Cừu Đạo Tân khổ sở không thôi, nhưng cũng không dám tỏ vẻ gì, chỉ cười làm lành, nói: "Hai vị vương gia, cũng không còn sớm nữa, buổi tối các huynh đệ còn phải đi tuần đêm, liệu có nên..."
Triệu Cảnh Diễm cười gằn, nhấc chân đạp Cừu Đạo Tân một cái khiến ông ta đau thấu tâm can: "Khốn kiếp, vụ án ở Vạn Hoa Lâu còn chưa tra rõ, tuần đêm cái rắm!"
Đám vệ binh thấy Thọ vương dám đánh cả Cừu chỉ huy, quả nhiên là phía sau có núi dựa quá lớn, không thể đắc tội được.
Cừu Đạo Tân khi không bị ăn một đạp, vậy mà cũng không dám rên một tiếng, chỉ đau khổ nhìn về phía Hiền vương.
Sắc mặt Triệu Cảnh Vĩ càng nặng nề hơn, gã lạnh lùng nói: "Bát đệ, không được làm càn."
"Không được cũng phải được. Khắp Kinh thành này, có người nào không biết, Vạn Hoa Lâu là địa bàn của ta. Tam ca, huynh đánh bị thương người ở địa bàn của ta, muốn bình an rời khỏi sao, không có cửa đâu."
Triệu Cảnh Diễm hoàn toàn phô bày dáng vẻ của một vương gia ăn chơi trác táng, mắt mọc trên trán, song trong lòng lại phẫn hận không thôi.
"Chúng ta cũng đừng ở đây ồ à làm gì, cứ đến thẳng trước mặt phụ hoàng để nhờ người phân xử, Tam ca đã dám làm, vậy chắc hẳn lá gan cũng đủ lớn, đi thôi!"
Triệu Cảnh Vĩ tựa như bị đánh cho một gậy, giận dữ đến mức khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên vặn vẹo.
Hôm nay gã uống rượu cùng môn khách trong phủ, ngà ngà say, có người nói các cô nương ở Vạn Hoa Lâu rất có bản lĩnh hầu hạ quan khách, gã nghe mà ngứa ngáy trong lòng, sau đó liền mang theo một đám thuộc hạ đi Vạn Hoa Lâu mua vui.
Trong các cô nương, có một người gọi là Mỵ nương, dáng vẻ xinh đẹp, động lòng người, nét ngây ngô trên mặt còn chưa hết, nghe nói vẫn còn là xử nữ. Gã vừa thấy liền yêu thích không thôi, lập tức bỏ ra số tiền lớn, mua được đêm đầu tiên của cô nương này.
Tư vị của Mỵ nương quả thật khiến người ta sung sướng, thỏa mãn vô cùng, cái chỗ ấy khít chặt, khiến gã không thể ngừng nổi.
Ai mà ngờ, thân thể của cô nương Giang Nam vốn yếu đuối, lại còn là lần đầu tiên, bởi vậy cô ta không chịu nổi sự giày vò. Lại thêm, gã uống nhiều rượu, nhất thời không nhịn được, ra tay cũng nặng hơn.
"Thế nào Tam ca, không phải là sợ rồi chứ?" Triệu Cảnh Diễm khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý.
Trong lòng Triệu Cảnh Vĩ sôi trào, gã mỉm cười gượng gạo, bước tới kéo Thọ vương lại.
"Bát đệ, không phải chỉ là một ả kĩ nữ thôi sao, hà tất phải làm ầm ĩ cho mọi người đều biết, đệ muốn thế nào, Tam ca đều tùy đệ. Không cần làm kinh động đến phụ hoàng."
Triệu Cảnh Diễm hơi nhướng mày, đôi mắt đảo tới đảo lui, khinh thường nói: "Tam ca, Bát đệ đây rất giỏi hét giá đấy, huynh đừng nói vậy kẻo lại xót ruột."
"Tất nhiên là phải nói, Tam ca có bao giờ tiếc thứ gì với đệ chưa. Chuyện hôm nay là nước lũ chảy miếu Long vương, đều là người một nhà cả, cần gì khiến cho mọi người đều biết."
Triệu Cảnh Diễm cười khẩy: "Bản vương chẳng muốn gì cả, huynh là Tam ca của ta, ra tay không biết nặng nhẹ, làm bị thương người của ta, người làm huynh đệ là ta đây cũng có thể bỏ qua. Nhưng hắn..." Thọ vương lạnh lùng nhìn về qua, đồng thời chỉ thẳng tay về phía Cừu Đạo Tân.
A Ly bước lên trước: "Vương gia, ngài có gì muốn dặn dò."
"Tổng Chỉ huy sứ Binh Mã ty Cừu Đạo Tân đánh bị thương sáu người làm của Vạn Hoa Lâu, dám làm xằng làm bậy ngay trên địa bàn của Thọ vương ta, đúng là ngang ngược, bẻ một cánh tay của hắn, xem như cảnh cáo. Nếu còn có lần sau, cứ chém thẳng đầu hắn xuống làm cầu đá. Về phía Hoàng thượng, bản vương sẽ tự giải thích."
