Trên đường lớn, một đoàn người ngựa phi nhanh, bất chấp cơn mưa, người dẫn đầu chính là Ân Lập Phong.
Ngựa phi hơn một canh giờ thì đến Thần Cơ Doanh nằm ở ngoại ô Kinh thành, lúc này trời đã sập tối.
Vệ binh nhìn thấy Thế tử Anh Quốc công tới thì vui mừng, âm thầm hô to, thần tài đến.
Ân Lập Phong nhảy từ trên lưng ngựa xuống, phất tay một cái, Tiểu Trung ở phía sau móc một tờ ngân phiếu ra, nhét vào tay tên kia.
"Cho huynh đệ mua rượu uống, lão Đại các ngươi đâu?"
"Hồi bẩm Thế tử, lão Đại đang luyện kiếm ở sau núi ạ."
Ân Lập Phong nhăn mày, "Trời đang mưa, trời cũng tối rồi, còn luyện kiếm cái gì nữa?"
"Vậy là người không biết rồi, lão Đại nhà tôi luyện kiếm đều luyện dưới trời mưa đấy."
"Đi trước dẫn đường đi."
"Dạ, Thế tử gia."
Thần Cơ Doanh phía trước gần nước, phía sau dựa núi, phía sau núi, bên dưới là một cánh rừng lớn, gió thổi khiến lá bay xào xạc.
Một người đàn ông vận đồ màu xám, tay cầm thanh kiếm dài đứng trong trời mưa không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực phập phồng, hơi thở hơi nặng nhọc, cho thấy hắn ta vừa luyện xong một bộ kiếm pháp cao siêu.
Lúc tiến lại gần, đúng lúc Ân Lập Phong nhìn thấy hắn dùng khăn tay lau sạch thanh kiếm sau đó tra vào vỏ kiếm.
Tô Tử Ngữ xoay người qua, thấy người đến thì thu lại biểu cảm trên gương mặt: "Sao đệ lại đến đây?’
Ân Lập Phong cười nói: "Trong Kinh thành không có gì vui nên đến tìm tỷ phu uống rượu."
Hai nhà Tô, Ân đã kết thân được sáu năm, một tiếng tỷ phu này của Ân Lập Phong cũng không tính là đường đột.
Tô Tử Ngữ nhìn hắn, nói với thị vệ: "Đi hâm nóng mấy bình rượu mang đến đây."
"Không cần làm nóng đâu, đệ muốn uống lạnh. Tiểu Trung, ngươi đi giúp một tay, làm mấy món ăn ngon."
"Dạ, Thế tử gia." Tiểu Trung nhét cái dù vào tay Thế tử rồi chạy theo thị vệ kia.
Lúc họ vòng qua ngọn núi đi vào trong lều trại thì trời đã tối đen, mưa càng thêm nặng hạt.
Đồ ăn và rượu đã được dọn lên, Tiểu Trung cũng không dám để Thế tử gia uống rượu lạnh, gã hâm nóng đến nhiệt độ thích hợp, rượu tản ra mùi hương thơm nồng khiến người ta chỉ muốn thưởng thức ngay.
Ân Lập Phong cầm ly lên, cụng vào ly của Tô Tử Ngữ, "Tỷ phu, đệ kính huynh."
Tô Tử Ngữ không ngốc, tên này đột nhiên chạy đến đây, lại còn đòi uống rượu, nhất định là trong lòng có chuyện gì đó.
Hắn ta không hỏi, chỉ im lặng uống cạn ly rượu rồi lại tự rót cho mình một ly khác.
Rượu đã uống vài ly nhưng cả hai vẫn chưa động đũa. Tiểu Trung lo cho tửu lượng của Thế tử gia thì nhỏ giọng khuyên, "Thế tử gia, ăn mấy miếng lót dạ trước đã."
Ân Lập Phong chê gã ồn ào: "Ở đây không cần ngươi hầu hạ nữa, lui xuống đi."
"Cái này…" Tiểu Trung không dám đi.
"Đi đi, có ta ở đây." Tô Tử Ngữ khẽ nói. Lúc này Tiểu Trung mới yên tâm đi ra.
