Thịnh Thế Kiều Y

Chương 136: Cam tâm làm đá lót đường



CAM TÂM LÀM ĐÁ LÓT ĐƯỜNG

Sử Lỗi vào khoang, bước tới trước mặt Triệu Cảnh Diễm, sau đó quỳ xuống: "Thảo dân Sử Lỗi bái kiến Thọ vương."

Triệu Cảnh Diễm duỗi tay đỡ Sử Lỗi đứng dậy: "Không cần đa lễ, nào, chúng ta ngồi xuống uống trà đã."

Sử Lỗi gật đầu, hành lễ với Tưởng Hoằng Văn, vòng vo khách sáo vài câu xong, ba người mới ngồi xuống uống trà.

Triệu Cảnh Diễm đặt chung trà xuống, lấy một lá thư từ trong ngực ra đưa tới: "Đây là của huynh ấy gửi cho ngươi."

Vẻ mặt Sử Lỗi thoáng qua một chút kinh hãi, hắn ta lập tức lấy lại bình tĩnh, mở thư ra đọc ngay trước mặt Thọ vương.

"Chuyện này..."

Lúc này, Sử Lỗi ngẩng đầu, trong mắt là sự khó hiểu.

Triệu Cảnh Diễm không còn dáng vẻ tùy tiện thường ngày, nghiêm mặt nói: "Đây là ý của huynh ấy, cũng là ý của ta."

Sử Lỗi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuyện tiền trang không phải là chuyện nhỏ, chỉ riêng tiền thuế quý này của các phủ, các châu cũng đã là một con số cực lớn rồi. Nếu cộng cả tiền vật tư cho quân sự, vương gia à, đó chính là con số trên trời."

Triệu Cảnh Diễm thấy hắn ta vừa nhìn đã phát hiện ra mấu chốt trong đó, trong lòng thầm khen ngợi. Hắn nói: "Cho nên ta mới định mời ngươi xuống núi."

"Thân phận của ta..." Sử Lỗi trầm ngâm.

Hắn ta có liên quan đến Phế Thái tử, nếu như còn nhúng tay vào chuyện tiền trang này, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ, không có lợi cho Phế Thái tử.

Huống hồ đây là con số trên trời, cũng có nghĩa là vô cùng rắc rối. Một khi chuyện này được công khai, chỉ sợ một con dê béo như vậy sẽ thu hút một bầy sói đói. Một khi sơ sẩy, ngay cả gia tộc cũng bị liên lụy.

"Không cần lo lắng, ngươi chỉ làm trong tối, bên ngoài sẽ do Hoằng Văn ra trận, huynh ấy nổi tiếng là nghiện cờ bạc." Triệu Cảnh Diễm biết hắn ta đang lo lắng điều gì.

Tưởng Thất gia? Sử Lỗi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng yên lòng.

Có Thất gia che chắn cho hắn ta, dù sao cũng là một cách hay. Người đời đều biết, Hoàng đế thiên vị Tưởng phủ, cho dù có chuyện gì thì vẫn còn lão tổ tông của Tưởng gia.

"Tuyệt vời!" Sử Lỗi nhìn Triệu Cảnh Diễm bằng ánh mắt bội phục.

"Không chỉ có vậy, ta đã bẩm báo với phụ hoàng chuyện tiền trang rồi." Triệu Cảnh Diễm bình chân như vại.

Sử Lỗi lại càng kinh ngạc, đến Hoàng đế cũng đã biết về việc này, vậy thì...

"Ngươi đừng sợ, Hoàng đế cũng là người, cũng ăn ngũ cốc, cũng có thất tình lục dục, cho nên cũng sẽ thiếu tiền. Ta chia cho người hai phần lợi nhuận của tiền trang, cho nên có thể nói, ta đây là phụng chỉ mở tiền trang."

Cố Lục có thể dùng hai phần lợi nhuận của Khánh Phong Đường để mời hắn làm ngọn núi lớn chống lưng, vậy tại sao hắn không mượn hoa hiến Phật, tìm một chỗ dựa vững chãi nhất trên thế gian này cho tiền trang.

Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, có Hoàng đế làm chỗ dựa, ai dám nói ra nói vào nửa câu, cho dù vương này vương kia đỏ mắt thì đã sao. Trong lòng Triệu Cảnh Diễm khoái chí không thôi.