Vừa dứt lời, A Ly nhoáng cái đã nhảy vọt đi, cánh tay dài giơ lên.
Tiếp đó, một tiếng hét thảm thiết vang vọng tận trời xanh, mọi người nghe mà sợ đến run người.
Trời ơi, dù Cừu Chỉ huy sứ có làm bậy thì cũng là con rể của Binh bộ Thượng thư, vậy mà vị Diêm vương sống này cũng dám ra tay!
Triệu Cảnh Vĩ siết chặt nắm tay, con ngươi suýt chút nữa lòi ra ngoài. Cừu Đạo Tân là con rể Tô gia, là người trong Thần Cơ Doanh do Tô Tử Ngữ cai quản, là kẻ mà gã đã dùng trăm phương nghìn kế để lôi kéo.
Một lát sau, gã thở dài, âm trầm nói: "Bát đệ đúng là không sợ trời không sợ đất mà!"
Triệu Cảnh Diễm đạt được mục đích, mở quạt ra phe phẩy vài cái, không thèm để ý.
"Tam ca, Bát đệ cũng biết sợ. Bát đệ chỉ sợ phụ hoàng đêm hôm khuya khoắt nhớ tới Bát đệ, rồi lại phái người tới gọi. Huynh cũng biết, vào cái giờ đó, phần lớn thời gian Bát đệ đều đang mây mưa vui vẻ, tên đã trên dây, có thể nói là khổ không muốn sống!"
Hắn khoe khoang một cách trắng trợn, nhưng lại khiến mọi người xung quanh run bần bật.
"Đệ..." Triệu Cảnh Vĩ nghiến răng nghiến lợi.
"Tam ca đi thong thả, thứ cho Bát đệ không tiễn xa. Sau này còn phải phiền huynh thường xuyên ghé ủng hộ, Vạn Hoa Lâu là của Bát đệ, cũng chính là của Tam ca."
Triệu Cảnh Diễm rung đùi đắc ý, ung dung rời đi. Lúc đi ngang qua ma ma Lục Điệp, hắn đưa tay ra kéo người vào lòng, nhân cơ hội hôn một cái lên mặt.
"Bảo bối của ta, đi thôi, lên vui vẻ với bản vương một đêm."
"Vương gia, hôm nay muốn vui vẻ kiểu gì ạ?"
Lục Điệp thừa cơ dựa vào lòng vương gia, giọng nói mềm mại tựa có thể chảy ra nước. Nhưng cô ta lại thấy rất rõ ràng, trong giây lát xoay người, gương mặt tươi cười của vương gia lập tức trầm xuống.
…
"Lão gia, lão gia, xảy ra chuyện lớn rồi, tay của Ngũ cô gia bị người ta bẻ gãy rồi."
"Cái gì?"
Cao Thượng thư chui ra khỏi chăn, lạnh lùng nói: "Kẻ nào không có mắt, dám vuốt râu hùm hả."
"Bẩm lão gia, là Thọ vương."
"A..."
Cao thượng thư bèn nuốt hết những lời chửi bới đã đến bên miệng xuống.
"Đúng là muốn chết mà, sao lại đi chọc vào tổ tông sống kia cơ chứ?" Ông ta hất chăn, xỏ giày, khoác áo quần, vội vã đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngoại ô cách Kinh thành trăm dặm, nơi đóng quân của Thần Cơ Doanh.
Một sĩ binh đi vào lều, nói nhỏ: "Tam gia, trong Kinh truyền tin đến, Ngũ Thành Binh Mã ty, Cừu Chỉ huy sứ bị người ta bẻ tay."
Người đến là cận vệ của Tô Tử Ngữ, cũng là nô tài thân cận bên người hắn ta, tên gọi Thiết Đầu.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Tô Tử Ngữ không thay đổi, trong mắt lại thoáng qua chút lạnh lẽo.
Thiết Đầu tiến lên trước, nói nhỏ vài câu bên tai hắn ta.
Sau khi Tô Tử Ngữ nghe xong, chỉ nhếch mép đầy mỉa mai, giọng điệu trầm thấp: "Trong phủ nói về chuyện này như thế nào?"
"Ngũ tiểu thư chạy về nhà mẹ đẻ ngay trong đêm, xin lão gia lấy lại công bằng cho. Lão gia không nói gì, chỉ bảo Ngũ tiểu thư trở về trước rồi hãy nói sau. Lão gia phái người tới hỏi Tam gia, cơn tức này cứ thế mà nuốt xuống sao?"
Tô Tử Ngữ cười khẩy.
Lúc trước, hắn ta giúp đỡ Ân Lập Phong đánh nhau với Thọ vương, Hoàng đế đánh mỗi người năm mươi trượng, cuối cùng cho qua.
Thọ vương đạp Ân Lập Phong vào mương nước bẩn, trút sạch cơn giận của bản thân. Nhưng bên phía bản thân mình lại chậm chạp không có hành động gì. Bây giờ xem ra, Thọ vương đang chờ sẵn ở đây chứ đâu.