Ân Lập Phong nặng nề đặt ly rượu xuống rồi thở dài, môi của hắn ta khẽ mấp máy mấy lần nhưng mãi vẫn không nói ra được, cứ uống tiếp một ly rồi lại một ly.
Tô Tử Ngữ nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn ta thì biết, chừng này rượu chưa đủ, dứt khoát cứ mặc hắn ta uống đã.
Quả nhiên không sai, sau khi uống cạn bốn bình rượu, Ân Lập Phong đã chịu mở miệng.
"Tỷ phu, hôm nay đệ gặp một người."
"Ừ."
Tô Tử Ngữ vừa đưa chén rượu lên miệng.
"Huynh còn nhớ vào ngày đầy tháng cháu đích tôn của phủ Trấn Quốc công, có một cô gái bị người ta vu oan không?"
Tô Tử Ngữ chau mày, hiển nhiên là không nhớ lắm.
"Người hôm nay mà đệ gặp chính là cô ấy, Lục tiểu thư của Cố gia, Cố Thanh Hoàn."
Là cô ấy? Trong đầu Tô Tử Ngữ hiện lên một bóng người quỳ dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường.
Ân Lập Phong hơi thất thần, than thở: "Tỷ phủ, cô ấy cũng sợ mưa làm ướt giày."
Cánh tay chợt run rẩy, rượu trong ly đổ ra ngoài mấy giọt, Tô Tử Ngữ bình tĩnh nói: "Con gái tên đời đa phần đều như vậy."
"Không, không phải đâu, tỷ phu, cô ấy nhón mũi chân lên để đi, giống như đúc, thật sự giống như đúc."
Rượu đã ngấm nên Ân Lập Phong nói năng có chút lộn xộn.
Tô Tử Ngữ chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang len lỏi trong suy nghĩ của mình, nhưng ngay sau đó, trên khuôn mặt anh tuấn lại không có bất kì cảm xúc nào.
Ân Lập Phong ngước mắt lên, nhìn chòng chọc vào hắn ta, "Tỷ phu, bọn họ là chị em họ."
"Vậy thì sao?" Cuối cùng Tô Tử Ngữ cũng mở miệng, giọng nhẹ bẫng, một tay nhấc bình rượu lên rót một ly đầy cho hắn ta.
Uống cạn ly rượu, Ân Lập Phong chộp lấy tay của Tô Tử Ngữ nói, "Tỷ phu, sáu năm nay, huynh đã quên hết rồi sao?"
Ngay cả hơi thở cũng đầy mùi rượu nồng nặc, Tô Tử Ngữ lắc đầu nói: "Tiểu Phong, đệ say rồi, đừng uống nữa."
"Đệ không say."
Ân Lập Phong nhướng mi, "Huynh và cô ấy từng yêu nhau, tình cảm hai người sâu đậm như vậy, ngay cả đệ cũng ngưỡng mộ, ganh tị. Tỷ phu, huynh thật sự quên hết rồi sao?"
Ánh mắt Tô Tử Ngữ chợt u ám, hơi thở dần hỗn loạn, hắn ta uống liên tục hai ly rượu, nghiêm giọng nói: "Tiểu Phong, đệ say rồi, đừng nói lung tung nữa."
Khóe miệng Ân Lập Phong nhếch lên, cười lạnh lẽo, "Nói cũng không cho nói, Tô Tử Ngữ, có phải huynh chột dạ hay không?"
Tô Tử Ngữ lạnh mặt, đột nhiên đứng lên sải bước rời đi, Ân Lập Phong kéo tay hắn lại.
"Tỷ phu, đệ vẫn nhớ cô ấy, sáu năm rồi, nhưng đệ vẫn nhớ cô ấy."
Tô Tử Ngữ quay người qua, lạnh lùng nhìn hắn ta, cánh tay vung nhẹ, người đã đi ra được vài bước "Đó là chuyện của đệ."
Giọng nói lạnh lùng không có một chút ấm áp nào khiến cho Ân Lập Phong phẫn nộ bừng bừng, hắn ta hất phăng cái bàn rồi loạng choạng đuổi theo.