Vẻ bội phục trong mắt Sử Lỗi càng rõ rệt, có thể nghĩ ra điểm này, lại lo liệu sự việc chu toàn như vậy, Thọ vương đúng là người lợi hại.

Hắn ta vén trường bào lên, quỳ rạp xuống đất, nghiêm trang nói: "Thảo dân đồng ý."

Tưởng Hoằng Văn nãy giờ chưa lên tiếng, đột nhiên nói: "Lỗi gia, sau này hai chúng ta nên thân thiết hơn chút. Ta cũng không yêu cầu gì, chỉ cần cho ta đủ tiền đi đánh bạc là được."

Sử Lỗi hiểu ý, cười nói: "Thất gia yên tâm."

Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, trong lòng bỗng hơi thấp thỏm, hỏi nhỏ: "Sử gia, ngươi có biết Lục tiểu thư của Cố gia không?" Nụ cười trên mặt Sử Lỗi đột nhiên biến mất, hắn ta nhanh chóng suy nghĩ, sau đó nói: "Biết, muội ấy gọi ta là tỷ phu."

Chỉ một câu đã nói ra được quan hệ của hai người, hơn nữa còn chỉ ra mức độ xa cách của quan hệ, nhưng lại lược qua nhưng chuyện trong quá khứ.

Triệu Cảnh Diễm nhìn hắn ta bằng ánh mắt sâu xa, cười nói: "Ngươi có biết chuyện tiền trang là ý của ai không?"

"Chẳng lẽ không phải là vương gia?" Sử Lỗi tò mò.

"Chính là ý của muội muội ngươi."

Sử Lỗi giật thót, hóa ra là chủ ý của Thanh Hoàn. Hắn ta vội vàng che giấu biểu cảm trên mặt, nói: "Muội muội này của ta vẫn luôn bén nhạy như vậy."

"Đề nghị ngươi xuống núi cũng là ý của cô ấy." Triệu Cảnh Diễm thản nhiên nói.

Sử Lỗi lại giật thót, mãi vẫn không nói nên lời.

Tại sao Thanh Hoàn lại đề cử bản thân, rốt cuộc con bé muốn làm gì, sao lại đi nước cờ như vậy? Với tâm tư của con bé, tuyệt đối sẽ không đơn giản như thế này.

Huống hồ, con bé chỉ biết mối quan hệ trên bề nổi giữa Sử gia và phủ Định Quốc công, không hề biết bản thân ngầm làm việc cho Thái tử.

Triệu Cảnh Diễm lại chỉ cho rằng hắn ta kinh ngạc về mối quan hệ giữa Cố Lục và hắn, nên hỏi: "Khánh Phong Đường của cô ấy do ngươi ở phía sau giúp đỡ?"

"Chủ ý và bạc đều là của muội ấy, ta chỉ giúp đỡ làm vài chuyện vặt thôi." Sử Lỗi không biết Thọ vương có ý gì, lời nói cực kỳ khiêm tốn.

Triệu Cảnh Diễm lại thở hắt ra, xem ra nhưng lời của cô gái kia đều là thật.

Hắn nói tiếp: "Sử Lỗi, bây giờ ta và cô ấy đã có cùng quan điểm. Cô ấy nghĩ cách kiếm tiền cho ta, ta điều tra lại vụ án hai nhà Tiền, Thịnh năm đó. Những thứ này ta đều không giấu ngươi."

Nỗi khiếp sợ trong lòng Sử Lỗi đã không thể dùng lười để miêu tả nữa, hắn ta có cảm giác quần áo trên người đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Sử Lỗi đột nhiên có một suy nghĩ, chuyện đầu tiên sau khi vào Kinh thành là phải gặp mặt Thanh Hoàn một lần, hỏi cho rõ ràng. Nha đầu kia quá to gan, đến mức khiến hắn ta kinh hồn.

Hắn ta nhanh chóng ổn định tinh thần, khó khăn nói: "Vương gia… thảo dân không hề biết muội ấy…"

Triệu Cảnh Diễm phất tay: "Không sao, nếu ta đã đồng ý thì nhất định sẽ hỗ trợ, huống hồ ta và huynh ấy đều muốn biết chuyện năm đó."

Cho dù Sử Lỗi hiểu biết rộng, cơ trí hơn người, nhưng cũng bị câu nói sau cùng của Triệu Cảnh Diễm dọa cho tim đập thình thịch.

