Bởi vì hôm nay có khách quý đến nên đầu bếp trong phủ trổ tài làm một bàn đầy ắp đồ ăn, đếm kĩ cũng phải tới mười hai món.
Trên bàn ăn, ngoại trừ lão tổ tông ra, cũng chỉ có huynh đệ Triệu Cảnh Diễm, Tưởng Hoằng Văn, thêm cả Thanh Hoàn và Chu thị.
Theo lí mà nói, nam nữ sáu tuổi trở lên thì không còn ngồi chung bàn với nhau, nhưng chỗ của lão tổ tông không có loại quy củ này. Theo lời bà cụ thì quy củ là vật chết, người mới là vật sống.
Thanh Hoàn nhìn hai người ngồi ở đối diện, vốn dĩ bụng đã đói cồn cào, nhưng bây giờ lại chỉ còn cảm giác khó nuốt. Về phủ nhất định phải kê đơn thuốc hỗ trợ tiêu hóa cho mình mới được.
Hôm nay bị xui xẻo như vậy, chắc chắn là do cô ra ngoài mà không xem lịch trước. Nửa đường xe bị đâm, rồi gặp phải Ân tiện nhân không nói, đến Tưởng gia còn đụng phải hai người này.
Hai người đàn ông trước mặt, một người thì anh tuấn vô cùng, vậy nhưng trên mặt luôn nở nụ cười xấu xa, ánh mắt sáng quắc, giảo hoạt; còn một người thì còn tương đối thuận mắt, nhưng trên mặt lúc nào cũng là vẻ lạnh lùng, vô tình, nhìn thôi cũng thấy mệt mỏi.
Dùng cơm xong thì phải kiếm cớ trở về sớm mới được, đỡ phải rước lấy những phiền phức không đáng có. Thanh Hoàn kiềm nén những suy nghĩ đang bay xa của mình.
Cổ nhân nói: Lúc ăn thì không nói chuyện. Trên bàn chỉ nghe thấy âm thanh của bát đũa chạm vào nhau, không một ai nói chuyện. Ở bên cạnh, nha hoàn, người hầu đứng đầy cả phòng nhưng không ai hó hé một tiếng nào.
Triệu Cảnh Diễm vừa uống rượu vừa để ý động tĩnh bên chỗ Thanh Hoàn.
Cô gái này quả thật là càng nhìn càng có ý vị, đôi mắt đen sáng ngời mang theo sự giảo hoạt, khuôn mặt cố làm ra vẻ trầm tĩnh, nhưng thật ra cảm xúc trên mặt lại rất phong phú.
Mỗi cái chớp mắt, chau mày, mím môi đều rất khó nhìn ra được, nhưng lại sinh động, rõ ràng vô cùng. Triệu Cảnh Diễm không hiểu tại sao trong đầu mình lại xuất hiện bốn chữ: Trong ngoài bất nhất.
Như nghĩ ra điều gì đó, hắn chạm nhẹ vào chân Tưởng Hoằng Văn. Tưởng Hoằng Văn đang hết sức tập trung ăn cơm, không khỏi ngước đầu lên, nhìn hắn khó hiểu.
Triệu Cảnh Diễm khẽ liếc về phía của miếng thịt dê xào hành.
Huynh đệ bao nhiêu năm nên rất hiểu ý nhau, Tưởng Hoằng Văn nhận mệnh hừ một cái, cánh tay dài cầm đôi đũa đưa ra, miếng thịt đã bỏ vào trong chén của Thanh Hoàn.
"Lục tiểu thư, thịt dê này rất tươi ngon, muội nếm thử đi."
Lời vừa nói ra, lão tổ tông và Chu thị không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.
Lão Thất này đã nghĩ thông suốt rồi sao? Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt sâu xa rồi cùng cười mà không nói gì.
Trong Tưởng gia, Tưởng Hoằng Văn quả thật là một kẻ quái dị.
Ngoại trừ thân thiết với lão tổ mẫu và Chu thị hơn chút, còn lại thì ngay cả trước mặt phụ mẫu, huynh đệ, hắn ta cũng trưng ra cái bộ dạng thờ ơ như không. Người cả phủ đều biết tính tình của hắn ta, lâu ngày cũng không để bụng nữa.
