Bà ta vẫn luôn biết, người đàn ông này rất lợi hại, nhưng chưa từng nghĩ, ông ta lại lợi hại đến mức này. Bản thân chỉ mới hỏi vài câu về chuyện của Tưởng gia thôi mà ông ta đã đoán ra được. Hôm nay ông ta vội vã dẫn kẻ điên đó qua đây cũng không hẳn là không có ý định muốn uy hiếp.
Nếu Triệu Hoa Dương bà dám cắt đứt tiền đồ của hai vị thiếu gia Cố gia thì đừng trách ta phá hỏng mối hôn sự của con gái bà.
Cũng may là phụ thân quyền cao chức trọng nên có thể bắt bí được ông ta, nếu không thì bản thân đã thật sự bị ức hiếp đến chết.
Lão vương phi nhìn con gái đỏ mắt thì than thở: "Con chưa tiết lộ chuyện về cái chức Thái bổ tự cho nó biết đấy chứ."
Vốn chức Thái bổ tự khanh là một trong chín khanh, nhìn thì có vẻ nhàn nhã nhưng thực tế lại rất quan trọng.
Bộ binh không rời được ngựa, ngựa của Hoàng đế là do Thái bổ tự phụ trách nên chức quan này thăng tiến rất nhanh. Thông thường đây chính là một bước mà các vị trọng thần đều bắt buộc phải trải qua để tiến lên chức vị cao hơn, cuối cùng có được quyền hành ngập trời.
Đương nhiên, tất cả những thứ này phải đặt trong tình huống có người ở phía trên giúp đỡ. Nếu không, cùng lắm nó cũng chỉ là một chức quan an nhàn mà thôi.
Hoa Dương giật mình, thầm cảm thấy may mắn: "Phụ thân đã dặn dò, con gái không dám nói nhiều, chỉ nói là đợi tìm được cơ hội mới thăng chức được thôi ạ."
Lão vương phi nói: "Bây giờ xem ra, phải kìm lại thêm mới được, nếu không nó sẽ không còn biết trời cao đất dày là gì nữa. Việc này cứ đợi con lấy được đứa bé của Trương thị trước rồi tính tiếp."
Hoa Dương hiểu ý.
Con trai được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của bà ta, vậy là bà ta lại có thêm một pháp bảo để khống chế người đàn ông đó. Cho dù đã giúp ông ta được thăng chức thì ông ta cũng phải kiêng kỵ đến sống chết của con trai mà không dám trở mặt.
Ngô Nhạn Linh chăm chú lắng nghe, nhịn không được mà xen vào: "Ngoại tổ mẫu, người nói, liệu Cố gia có thết đãi yến tiệc vì mẫu thân không ạ?"
"Đứa bé ngốc, phú quý của cả Cố gia đều nằm trong tay của chúng ta. Các con yên tâm ở đây đi, chậm nhất là ngày mai, bọn họ chắc chắn sẽ đưa thiếp mời qua đây."
Ngô Nhạn Linh đảo mắt nói: "Cũng không biết một mình Lục muội đến Tưởng gia có thất lễ gì hay không."
Hoa Dương được con gái nhắc nhở, trong lòng cũng có lo lắng: "Mẫu thân, người cũng nên phái người đi Tưởng gia thăm dò ý tứ bên đó rồi. Nghe nói kỳ thi Xuân năm nay, Tưởng Lục gia cũng ứng thí. Nếu thi đỗ Trạng nguyên thì người đến cầu thân ắt đông đến nỗi đạp đổ cả cửa mất."
Lão thái phi nhìn bà ta với ánh mắt tán thưởng: "Ta đã dặn dò hai vị tẩu tẩu của con âm thầm nghe ngóng từ sớm rồi. Phủ đó không thể so với các phủ khác, mỗi một lời nói cử chỉ đều phải tuân theo quy củ, chúng ta không thể lỗ mãng được."
Hoa Dương vui mừng nói: "Mẫu thân nói rất đúng, chúng ta không thể lỗ mãng được, phải thăm dò rõ ràng tình hình bên trong rồi mới tính tiếp được."
Ngô Nhạn Linh vội cúi đầu, che đi sự ghét bỏ trong mắt mình. Cô ta tuyệt đối không gả cho một con mọt sách đâu.
