai là do bà mặt mũi kham khổ, sẽ khó làm cho Quận chúa nổi cơn ghen. Quan trọng nhất là, những phụ nữ có tuổi đều nói bà eo nhỏ mông to, dễ sinh đẻ.

Cứ như vậy, bà ta chỉ như tấm bèo trôi, bị đưa đi làm di nương của Cố Nhị gia nhằm giúp phụ thân nịnh bợ.

Trương thị khẽ thở dài, khuôn mặt thờ ơ với đời nay lại đầy vẻ kiên định.

Trời không tuyệt đường người. Bỏ đi, bỏ đi, trước tiên phải bình an sinh con ra rồi tính tiếp.

Cuộc sống là như vậy đấy, rắc rối chồng chất rắc rối, mâu thuẫn kích thích mâu thuẫn, nó là một mớ bòng bong khó mà gỡ ra được.

Trương thị nghĩ rằng, nếu bản thân mình nghe lời thì có thể đổi lại sự nương tay của Quận chúa.

Cố Nhị gia nghĩ rằng, chỉ cần dỗ ngọt được Quận chúa thì vinh hoa phú quý sẽ không bao giờ rời khỏi ông ta.

Chu thị nghĩ rằng, chỉ cần đưa ả con hát kia vào phủ thì cuộc sống có thể êm đẹp, suôn sẻ hơn.

Quản thị nghĩ rằng, chỉ cần Đại gia từ quân doanh Tây Bắc trở về thì mẹ chồng sẽ không làm khó dễ bản thân nữa.

Chỉ không ngờ, đối với một người trọng sinh như Thanh Hoàn thì tất cả những chuyện suôn sẻ từ trước đến nay mà cô làm được, không phải nhờ vào việc trao đổi sự thua thiệt của bản thân mình với người khác mà có.

Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, chỉ có dựa vào chính mình mới có thể bước từng bước thật vững chắc, đi đến nơi đến chốn.

Chỉ là cô chưa từng nghĩ đến, trên con đường phục thù của mình, không hiểu vì sao lại có thêm một người.

Hôm nay, lúc cô đang ngủ trưa, nhớ lại mấy ngày nay chưa đi qua chỗ của Nhị tỷ, vừa định dẫn Xuân Nê đi qua đó xem thử thì thấy Nguyệt nương vén rèm đi vào phòng.

"Tiểu thư, phía trước truyền lời đến đây bảo tiểu thư đến vườn tiếp khách ạ."

Thanh Hoàn nghi hoặc hỏi: "Nữ quyến nhà nào, ta không thừa hơi để mà bợ đợ người khác, ngươi giúp ta từ chối đi."

Nguyệt nương khó xử nói: "Bẩm tiểu thư, vị khách ấy là nam, là người mà Đại thiếu gia dẫn về ạ." Xuân Nê nghe vậy thì tức giận, giọng the thé: "Nam nữ thọ thọ bất thân, vốn dĩ nên tránh mặt đi, đây lại sốt sắng muốn tiểu thư của chúng ta đi tiếp, đây là chuyện thế nào chứ hả? Đúng là không cần mặt mũi nữa mà."

Thanh Hoàn nghiêm giọng hỏi: "Thái thái, Đại nãi nãi, Quận chúa đâu?"

"Tiểu thư, thái thái đã bị cháu dâu của người đón đi rồi, Quận chúa thì về phủ Tề vương, Đại nãi nãi hôm trước vừa cãi nhau ầm ĩ với Quận chúa, bây giờ vẫn còn phải uống thuốc đấy ạ."

"Thật nực cười, người có thể làm chủ trong phủ chân trước vừa đi thì chân sau Đại thiếu gia đã đưa người về, cũng trùng hợp quá đấy." Xuân Nê tức giận mắng.

Nguyệt nương trừng cô bé một cái, móc một phong thư từ trong tay áo ra đưa đến tay Thanh Hoàn, "Tiểu thư, đây là thư của người phía trước đưa tới ạ."