Còn chuyện gắp thức ăn cho người ngoài như hôm nay quả thật là như chuyện mặt trời mọc đằng Tây. Ngay cả bọn hạ nhân đang đứng hầu hạ ở xung quanh cũng muốn rơi tròng mắt ra ngoài.
Thanh Hoàn nhìn miếng thịt dê trong bát của mình thì chau mày không động đũa.
Cô không thích ăn thịt dê. Triệu Cảnh Diễm lập tức đưa ra phán đoán, hắn bèn lặng lẽ nhấc chân lên. Tưởng Hoằng Văn không biết làm sao trừng mắt với hắn.
"Lục tiểu thư, mùi vị của món thịt bò phi lê tiêu xanh này cũng không tệ, muội nếm thử xem."
Lần này, lão tổ tông và Chu thị không kìm được nụ cười nữa. Ông trời phù hộ, lão Thất đã nghĩ thông suốt rồi, nó nhất định là đã rung động trước Thanh Hoàn rồi.
Thanh Hoàn thì chỉ muốn làm sao để úp cả cái bát này lên đầu của Tưởng Hoằng Văn mà thôi. Tên ngốc ngày, hắn ta có biết là muốn gắp thức ăn cho người khác thì phải dùng đũa chung mà gắp không.
Ách, quả thật là gặp quỷ rồi, ngay cả thịt bò mà cô gái này cũng không ăn, vậy thì có thể ăn cái gì được nhỉ? Triệu Cảnh Diễm buồn bã cầm ly rượu lên một hơi uống sạch, trong lòng không nhịn được nữa lại nhấc chân lên đạp mạnh vào chân Tưởng Hoằng Văn.
Tưởng Hoằng Văn bị đau, đang định nổi cáu thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của tên kia, chỉ đành câm nín, trong lòng thì tức đến độ nghiến răng.
"Sao Lục tiểu thư không động đũa, là do thức ăn không hợp khẩu vị sao?"
Lời nói ân cần mang theo một chút quan tâm, lọt vào tai người khác lại cảm thấy dịu dàng bội phần.
Thanh Hoàn khó khăn nở một nụ cười, nghiến răng nói: "Hai ngày nay đường ruột không tốt lắm nên không thể ăn đồ ăn mặn được, cần phải kiêng vài ngày."
Tưởng Hoằng Văn nghe vậy thì lập tức đứng lên, gắp lại hết thịt dê, thịt bò vào bát mình.
"Món đậu phụ bạch ngọc này cũng không tệ, để ta múc cho muội một bát."
Thanh Hoàn thầm thở phào, vội nói: "Thất gia đừng vội, ta tự múc được."
Đôi mắt lão tổ tông sáng bừng, bà cụ cười ha ha nói: "Lão Thất à, lão tổ tông cũng cảm thấy món đậu phụ bạch ngọc này không tệ, con múc cho ta một chén nào.’
Chu thị thấy náo nhiệt, cũng hùa theo, "Thất đệ, tẩu tẩu cũng muốn."
Tưởng Hoằng Văn căn bản không suy nghĩ nhiều đã đáp một câu: "Không phải có hạ nhân sao?"
"Đúng, đúng, đúng, có hạ nhân." Lão tổ tông cười đến nhe răng híp mắt.
Triệu Cảnh Diễm không hề để ý đến động tĩnh ở bên đó, thầm thờ phào một hơi rồi lại rơi vào trầm tư.
Tại sao đường ruột của cô ấy lại có vấn đề, chẳng lẽ là do thức ăn của Cố phủ làm không sạch sẽ?
Trong đầu hắn chợt lóe lên một suy nghĩ. Năm ngoái lúc ở điền trang, đồ ăn mà Trần đại nương nấu tuy rất ngon miệng nhưng đa số đều là rau, hay là... cô gái này ăn chay?
Hắn liếc mắt nhìn qua. Tuy đã mười bốn tuổi rồi nhưng thân hình vẫn rất nhỏ nhắn, nhìn không thấy có đường cong gì cả. Cứ như vậy thì không được rồi, không nói đến việc ôm vào lòng không có cảm giác mà sau này cũng không có lợi cho việc sinh đẻ nữa.
Triệu Cảnh Diệm nặng nề thở ra một hơi, trong lòng thầm nhủ, phải nghĩ cách để tẩm bổ cho cô ấy mới được.
Một bữa cơm trưa thôi mà Thanh Hoàn ăn cứ như thể bị nghẹn ở cuống họng. Ăn cơm xong, cô uống cả nửa chung trà mới xem như thoải mái hơn chút.