…Trong nội trạch Tưởng gia, lão tổ tông đang trò chuyện vui đùa với con cháu trong nhà thì thấy quản sự cười híp mắt chạy vào bẩm báo.
"Lão tổ tông, ban nãy có người của Cố phủ đến nói, một lát nữa Lục tiểu thư sẽ đến thỉnh an lão tổ tông ạ."
Lão tổ tông cười vui mừng: "Nhanh, nhanh, nhanh phái người ra đón."
"Lão tổ tông, việc tốt như thế này, cháu dâu nhất định phải dành đi ạ." Chu thị cười nói.
"Đúng là đứa nhóc ranh ma."
Như chợt nhớ ra chuyện gì đó, lão tổ tông cười nói: "Đi, đi gọi lão Thất về đây."
Đại phu nhân Trương thị vừa nghe lão tổ tông nói vậy thì âm thầm vui mừng, lập tức nói to: "Lão tổ tông đã nói vậy rồi, còn không mau đi."
Trong hậu viện phủ Thọ vương có một ngọn núi nhỏ, sau ngọn núi nhỏ đó lại có một cái hồ nhỏ, cây cỏ bên hồ xanh mướt, dương liễu rì rào. Một con thuyền nhỏ đang trôi trên mặt hồ, đúng là một nơi thanh tịnh.
"Lục tiểu thư tới để thỉnh an lão tổ tông thì bảo ta về làm gì?"
Tưởng Hoằng Văn nghiêng người dựa trên ghế, đùa nghịch con xúc xắc trong tay, gót chân còn giữ cần câu.
Người được phái đến biết tính tình của Thất gia, không thể không nói dối: "Lão tổ tông nói, nhiều người thì càng vui ạ."
"Có khi nào lão tổ tông lại có suy nghĩ gì đó không đứng đắn chăng?"
Trong bụi cỏ cách đó khoảng ba trượng, một người cũng đang ngồi chống đầu, nghe vậy liền hừ to một tiếng, giống như rất bất mãn.
Người hầu vừa nhìn qua, thấy đó chính là Thọ vương thì nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an.
Triệu Cảnh Diễm phất tay ý bảo gã đi đi.
Tưởng Hoằng Văn đợi người đi xa thì ném con xúc xắc qua, giễu cợt: "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Lão tổ tông không có thói quen trâu già gặm cỏ non đó đâu."
Triệu Cảnh Diễm ăn một con xúc xắc ngay đầu, liền ngắt sợi cỏ ngay trên đầu xuống, ngậm vào trong miệng: "Chà, huynh nói xem, cô ta không lo ở trong Cố phủ mà chạy đến nhà huynh làm gì vậy?"
Tưởng Hoằng Văn lại ném con xúc xắc trúng vào đầu của Triệu Cảnh Diễm.
"Người ta là người muốn mời mà còn không mời được, thế nhưng đệ lại nói như vậy, cẩn thận lão tổ tông mắng đệ."
Triệu Cảnh Diễm xoa trán cười nói: "A Ly, ta và Lục tiểu thư chưa gặp mấy ngày rồi?"
Âm thanh vọng từ trên đầu xuống, chính là A Ly đang đung đưa chân ngồi trên cây liễu.
"Kể từ ngày ở phủ Trấn Quốc công thì chưa gặp lần nào."
"Đã lâu như vậy rồi sao?"
A Ly ngớ người, hình như cũng không được mấy ngày đâu, cùng lắm cũng chỉ chừng mười ngày mà.
Triệu Cảnh Diễm cười híp mắt: "Hai ngày nay gia bận rộn chuyện tiền trang, chuyện của Hộ bộ vẫn chưa giải quyết xong cho cô ta, hình như gia cũng không có mặt mũi nào để đi gặp người ta cả."
Tưởng Hoằng Văn thấy người nào đó đang làm ra vẻ thì cảm thấy buồn nôn, ném con xúc xắc cuối cùng trong tay qua.
"Vừa hay cũng nói cho người ta biết chuyện của tiền trang đi. Thay vì để hai chúng ta nghĩ nát óc về chuyện đó, không bằng để cô ấy cùng động não đi."