"Tô Tử Ngữ, tại sao huynh phải bắn mũi tên đó chứ, sao huynh có thể đành lòng mà ra tay chứ? Cô ấy tốt như vậy, tại sao huynh... tại sao huynh phải bắn chết cô ấy?" Ân Lập Phong nói câu cuối cùng trong điên loạn.
Tô Tử Ngữ sầm mặt, giọng nói vẫn không cao không thấp như cũ, "Ân Lập Phong, ta nói lại một lần nữa, đệ uống say rồi."
"Đệ không có uống say, đệ tỉnh táo hơn bất kì lúc nào. Đệ rất tò mò, rốt cuộc trái tim của huynh làm bằng gì?"
Ân Lập Phong nắm cổ áo của Tô Tử Ngữ, giật mạnh, hét lên: "Bằng đá sao?"
Nụ cười lạnh lùng tràn trên khóe môi, tay khẽ gạt xuống, Tô Tử Ngữ đã lùi lại hai thước: "Đệ thật sự say rồi."
Ân Lập Phong liên tục lùi về phía sau, vẫn không cam tâm buông tay ra như vậy, lảo đảo đuổi theo.
"Tô Tử Ngữ... tỷ phu... huynh đừng đi... huynh quay lại cho đệ, đệ có chuyện muốn hỏi huynh."
Tô Tử Ngữ không nói một lời nào, vén rèm lên rồi rời đi.
"Tô Tử Ngữ... huynh quay lại cho đệ... không được đi... đệ phải chất vấn huynh... cái người lạnh lùng vô tình... huynh đúng là một cục đá... cục đá thối tha."
"Tam gia!" Tiểu Trung đứng canh giữ bên ngoài, run cầm cập tiến lên.
Tô Tử Ngữ nhìn gã, trong ánh mắt không có một cảm xúc nào, "Thế tử gia uống say rồi, tìm người đưa về phủ đi."
"Tam gia, Thế tử nói năng lung tung, xin người đừng để trong lòng." Giọng nói của Tiểu Trung rất khẩn thiết.
"Yên tâm."
Tô Tử Ngữ cười ôn hòa, nhưng nụ cười lại như đâm vào tim người khác.
Tiểu Trung thầm thở phào. Tô Tam gia nói yên tâm, vậy thì chuyện này nhất định sẽ không bị truyền về phủ.
"Tô Thống lĩnh." Đột nhiên một giọng nói vang lên trong bóng đêm.
Tiểu Trung giật cả mình, quay đầu qua thì thấy một người cao lớn, mặt mũi lạnh lùng đi qua, chính là phụ tá Dương Nhuệ của Tô Tam gia.
Bên cạnh Tô Tam gia có năm trăm cận vệ, năm trăm cận vệ này đều được chọn ra từ trong Thần Cơ Doanh, mỗi một người đều có thân thủ rất linh hoạt và do Dương Nhuệ thống lĩnh.
Tiểu Trung thờ phào nhẹ nhõm, ôm quyền chào người đó rồi quay người vào trong lều thu dọn tàn cuộc.
Tô Tử Ngữ thấy gã đã rời đi thì chắp tay sau lưng, đi được hai bước mới nói: "Chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là tôi thấy không yên tâm nên qua xem thử thôi." Dương Nhuệ đáp lời.
Ân Thế tử này chỉ cần gặp phải chuyện phiền não, không vui là thích tìm Tô Thống lĩnh uống rượu. Nhưng tửu lượng của hắn ta rất kém, vừa uống đã say. Uống say rồi còn thích làm ầm ĩ, thật là phiền phức.
Tô Thống lĩnh là người dễ tính, nếu là gã thì dù tên kia có là em vợ hay là em ruột đi nữa, chắc chắn gã cũng sẽ kéo ra đánh cho một trận rồi tính tiếp.
Tô Tử Ngữ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, khóe miệng nở một nụ cười khổ. Hắn ta vỗ vai Dương Nhuệ, không nói lời nào mà đi vào trong màn đêm.
Dương Nhuệ sau đó cũng đi theo hắn ta.
…
Trong căn phòng đơn sơ.
