Thanh Hoàn âm thầm mỉa mai, nếu không thì làm sao có thể thoát khỏi ngươi.
Vì tên này là độc đinh nên trên dưới phủ Anh Quốc công đều rất chiều theo ý của hắn ta, xem như bảo bối. Dần dà hắn ta mới hình thành cái tính độc đoán, cao ngạo, thích những thứ kích thích, mới mẻ, không thích mấy thứ cổ hủ, quy củ.
Thân phận biểu muội của Tiền Tử Kỳ của cô đã khiến hắn ta sinh lòng hiếu kì, nếu cô còn nói năng, cử xử khác người để rồi bị tên đó bám lấy, há chẳng lại giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước sao.
Thanh Hoàn lạnh nhạt nói: "Cái gọi là thận trọng cũng là tuân theo quy củ đã được dạy dỗ mà thôi. Bức thư mà Thế tử gia gửi cho ta, người biết chuyện thì không nói làm gì. Nếu có người không hiểu rõ mà nhiều chuyện, nói ra nói vào thì chẳng phải danh dự của Thanh Hoàn sẽ bị hủy hoại hay sao."
"..." Ân Lập Phong hoàn toàn nghẹn lời.
Vì sợ cô không đến nên trong thư hắn ta có đề cập đến chuyện ở hậu hoa viên của phủ Trấn Quốc công, còn cái gọi là khuê danh gì đó đã bị hắn ta quẳng ra sau đầu cả mười vạn tám ngàn dặm.
"Thế tử gia, thời gian không còn sớm nữa, mời ngài." Thanh Hoàn nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng.
Lời này nói ra rất thẳng thừng, chỉ thiếu điều chưa nói thêm hai chữ "cút xéo".
Trước mặt người ngoài, Ân Lập Phong rất giỏi đối nhân xử thế, tuy trong lòng rất thất vọng nhưng trên mặt không có gì khác thường, hắn ta cười nói: "Đúng là phải đi rồi. Nếu Lục tiểu thư có gì khó khăn thì cứ đến phủ Anh Quốc công tìm ta."
Thanh Hoàn cười nói: "Thanh Hoàn ở Cố phủ vẫn rất tốt, không dám làm phiền Thế tử, Thế tử gia, thứ cho ta không tiễn thêm được nữa, người đi cẩn thận."
Ngay cả một bước cũng không muốn tiễn thêm, Ân Lập Phong đột nhiên cảm thấy không vui.
Bản thân hắn ta thì nhớ nhung người ta suốt cả hai ngày nay, còn nóng lòng chạy đến mà không màng quy củ, đổi lại chỉ nhận được sự lạnh nhạt thế này đây. Ân Lập Phong cười lạnh hai tiếng, nghênh ngang rời đi.
Cuối cùng cũng đuổi được người đi, Thanh Hoàn nhìn bóng người đó, khóe miệng hơi cong lên, cũng quay người rời đi.
Ngay sau đó, cô lấy lá thư trong ngực ra xem lại, tiếp đó nhẹ nhàng xé bức thư làm hai.
Tháng Ba, nhiệt độ trong vườn vẫn còn chút lạnh lẽo.
Thanh Hoàn đi chầm chậm, ánh mắt lóe lên sự hoài nghi.
Cô và tên Ân Lập Phong đó chỉ gặp nhau có hai lần, hơn nữa cô cảm thấy bản thân không để lộ một chút sơ hở nào, tại sao hắn ta lại chú ý đến cô.
"Đứng lại."
Nghe thấy tiếng quát, Thanh Hoàn ngẩng đầu lên thì thấy là hai tỷ muội Cố Thanh Vân và Cố Thanh Liên, thờ ơ hỏi lại "Hai vị tỷ tỷ có chuyện gì cần căn dặn?"
"Ta hỏi ngươi, Ân Thế tử đã nói những gì với ngươi?" Cố Thanh Vân rất không khách khí nói.
Thanh Hoàn thờ ơ mà nhìn cô ta, "Tại sao ta phải nói cho tỷ biết?"