"Ý kiến hay!"
Vừa nói xong thì có một giọt nước mưa rơi trên chóp mũi của Triệu Cảnh Diễm. Hắn ngước mắt lên nhìn trời, bầu trời chói lọi ánh mặt trời kia không biết từ lúc nào đã phủ đầy mây đen.
"Đúng lúc thật, buổi câu cá này không thành rồi, ông trời cũng muốn ta đi gặp cô ấy."
Trên đời này có một loại trùng hợp gọi là oan gia ngõ hẹp.
Còn có cả một loại oán giận gọi là, ra ngoài mà gặp trời mưa.
Nếu như gộp hai chuyện này với nhau thì gọi là ra ngoài gặp mưa, trên đường gặp oan gia. Oan gia mà Thanh Hoàn đụng phải không ai khác chính là Ân Lập Phong, kẻ mà cô oán hận cả kiếp trước lẫn kiếp này.
Xe ngựa đi được nửa đường đi trời đổ mưa. Tuy mưa không nặng hạt nhưng lại mau. Đột nhiên có một tên nhóc xông ra ngay trước đầu xe, may là người đánh xe nhanh tay nhanh mắt, ghìm dây cương, dừng xe ngựa lại đúng lúc.
Không ngờ, phía sau lại có một con ngựa đen đang phóng nhanh, người cưỡi ngựa không kịp quay đầu ngựa nên đâm thẳng vào xe của Cố phủ.
Thanh Hoàn và Nguyệt nương bị đâm đến đầu váng mắt hoa, may là trong xe lót đệm rất dày nên cả hai không bị thương.
"Tiểu thư, trục bánh xe bị gãy rồi, làm sao đây?" Vú già đi theo bị dọa đến tim đập bình bịch, vội vàng bẩm báo tình hình.
Thanh Hoàn chỉnh lại búi tóc, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, chau mày hỏi: "Còn cách Đồng Nhân Đường bao xa."
"Bẩm tiểu thư, chỉ còn cách vài bước chân thôi ạ.’
Thanh Hoàn cắn răng nói: "Đỡ ta xuống, vào Đồng Nhân Đường trước rồi tính."
Thế là, Thanh Hoàn vừa đặt chân xuống đất liền nhìn thấy khuôn mặt muốn ăn đòn kia.
Lúc này, Ân Lập Phong đang ra lệnh cho người hầu đi theo kiểm tra xem ngựa có bị thương hay không.
Con ngựa này cả người đen thui, không có một cọng lông nào khác màu, thân hình vô cùng to lớn, là do tỷ phu phái người đem từ biên quan tây bắc về, nói là thần mã của Tây Vực, có thể ngay phi ngàn dặm. Hắn ta khó được có dịp cưỡi nó ra ngoài, nào ngờ lại đụng phải xe ngựa, thật là đáng giận.
Hắn ta nghe thấy tiếng động, bất giác ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hoàn.
Ân Lập Phong ngẩn ngơ, quên luôn cả chuyện của con ngựa, cười nói: "Lục tiểu thư, ta và cô đúng là rất có duyên đấy."
Là nghiệt duyên.
Thanh Hoàn không ngờ người đâm phải mình lại là tên này, trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu rồi nói với người hầu đi theo: "Đi thuê hai chiếc xe tới, còn xe ngựa bị hỏng thì dắt về phủ, để người trong phủ đi Tưởng phủ đợi đi."
Mấy bà tử ngẩn người, không ngờ Lục tiểu thư bị người ta tông vào xe mà không hoảng sợ một chút nào, nếu là người khác thì đã sợ chết mất rồi.
Mọi người không kịp nghĩ ngợi liền dạ một tiếng, ai làm việc nấy.
Ân Lập Phong thấy cô phân phó đâu vào đấy, còn ánh mắt thì chưa từng nhìn về phía mình, trong lòng có hơi không cam tâm. Bản thân hắn ta dù gì cũng là một người sống sờ sờ ra đấy, tại sao cô làm như không nhìn thấy vậy?
"Lục tiểu…"
"Nguyệt nương, chúng ta đi!"
Thanh Hoàn nâng góc váy lên, nhảy xuống khỏi xe, bước lên chỗ đường đá xanh không có nước mà đi.