Triệu Cảnh Diễm vắt tréo chân, trên tay cầm một miếng bánh đậu xanh, thử vài miếng thì chê dở liền ném lại vào trong đĩa, uống thêm một ngụm trà ấm, ánh mắt cười như không cười mà nhìn về phía huynh trưởng đang ngồi trước mặt. "Có chuyện gì mà vui thế?" Người đàn ông nhìn khuôn mặt hớn hở của đệ đệ mình, thản nhiên hỏi thăm.
Triệu Cảnh Diễm biết điều bỏ chân xuống, nhưng đôi mắt lại càng sáng hơn. Hắn đưa ra hai ngón tay.
"Chuyện vui thứ nhất là, đệ đệ của huynh đã giải quyết được vị kia rồi, chuyện của tiền trang đã được sắp xếp ổn thỏa."
Người đàn ông gật đầu.
Đây là việc nằm trong dự đoán, "Vậy việc thứ hai là gì?"
"Chuyện vui thứ hai là, có người tiến cử cho đệ một người để đảm nhiệm chức vụ tổng quản của tiền trang."
"Ai?"
"Sử Lỗi."
Là hắn? Người đàn ông nổi lên hứng thú, "Là ai tiến cử cho đệ?"
Sau thời gian nửa chung trà, Triệu Cảnh Diễm nói đến miệng đắng lưỡi khô, hắn uống cạn một chung trà rồi mới nói tiếp: "Huynh trưởng, huynh nói xem, trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao."
Người đàn ông nở một nụ cười hiếm thấy, "Đúng là trùng hợp. Còn một tháng nữa Sử Lỗi sẽ vào Kinh thành, đến lúc đó đệ mang bút tích của ta đi gặp hắn thử xem."
"Nói vậy có nghĩa là huynh trưởng đồng ý rồi sao?"
Ngón tay trỏ của người đàn ông gõ xuống mặt bàn hai cái, sau đó nói nhỏ: "Ta biết rất rõ bản lĩnh của hắn, chỉ là do bị ta liên lụy, thời vận không tốt mà thôi. Nhưng để hắn lộ mặt ra thì quá khiến người ta để ý, nên để hắn ẩn nấp đằng sau mới tốt."
"Huynh trưởng nghĩ giống đệ thật đấy. Cho nên đệ định để Hoằng Văn làm người lộ mặt ở bên ngoài."
"Hay lắm!"
Ánh mắt người đàn ông lộ vẻ tán thưởng, "Hoằng Văn bản tính mê cờ bạc, để hắn làm bia đỡ đạn thì người ngoài chỉ cho rằng hai người đệ chỉ đang làm ăn chơi bời, sẽ không nổi lên nghi ngờ."
Triệu Cảnh Diễm đắc ý nhướng mày, vẻ mặt giống như đang tranh công vậy.
Người đàn ông nhìn rồi vỗ lên vai hắn, nhàn nhạt nói: "Cẩn thận một chút."
Triệu Cảnh Diễm cảm thấy ấm áp: "Huynh trưởng, rồi mọi thứ sẽ tốt lên thôi."
Lời vừa nói ra, tinh thần của người đàn ông chợt u ám, nét mặt đầy bi thương: "Cô ấy... không đợi được nữa rồi."
"Huynh trưởng?" Trái tim Triệu Cảnh Diễm giật thót, mặt đột nhiên biến sắc.
"Cô ấy đi cùng ta mười mấy năm, giúp ta quản lý vương phủ, lo liệu chuyện nội trạch, nuôi nấng con cái, vốn nghĩ rằng có thể để cô ấy được hưởng vinh hoa một đời, nào ngờ... cô ấy lại không đợi được nữa."
Lồng ngực Triệu Cảnh Diễm như bị khoét đi một khối, bàn tay vươn ra, nắm chặt tay huynh trưởng của mình. Hắn nắm chặt đến nỗi, khớp tay cũng trắng bệch, nổi cả từng sợi gân xanh.
Người đàn ông nhẹ giọng nói, "Là ta nợ cô ấy."
"Huynh trưởng, y thuật của Cố Thanh Hoàn không có ai có thể bì được, huynh có muốn…"
"Không cần!" Người đàn ông lên tiếng cự tuyệt. "Tại sao vậy?" Triệu Cảnh Diễm ngạc nhiên hỏi.