Đôi mắt Tô Tử Ngữ dần u ám, hắn ta khẽ thở dài, nói: "Phái người nói với lão gia, đã không có lý thì chỉ có thể nuốt xuống."
"Vâng, Tam gia."
Thiết Đầu đi ra ngoài, trong lều lại yên tĩnh trở lại.
Tô Tử Ngữ ném sách, đi đến trước bàn rót tách trà ấm. Ngón tay thon dài vuốt ve tách trà, ánh mắt phiêu đãng.
Hồi lâu sau, trên khuôn mặt của hắn ta toát ra một nụ cười không quá tự nhiên, vẻ lạnh lùng dần dần hiện rõ trong đó.
…
Buổi tối ngày xuân có hơi lạnh lẽo. Mây đen che đi ánh trăng, không để lọt một chút ánh sáng nào.
Hồi lâu sâu, cánh cửa bị đẩy ra, Cố Thanh Hoàn đi ra.
Mọi người bước lại gần, ánh mắt đầy quan tâm.
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt uể oải không nói nên lời, "Tính mạng giữ được rồi, chỉ là tử cung đã bị ảnh hưởng, về sau không thể nào làm mẹ được nữa."
Tiền Phúc và Tào Tử Hi đều là người làm nghề y, cũng biết cô nương kia đã xảy ra chuyện gì, nhất thời không biết nói thế nào.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Cố Thanh Hoàn có phần không rõ.
Mặc dù Vạn Hoa Lâu là nơi mua vui, nhưng lại cực kì có phẩm cách. Các cô nương đều thành thạo cầm kỳ thư họa, đàn ca múa hát.
Huống hồ, đàn ông có thể đến Vạn Hoa Lâu đều không phú thì quý, hoặc là văn nhân tài tử, so với đám phàm phu tục tử bình thường càng biết cách làm phụ nữ vui thích.
Còn chuyện ra tay ác độc như hôm nay, quả thật cô chưa từng nghe thấy lần nào. Huống hồ, cô nương này còn nhỏ, còn là lần đầu trải qua chuyện phòng the, gã đàn ông nào lại ác độc như vậy.
Trần Bình đáp lời: "Tiểu thư, Vạn Hoa Lâu mang người đến liền vội vàng trở về, chi bằng để ta đi hỏi thăm xem sao."
"Mau đi!"
"Lục tiểu thư, không cần nữa rồi."
Đúng lúc này, A Ly đi vào trong tiểu viện, vội nói: "Ta phụng mệnh vương gia nhà ta đến báo với Lục tiểu thư một tiếng."
Cố Thanh Hoàn thấy A Ly, trong lòng liền hiểu ra, chuyện này chắc chắn không tránh khỏi liên quan tới Triệu Cảnh Diễm. Cô chỉ hơi ngẫm nghĩ rồi quyết định: "Vào nhà rồi nói."
A Ly uống hai hớp trà rồi nói sơ toàn bộ sự việc.
Vạn Hoa Lâu khai trương ở Kinh thành, bởi vì đằng sau có Thọ vương làm chỗ dựa, cho nên việc kinh doanh vô cùng tốt. Ma ma Lục Điệp không kịp dạy bảo người mới, bèn mua luôn vài cô nương từ những hoa lâu khác ở Giang Nam.
Hầu bao Hiền vương có rất nhiều tiền, Tưởng Hoằng Văn theo không nổi, bị thua cuộc, chỉ có thể căm phẫn bỏ đi. Vốn dĩ chuyện cũng chỉ là như vậy.
Ma ma Lục Điệp lo lắng, vừa đẩy cửa vào xem thì trời ạ, khắp giường đều là máu, lập tức lớn tiếng hô cứu mạng.
Việc này kinh động đến Ngũ Thành Binh Mã ty, vừa đúng dịp hôm nay do Cừu Đạo Tân, Tổng Chỉ huy sứ Binh Mã ty trực ban. Vừa vào phòng, ông ta liền thấy Hiền vương ở đấy, không cần biết đúng sai phải trái đã muốn bắt người Vạn Hoa Lâu.
Vài hộ vệ của Vạn Hoa Lâu vốn tính bộc trực, không nhịn được mà bước lên tranh luận thì lập tức bị Cừu Đạo Tân và binh lính quật ngã xuống đất. Đang lúc hai bên đánh nhau túi bụi, thì Triệu Cảnh Diễm đến. Sau rồi, hắn sai người bẻ một cánh tay của Cừu Đạo Tân để trừng phạt.
A Ly nói xong, trong phòng lặng ngắt như tờ, đến tiếng cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
"Cừu Đạo Tân có bối cảnh như thế nào?" Cố Thanh Hoàn liếc mắt liền nhìn ra vấn đề nằm ở đâu.
"Bẩm Lục tiểu thư, chính thất của Cừu Đạo Tân là Ngũ tiểu thư, con gái thứ xuất của Binh bộ Thượng thư. Chức quan của kẻ này cũng là dựa vào Tô phủ mới có được."
Không ngờ lại là ả ta? Trong lòng Cố Thanh Hoàn thầm kinh ngạc.