Nguyệt nương nhanh chóng theo sau, che dù cho tiểu thư.
"Tiểu thư, người đi chậm một chút, cẩn thận ướt giày ạ." Cố Thanh Hoàn nhíu chặt mày, mím môi hung hăng nói: "Ta ghét nhất là phải đi bộ lúc trời mưa, thể nào cũng ướt hết giày."
Giống như có một tia sét đánh ngang tai, Ân Lập Phong trơ ra như phỗng.
Cô gái chớp đôi mắt long lanh của mình, "Tô Tử Ngữ, huynh mau cõng muội. Trời mưa thế này, nếu đi bộ sẽ làm ướt giày. Muội không muốn tự đi đâu."
"Tiền Tử Kỳ, ngươi có tiền đồ chút đi, dựa vào cái gì mà bắt Tô Tử Ngữ cõng ngươi, không có tí vẻ e dè nào của con gái."
"Cần ngươi quan tâm sao. Lượn ra chỗ khác chơi đi, ta bảo Tử Ngữ cõng ta chứ có bảo ngươi đâu. Hứ…"
"Tiền Tử Kỳ, cô có còn là con gái không vậy, nam nữ thọ thọ bất thân, còn ra thể thống gì nữa?"
"Ân Lập Phong, ngươi còn ở đây nói chuyện nam nữ thọ thọ bất thân với ta vậy ngươi cả ngày bám sau mông ta thì tính là gì?"
"Cô…"
"Cô cái gì mà cô, cách xa ta một chút."
Cô gái chớp chớp đôi mắt long lanh, lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn ta, sau đó còn hất cằm đầy thách thức.
Khuôn mặt của cô gái rất xinh đẹp, mong manh như khói sương, tuy không phải giai nhân tuyệt sắc nhưng lại có một nét đẹp động lòng người, khiến người ta khó quên.
"Thế tử gia... Thế tử gia!" Tiểu Trung thấy chủ tử cứ đứng thất thần trong mưa thì vội gọi nhỏ.
Ân Lập Phong giống như không nghe thấy gì, đẩy mạnh Tiểu Trung ra, chạy đuổi theo Thanh Hoàn.
Trước cửa Đồng Nhân Đường có hai chiếc xe ngựa đang đỗ, Thanh Hoàn nhìn một cái liền đi vào trong.
Y đồ (học trò trong hiệu thuốc) tinh mắt nhìn thấy liền chạy ra nghênh đón, thấy là Lục tiểu thư thì khẽ gật đầu sau đó chạy vào trong nhà.
Trong chốc lát, huynh muội Tào Tử Ngang vội vã chạy ra, khuôn mặt hồ hởi.
Nguyệt nương hắng giọng một tiếng: "Đây là Lục tiểu thư nhà ta, hôm nay muốn mua mấy vị thuốc bổ về cho trưởng bối của mình."
Tào Tử Ngang thấy sau lưng Thanh Hoàn có hai người hầu thì hiểu ý gật đầu nói: "Mời Lục tiểu thư theo ta vào trong, nói rõ về tình trạng sức khỏe của trưởng bối rồi ta mới có thể kê đơn đúng bệnh được."
Thanh Hoàn ngoái đầu lạnh lùng nói: "Các ngươi đứng đợi ở ngoài này."
"Dạ, Lục tiểu thư."
Tào Tử Hi cười nói: "Lục tiểu thư, mời đi theo ta."
Thanh Hoàn chỉ cười mà không nói, vừa đi vừa nhìn quanh, ánh mắt tán thưởng. Y quán rất sạch sẽ ngăn nắp, lịch sự, tao nhã giống hệt như trong tưởng tượng của cô.
Ngồi xuống ghế rồi, Tảo Tử Hi đích thân dâng lên một chung trà nóng.
Ánh mắt Thanh Hoàn sắc bén nhìn mười ngón tay mảnh mai của cô ấy thì ngước mắt lên cười nói: "Những việc cực nhọc này cứ để người dưới làm."
Tào Tử Hi cười nói: "Khó có dịp tiểu thư đến đây một chuyến, Tử Hi dâng một chén trà cũng là điều nên làm ạ."