Cố Thanh Vân nghiêm mặt, cười giễu cợt: "Lục muội à, làm người phải tự biết lấy mình, vị trí Thế tử phi không phải là thứ mà muội có thể tơ tưởng đâu."
"Đúng vậy, Lục muội, thân phận muội thế nào, thân phận Ân Thế tử thế nào, đừng có mà choáng váng." Thanh Hoàn khinh thường hai người này nên cũng lười phải phí lời.
"Muội là đích nữ, dù gì cũng có thể tơ tưởng một phen, hai vị tỷ tỷ thì không giống vậy. Có điều, làm thiếp thì vẫn còn hi vọng đấy, dù gì di nương cũng không cần phải có thân phận gia thế gì, chỉ cần dáng vẻ xinh đẹp, biết hầu hạ đàn ông là được."
Hai cô con gái thứ xuất đã bao giờ phải nghe mỉa mai một cách thẳng thừng như vậy, không khỏi xấu hổ, thẹn thùng, nhưng rồi lại không phản bác được câu nào.
Thanh Hoàn không đợi hai người phản kích, lại cười nói tiếp: "Lưu di nương, Hứa di nương đều là người từng trải, hai vị tỷ tỷ sao không đi học hỏi trước, đến lúc đó là được như ý nguyện rồi. Ân Thế tử là một người thương hoa tiếc ngọc, nhất định sẽ khiêng kiệu nhỏ qua thôi."
Đơn giản, thô bạo, trực tiếp chính là đòn chắc thắng nhất trong đấu đá chốn nội trạch. Hai cô gái thứ xuất nghe mà xấu hổ muốn chết, lảo đảo như sắp ngã.
Thanh Hoàn thong dong mà đi, trong lòng nhủ thầm, quả nhiên là rất hiệu quả, sau này cứ thế mà làm.
Trời vào đêm, Cố Nhị gia trở về từ Ngọ môn, còn chưa vào nội trạch thì đã nghe nói về chuyện của Thế tử Anh Quốc công.
Mặt ông ta biến sắc, đi thẳng đến thư phòng của Cố lão gia.
Trong thư phòng, Cố Nghiễn Khải chau mày, sắc mặt nghiêm túc nhìn cháu trai trưởng, thấy con trai vào nhưng trên mặt vẫn không hề có ý cười.
Cố Tùng Đào biết phụ thân vì chuyện ban ngày, liền hỏi ngay cháu trai: "Tử Huyên, Ân Thế tử có nhắn lại điều gì không?"
Cao Đại thiếu nói với vẻ rất oan ức: "Thưa Nhị thúc, Thế tử không nhắn nhủ gì cả, chỉ nói trước đây là người quen cũ của Tiền gia, nghe nói Nhị thúc vào Kinh thành nên cố ý đến thăm Lục muội."
Tuy Cao Đại thiếu là một thư sinh nhưng cũng biết ăn nói sao cho uyển chuyển.
Cố Nhị gia nghe xong chỉ cảm thấy tinh thần hốt hoảng, trong ngực như bị cái gì đó nghiền nát, đau như xé.
Ông ta cố gắng duy trì nụ cười, khuyên nhủ cha mình: "Phụ thân, người không cần phải lo lắng không đâu làm gì, việc này không phải như chúng ta nghĩ đâu."
"Chỉ mong là như vậy!"
Có thể nói là Cố Nghiễn Khải một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Ông ta nhìn con trai với ánh mắt sâu xa rồi nói: "Đại tôn tử, cháu về phòng đọc sách đi, kì thi mùa xuân này phải thể hiện thật tốt đấy."
"Dạ, tổ phụ!" Cao Đại thiếu cung kính hành lễ.
Trong thư phòng chỉ còn lại hai cha con, bỗng nhiên bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh dị thường.
Cố Nghiễn Khải có vẻ đã nguôi giận, hắng giọng nói: "Tiền gia... trước đây có qua lại với phủ Anh Quốc công sao?"
Mặt Cố Nhị gia biến sắc, ông ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Từng nghe nàng ấy nói như vậy, hình như là có chút quan hệ."