Thanh Hoàn lấy thư ra xem, mặt biến sắc, cười mỉa mai. Quả nhiên tên này vẫn bám dai như đỉa giống trước kia, lại còn dám âm thầm điều tra cô.

Nguyệt nương thấy sắc mặt tiểu thư không ổn thì lo lắng: ‘Tiểu thư, đây là thư của ai gửi vậy ạ?"

Thanh Hoàn lạnh lùng đáp: "Một tên khốn nạn!"

Tháng Ba, cảnh xuân tươi đẹp, trăm hoa đua nở.

Trong vườn của Cố phủ ngập tràn sinh khí.

Cố Tử Huyên cẩn thận tiếp đãi, nói với người đàn ông trước mắt: "Thế tử gia chờ một chút, ta đã phái người đi gọi các muội muội, lát nữa sẽ qua đây ngay ạ."

Khuôn mặt Ân Lập Phong tràn đầy gió xuân, hắn ta cười nói: "Không gấp, không gấp, ta đang muốn đi dạo trong vườn một lát. Tử Huyên này, vườn của Cố phủ đúng là rất có hương vị của Giang Nam, rất hợp với sở thích của ta."

Cố Tử Huyên cười theo nói: "Còn sơ sài lắm, còn sơ sài lắm. Thế tử gia mời đi bên này."

Lời nói rất khiêm nhường nhưng trong lòng Cố Đại thiếu thì lại thấp thỏm không yên.

Mấy ngày trước gã đi uống rượu với đồng môn, không ngờ gã lại gặp Thế tử Anh Quốc công ở quán rượu. Gã mặt dày đi đến kính một ly rượu chỉ để lộ cái mặt mà thôi.

Người ta là nhân vật cao cao tại thượng, bản thân gã chỉ là kẻ sống nhờ sự phù hộ của tổ tiên, không thể nào lọt vào mắt của hắn ta được.

Nào ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà Ân Thế tử lại đến thăm tận nhà, điều này thật sự khiến Cố Đại thiếu ngã ngửa.

Ân Lập Phong vừa đi vừa cười nói: "Nghe nói năm trước nhị phòng mới vào Kinh thành?"

Nụ cười trên mặt Cố Tử Huyên chợt khựng lại, trong lòng thầm mắng. Còn không phải do chuyến đi đến Giang Nam của Hiền vương cắt đứt tiền đồ của Nhị thúc, khiến nhị phòng phải chạy đến Kinh thành sao?

"Nhị thúc vốn làm quan ở Giang Nam."

Ân Lập Phong nghe ra thâm ý trong câu nói này, chỉ vờ như không biết, tiếp tục cười nói: "Giang Nam tuy tốt nhưng nào bì được với Kinh thành, dưới chân thiên tử, muốn kiến công lập nghiệp dễ như trở bàn tay, có vinh hoa phú quý nào mà không có."

Trái tim Cố Tử Huyên đập hẫng mất một nhịp. Lời của Thế tử là có ý gì?

Đang nói chuyện thì cả hai gặp hai tỷ muội Cố Thanh Vân và Cố Thanh Liên khoan thai đi đến. Hai người một hồng một xanh, ai nấy đều ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, đi giữa vườn hoa mà lại có cảm giác như người còn đẹp hơn cả hoa.

Hai người đi tới trước mặt Ân Thế tử cúi chào.

Ân Lập Phong cảm thán bằng một câu rất hư tình giả ý: "Chào hai vị tiểu thư, tại hạ là Ân Lập Phong, hôm nay muốn mời các cô nương cùng đi ngắm hoa ngâm thơ, không biết ta có vinh dự này không?"

Lời nói thẳng thắn như vậy khiến cho tỷ muội hai người ngượng ngùng đỏ mặt, cả hai đều gật đầu.

"Ta nhớ trong phủ còn có hai vị cô nương…"

"Ân Thế tử, bọn họ đến rồi." Ngón tay mảnh khảnh của Cố Thanh Liên chỉ đến hai người kia.

Bóng hình quen thuộc xuất hiện, ánh mắt Ân Lập Phong sáng rực, ý cười dâng đầy trên môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.