Lão tổ tông kéo tay Thanh Hoàn, hỏi thăm tình hình Cố phủ, nhìn cô thật sự khỏe mạnh, vui vẻ thì mới yên tâm. Ngồi thêm một lát thì cơn buồn ngủ ập tới, Thanh Hoàn biết đây là thói quen ngủ trưa của mình, cô nhân cơ hội cáo từ nhưng không ngờ lại bị Tưởng Hoằng Văn chặn lại.
"Ngày mưa khoan vội ra về, Lục tiểu thư đợi trời tạnh mưa hẳn rồi về cũng không muộn."
Thanh Hoàn thấy hắn ta ăn nói có chừng mực, lại thấy Triệu Cảnh Diễm khẽ gật đầu thì biết hai người này ắt có chuyện muốn nói, vậy nên đáp lại rất hào sảng: "Cung kính không bằng tuân lệnh."
"Bẩm lão tổ tông, mấy đứa đã đi đến thư phòng của lão Thất rồi ạ."
Chu thị đứng ở đầu giường cười tít cả mắt, "Có mấy bước chân mà lão Thất sợ cô bé bị ướt, còn cố ý sai người khiêng kiệu qua. Lão tổ tông, đây là chuyện đáng mừng ạ."
Lão tổ tông nghe vậy thì ngay cả cảm giác buồn ngủ cũng không còn, "Mau, mau, gọi mẹ chồng con đến đây, chúng ta phải bàn bạc chuyện này cho đàng hoàng mới được."
Chu thị nhìn bà cụ, sẵng giọng, "Lão tổ tông làm gì mà gấp thế, người nắm thế chủ động là nhà chúng ta, người ta còn có thể chạy đi đâu được chứ. Người ấy, cứ yên tâm ngủ trưa đi đã, để sau rồi tính tiếp."
Lão tổ tông nghe vậy cũng cảm thấy hợp với ý mình, bà cụ ngoắc tay với Chu thị, vẻ mặt thần bí: "Con thấy đứa trẻ ấy như thế nào?"
Chu thị kéo cái ghế ngồi xuống, sáp lại gần: "Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, điều khó có được nhất chính là tuổi còn nhỏ mà đã biết tiến biết lùi, có chừng mực. Lão tổ tông à, Đại tôn tử của người đã chẳng nói rồi, nếu cô bé vào nhà mình thì người được lời chính là Tưởng gia chúng ta đấy. Có cô bé ở đây rồi thì bảo đảm người sẽ sống lâu trăm tuổi."
Nhất thời, trước mắt của lão tổ tông hiện lên một cảnh tượng, mình chỉ cần kêu than nhức đầu nhức óc thôi là vợ chồng lão Thất liền vội vàng chạy đến, hỏi này hỏi kia, bắt mạch bốc thuốc...
"Chính là ý này, chính là ý này!"
Lão tổ tông cười không ngớt miệng, trong lòng đã bắt đầu tính toán có nên dứt khoát sắp xếp phòng cưới của hai vợ chồng nó tại hậu viện của bà luôn hay không.
Trong thư phòng, ba người ngồi đối mặt với nhau.
Không còn người ngoài nữa, Thanh Hoàn cũng không cần phải diễn kịch tiếp, trên mặt đã không còn một chút bẽn lẽn, ngượng ngùng nào. Cô rất tự nhiên đặt chung trà lên trên bàn, hỏi thẳng thừng: "Vương gia tìm ta có việc gì?"
Kẻ ngốc cũng biết được chủ mưu chuyện hôm nay là Triệu Cảnh Diễm, Tưởng Hoàng Văn chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Triệu Cảnh Diễm ngưng cười, nghiêm túc nói: "Đúng là có một chuyện muốn thương lượng với Lục tiểu thư."
"Mời vương gia nói." Giọng nói lạnh nhạt, trên mặt không có một chút cảm xúc dư thừa nào.
"Mọi việc của tiền trang đều đã được chuẩn bị, cũng đã tìm được ngọn gió đông rồi, nhưng vẫn còn thiếu đúng một thứ."
Thanh Hoàn nghĩ thoáng qua, hỏi: "Có phải là thiếu một chưởng quầy đáng tin cậy?"