Cố Nghiễn Khải như chợt nhớ ra điều gì đó: "Trương thị mang thai, dù thế nào cũng phải bảo đảm đứa bé ấy được chào đời. Nếu là con trai thì con cũng có người nối dõi rồi." Câu cuối cùng khiến cho Cố Nhị gia thấy chua chát trong lòng. Bản thân đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa có con trai, việc này mà truyền ra ngoài thì ông ta cũng khó mà ngẩng đầu lên nổi.
"Phụ thân yên tâm, con trai nhất định sẽ chú ý việc này."
"Nhớ nhắc nhở vị kia một chút, đừng quá đáng quá là được."
Đàn ông ít nhiều cũng hiểu rõ thủ đoạn của đàn bà trong nội trạch. Ngoài mặt không nói gì cũng là nể mặt của chính thất mà thôi.
"Con đã nhắc nhở rồi ạ, nàng ấy cũng mong Trương thị có thể sinh được con trai."
Chỉ một câu nói đó mà Cố Nghiễn Khải đã hiểu được, ông ta không nhịn được thở dài: "Nó có thể nghĩ được như vậy thì tốt, sau này con trai của con còn phải dựa vào đích mẫu đấy."
Cố Nhị gia nhận ra được thâm ý trong câu nói này, mí mắt giật nhẹ: "Con hiểu."
Nhà giàu không giấu nổi chuyện, chuyện Thế tử Anh Quốc công vào nội trạch Cố phủ đi ngắm hoa cùng với các tiểu thư không biết vì sao lại bị truyền ra ngoài.
Người khác nghe xong cũng chỉ cười trừ. Công tử thế gia phong lưu thành tính, tiểu thư nhà giàu xinh đẹp hơn hoa, đây là quang cảnh thích mắt cỡ nào.
Chỉ có một người sau khi nghe được tin tức này thì tức giận ném văng cả nghiên mực trong tay.
Nghiên mực vỡ vụn dưới chân của người nào đó, còn người nào đó thì nhanh nhẹn nhảy ra chỗ khác, tức giận nói: "Gia, tiểu nhân giúp người đánh cho tên Ân Thế tử một trận để trút hết nỗi giận trong lòng có được không?"
Triệu Cảnh Diễm cười lạnh: "Có bản lĩnh thì ngươi đi cắt tiểu huynh đệ của gã về đây cho gia, để ta băm vụn ra cho chó ăn, như vậy gia mới trút được sự tức giận này."
"Cái này…" Có phải là hơi ác rồi không, A Ly do dự.
Phủ Anh Quốc công chỉ có duy nhất một đứa con trai độc đinh này, nếu cắt mất tiểu huynh đệ của hắn ta thì phủ đó chẳng phải sẽ đoạn tử tuyệt tôn sao.
"Không độc không phải trượng phu, không độ lượng không phải quân tử. Một là không làm, còn đã làm thì phải làm cho triệt để, chém chém giết giết thì có là gì."
Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cuốn sổ trong tay, âm trầm nói: "Bây giờ gia đang bận, không có hơi sức đâu mà đi chơi với tên nhãi ranh đó. Đợi gia làm xong chuyện tiền trang rồi, ắt sẽ đi tìm gã để tính sổ."
A Ly vỗ đầu, quyết định giúp đỡ cho chủ tử của mình, "Gia, hôm qua trong cung có ban thưởng một giỏ anh đào, tiểu nhân đã tự ý thay gia nhận lấy, hay là tặng cho Lục tiểu thư đi ạ?"
Triệu Cảnh Diễm giơ ngón tay cái lên với A Ly tỏ ý tán thưởng: "Cuối cùng cũng làm được một việc hợp ý gia, đi đi, với người ngoài thì nói là lão tổ tông ban cho."
A Ly hồ hởi: "Gia, tiểu nhân đi ngay ạ."
"Quay lại!"
"Gia còn chuyện gì căn dặn ạ?"
"Không thể đi một cách tùy tiện như vậy được, ngươi cứ nói gần đây gia bận rộn đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, hãy nhờ cô ấy kê cho một đơn thuốc."