Hắn ta đột nhiên cảm thấy, bản thân còn chưa vào Kinh thành, nhưng một chân đã giẫm vào ao bùn. Con cáo nhỏ của Cố gia, con cáo già trước mắt… đúng là muốn lấy mạng hắn ta mà.

Sử Lỗi cúi thấp đầu, than thở: "Vương gia thận trọng, đây không phải là chuyện đùa, ngộ nhỡ…"

Triệu Cảnh Diễm đột nhiên đứng dậy, vỗ vai hắn ta, nói: "Ngươi có biết cuối mùa Hạ năm ngoái, huynh ấy suýt chết không."

Sử Lỗi gật đầu, việc này hắn đã nghe từ lâu.

"Huynh ấy đã tránh đến như vậy rồi, nhưng vẫn có người không chịu tha mạng cho huynh ấy. Nếu đã không thể lùi được nữa, chi bằng tiến lên một bước."

"Vương gia, chuyện cũng không dễ thế đâu." Sử Lỗi đắn đo một hồi, nhưng rồi chỉ than thở một câu như vậy.

Triệu Cảnh Diễm nói rất nghiêm túc: "Chuyện trên thế gian, đa số đều không dễ dàng. Cuộc sống của bách tính không dễ dàng, thư sinh thi thố công danh không dễ dàng, làm quan muốn bò lên cao cũng không dễ dàng… Con cháu hoàng tộc vung đao chém giết để đạt được ngôi vị cũng không dễ dàng. Huynh ấy… càng không dễ dàng."

Tưởng Hoằng Văn ở một bên nghe mà nụ cười cũng dần tắt, ánh mắt dồn lên chàng trai trước mắt, trong lòng bất giác có chút thương cảm.

"Các ngươi có từng thấy ai đường đường là hoàng tử lại uống trà nguội, mặc áo đơn không?"

Triệu Cảnh Diễm nhớ lại người phụ nữ đang nằm hấp hối, khóe mắt hơi đỏ lên: "Cũng không thể để huynh ấy… như vậy cả đời được."

Ngực Sử Lỗi đau xót, một lúc sau mới nói: "Mong vương gia cẩn thận hơn, tất cả đều phải mưu tính kỹ càng. Mặc dù Sử Lỗi bất tài nhưng cũng tình nguyện làm đá lót đường cho người ấy, Sử gia cũng vậy."

Triệu Cảnh Diễm lại vỗ vai hắn ta: "Huynh đệ tốt!" Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn sâu thẳm, hiếm khi cười nói: "Được rồi đấy, nói chuyện phiếm xong rồi, chính sự quan trọng hơn. Rốt cuộc tiền trang có kế hoạch gì, làm sao để ta ở ngoài sáng, hắn ở trong tối cũng phải bàn luận kỹ càng.’

Bàn luận cả một đêm, lúc trời tờ mờ sáng, Sử Lỗi mới quay lại thuyền của Sử gia. Khi hắn ta vừa đứng vững trên thuyền của mình, chiếc thuyền đối diện cũng đã nhổ neo, giương buồm xuất phát.

Hắn ta chắp tay sau lưng, đứng ở mũi thuyền, nhìn con thuyền kia dần dần đi xa, trong con ngươi hiện lên tia sáng.

Sử gia không phải là gia tộc kinh thương nhiều đời. Bọn họ đã từng bước chân vào chốn quan trường, nhưng quan trường hiểm ác, không cẩn thận chính là họa diệt tộc, khiến lão tổ tông của Sử gia vô cùng kiêng kỵ.

Vì vậy, con cháu trong tộc nếu làm quan thì đều phải tách ra ở riêng, người đứng đầu gia tộc mỗi đời bắt buộc phải được chọn từ người có khả năng kinh doanh xuất sắc nhất trong gia tộc đảm nhiệm vị trí này.

Hai mươi lăm tuổi, phụ thân đã gánh vác trọng trách lèo lái gia tộc, ai ngờ người lại mất sớm, khi đó hắn ta mới mười bảy tuổi.

Trước khi lâm chung, phụ thân sợ hắn ta còn trẻ tuổi không gánh vác nổi gia nghiệp nên đã cầu hôn Nhị tiểu thư phủ Định Quốc công cho hắn ta. Đến lúc này hắn ta mới biết được rằng, phụ thân đã âm thầm móc nối quan hệ với Định Quốc công.