Cánh tay đang cầm quạt của Triệu Cảnh Diễm chợt run rẩy nhưng rất nhanh khôi phục lại như bình thường, "Lục tiểu tư thông minh, đúng là thiếu một người có năng lực quản lý bốn mươi tám tiền trang ở cả hai miền Nam - Bắc Trực Lệ."
Người này không những cần có đầu óc thông minh, tư duy sắc sảo, nhạy bén, mà còn phải nắm rõ được tình hình các thế gia ở Nam – Bắc Trực Lệ, có mối quan hệ xã giao rộng rãi và là nhân tài cực kì xuất sắc mới được.
Điều quan trọng nhất là, người này phải là người của mình, phải vô cùng trung thành. Triệu Cảnh Diễm sàng lọc người bên cạnh mình mấy lần nhưng cuối cùng cũng không tìm ra được một người nào như vậy.
Hiện tại, hắn và Cố Lục là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, một con châu chấu không có khả năng búng được thì phải tìm con còn lại giúp đỡ thôi.
Sắc mặt Thanh Hoàn vẫn không thay đổi, trong đầu thì nhanh chóng đếm qua một loạt người, cô nói: "Trong đầu ta có một người nhưng mà…"
Triệu Cảnh Diễm thấy cô khó xử thì hỏi dồn: "Không sao cứ nói."
"Chẳng hay vương gia có từng nghe tới Sử gia ở phủ Hàng Châu chưa?"
"Sử gia Hàng Châu?"
Triệu Cảnh Diễm lập tức trao đổi ánh mắt với Tưởng Hoằng Văn, cả hai đều giấu đi sự kinh ngạc trong lòng, hắn cố ý nói rất bình tĩnh: "Là Sử gia giành được phần phụ trách dệt may trong cung của năm nay đúng không."
"Đúng vậy." Thanh Hoàn thành thực đáp.
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm chợt lóe lên. Cô gái này quả thật không đơn giản, có thể lôi kéo được mối quan hệ với Sử gia. Hơn nữa, nghe giọng điệu của cô thì mối quan hệ này không phải chỉ là bình thường thôi đâu.
Tưởng Hoằng Văn thấy Thọ vương không nói gì thì nhanh trí nói: "Nghe nói Sử gia vốn là nhà giàu số một ở Hàng Châu, có chút quan hệ với phủ Định Quốc công, sao khi không Lục tiểu thư lại nghĩ đến phủ này?"
Thanh Hoàn đã biết hai người trước mắt mình không phải là người thường từ tám trăm năm rồi, vì vậy cũng không cảm thấy lạ gì với kiểu thăm dò vòng vo tam quốc của bọn họ.
Nếu hai bên đã hợp tác, thay vì để người khác đoán mò không bằng cứ thoải mái cho người ta xem, cũng đỡ cho hai người này suy nghĩ ngờ vực.
Con ngươi chợt u ám, cô rũ mắt nói: "Ngũ tiểu thư Sử gia mắc phải bệnh khó trị nên cầu đến chỗ của ta. Trùng hợp là biểu tỷ Tiền Tử Kỳ của ta sinh thời từng là bạn thân của Nhị tiểu thư phủ Định Quốc công, trùng hợp nữa là Lục Chỉ Vũ lại được gả cho Đại gia của Sử gia."
Ba chữ Tiền Tử Kỳ vừa được thốt ra làm cho hai người ngồi đối diện đồng loạt rùng mình, hai ánh mắt giao nhau.
Vì Thanh Hoàn cúi đầu nên không thấy được điều này, cô vẫn nói tiếp: "Sau đó bọn họ biết được thân phận của ta thì luôn âm thầm che chở. Khánh Phong Đường được như ngày hôm nay cũng là nhờ có đại gia Sử gia dốc sức tương trợ. Tuy người này không phải người văn thao võ lược, nhưng lại là một kì tài trong giới kinh thương. Nếu vương gia tin được thì có thể mời huynh ấy xuất sơn."
Chỉ ngắn gọn vài câu đã kể được đại khái sự việc, nghe có vẻ rất hợp tình hợp lý nhưng Triệu Cảnh Diễm lại cảm giác được có hàng trăm kẽ hở trong đó.
Trên đời này, người có thể thu hút được ánh mắt của Cố lục, hơn nữa còn tốn rất nhiều công sức để điều tra thân phận của cô ấy, ngoại trừ hắn thì không còn người thứ hai.