Cái cớ này nghe hơi sai sai? A Ly chau mày chạy ra khỏi thư phòng.
"Quay lại đây!"
A Ly nhanh chóng co một chân lại.
Triệu Cảnh Diễm hơi đăm chiêu, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa. "Truyền tin ra ngoài, nói Thế tử Anh Quốc công có ý muốn kết thân với con gái của Quận chúa Hoa Dương."
"Hả…" Tim A Ly giật thót, chiêu này của gia đúng là quá độc. "Hả cái gì mà hả?"
Triệu Cảnh Diễm nhẹ nhàng cảm thán: "Cứ phải khiến tên kia bị uất nghẹn một hồi thì trong lòng gia mới vui vẻ được. Bây giờ ngươi có thể cút rồi đó."
…
Lúc Đàm ma ma tới mời thì Thanh Hoàn vừa ngủ trưa dậy.
Cô đi theo Đàm ma ma vào Thọ An Đường thì thấy mấy người Quận chúa đang chỉ chỉ chỏ chỏ vào giỏ anh đào.
Vào mùa này, anh đào là loại trái cây khá hiếm, chỉ có hoàng tử hoàng tôn mới có thể ăn, nhà giàu dù có nhiều tiền đi nữa cũng khó có thể được thưởng thức.
Quận chúa thấy Thanh Hoàn đi vào thì nở nụ cười giả tạo: "Con gái à, mau vào nhìn xem, đây là trái cây mà lão tổ tông ban cho con, là vật hiếm đấy."
Ngô Nhạn Linh siết chặt khăn tay, bước tới kéo tay Thanh Hoàn, nói: "Lục muội, lão tổ tông thật là thương yêu muội, tỷ tỷ ta nhìn cũng phải ganh tị."
Bàn tay của Ngô Nhạn Linh lành lạnh, Thanh Hoàn bất giác rụt người lại, cô cười nói: "Muội chia cho tỷ tỷ thì tỷ tỷ sẽ không phải ganh tị nữa rồi."
A Ly vừa nghe thấy Lục tiểu thư muốn chia đồ thì nhăn mày, lời lên đến miệng nhưng rồi lại cố nuốt vào.
Lục tiểu thư à, A Ly ta còn tưởng cô là một người thông minh nên mới cổ động vương gia tặng đồ cho cô, nào ngờ cô lại là một người hồ đồ.
Trái cây này này cũng là do gia nhà ta có bản lĩnh mới được phân một giỏ, nếu đổi lại là người khác, có thể được một đĩa thôi là đã phải xem tâm tình của Hoàng thượng rồi.
Lúc này Thanh Hoàn mới nhận ra trong phòng vẫn còn người ngoài. Cô nhìn thấy cận vệ A Ly của Triệu Cảnh Diễm, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, lập tức hiểu ra đồ này không phải là do lão tổ tông ban cho.
A Ly thấy Lục tiểu thư nhìn về phía mình thì vội bước tới thỉnh an: "Xin chào Lục tiểu thư."
Trước mặt mọi người, Thanh Hoàn không dám ra vẻ nên cũng hành lễ chào lại, nhờ vậy cũng thoát khỏi bàn tay của Ngô Nhạn Linh. Cô âm thầm nói một tiếng cảm ơn với A Ly.
A Ly bủn rủn trong lòng nhưng đang ở trước mặt người ngoài nên chỉ đành cố gắng nhận lễ.
Ngụy thị đang ngồi phía trên thấy vậy thì gật đầu.
Lục nha đầu được đi ra ngoài mấy bận thì lời nói cử chỉ đã có quy củ hơn trước rất nhiều, sau này nếu được dạy dỗ tử tế, nói không chừng cũng có thể gả được cho một nhà có gia thế.
"Xuân Nê, chia anh đào cho mọi người, đừng để sót ai cả, mọi người đều nếm thử cho biết."
"Dạ, tiểu thư."
Hoa Dương thấy Tưởng phủ xem trọng kẻ điên này như vậy thì trong lòng vui mừng. Bà ta nháy mắt ra hiệu với con gái.