Mà sở dĩ phủ Định Quốc công bằng lòng gả con gái là bởi vì lúc đó, Tiên Hoàng hậu bị bệnh nặng, Thái tử đơn độc một mình trong cung, không có ai phò tá, vì vậy muốn thông qua mối liên hôn để bên cạnh Thái tử có thêm người tài giúp đỡ.

Sử gia là phú cổ* số một của Giang Nam, vậy nên đã lọt vào mắt của Tiên Hoàng hậu.

(*) Phú cổ: nhà buôn giàu có.

Một bên muốn có chỗ bám víu, một bên muốn có thêm hiền tài, hai bên cùng có lợi, cứ như vậy, hôn sự liền diễn ra.

Cha mất, hắn ta làm con phải giữ đạo hiếu một năm. Một năm sau, hắn ta cưới Chỉ Vũ về.

Chỉ Vũ dịu dàng, hiền hậu, không hề có sự kiêu ngạo của quý nữ thế gia. Sau khi thành hôn, phu thê hòa thuận, tình cảm gắn bó.

Sử Lỗi nhanh chóng trở thành một quân cờ ẩn lo chuyện kiếm tiền cho Thái tử ở Giang Nam. Hơn phân nửa số tiền chi tiêu của phủ Thái tử đều đến từ Sử gia. Mà dựa vào thế lực của Thái tử ở trong triều, chuyện làm ăn của Sử gia cũng càng ngày càng phát đạt.

Ai ngờ thế sự thay đổi, phúc họa luân phiên, trận sóng gió động trời sáu năm trước đã cuốn Sử gia vào.

Không ai biết, quãng thời gian đó hắn ta đã thấp thỏm, lo lắng như thế nào, chỉ sợ sơ sẩy một chút sẽ khiến Sử gia vạn kiếp bất phục.

Một chiếc áo choàng khoác lên người Sử Lỗi, làm nhiễu loạn suy nghĩ của hắn ta. Sử Lỗi quay đầu lại, thấy thê tử nhìn mình với vẻ mặt lo lắng, hắn ta nhoẻn miệng cười, gỡ áo choàng xuống khoác lên vai cô ấy.

"Bên ngoài gió lớn, nàng ra đây làm gì?"

"Ta lo cho chàng." Đáy mắt Lục Chỉ Vũ lấp lánh.

Sử Lỗi cười trừ: "Lo cho ta làm gì, một người bằng hữu lâu năm đến trò chuyện một đêm, đi thôi, về khoang thuyền ngủ tiếp với ta."

Lục Chỉ Vũ trừng hắn ta một cái, dịu dàng nói: "Ta đã sai người ninh ít cháo cho chàng rồi, chàng ăn một chén rồi ngủ tiếp."

Sử Lỗi nghĩ đến Thanh Hoàn, cười nói: "Một hôm nữa là vào tới Kinh thành rồi, e là Thanh Hoàn đã đợi đến nóng ruột. Ta sẽ tìm một cơ hội đón muội ấy ra, để muội ấy bắt mạch cho nàng, mấy hôm nay trông nàng lại xanh xao quá."

Lục Chỉ Vũ vừa vui vừa giận nói: "Thật sao?"

"Hoàn toàn chính xác. Đúng rồi, Sử gia có biệt viện ở Kinh thành, ta đã sai người quét dọn sạch sẽ, lần này chúng ta không ở phủ Định Quốc công nữa, tránh để quá nhiều người dòm ngó."

Lục Chỉ Vũ ngây người, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng.

Sử Lỗi lại làm như không thấy. Ở lại phủ Định Quốc công, đi sớm về trễ sợ người ta phát hiện ra điều không thích hợp, chỉ có ở riêng một mình thì mới thuận tiện cho hắn ta làm việc.

"Ban ngày nàng cứ việc đưa con đến phủ chơi, buổi tối nhớ về làm ấm giường cho ta là được."

"Ai thèm làm ấm giường cho chàng." Lục Chỉ Vũ dỗi hờn một câu, trong lòng lại ngọt lịm, sớm đã quên mất sự thất vọng vì không được về nhà mẹ đẻ ở. Sử Lỗi ôm vợ hiền, trong lòng khẽ thở dài.

Nếu đã lấy cô ấy thì phải bảo vệ cô ấy chu toàn cả đời, đây không chỉ là trách nhiệm của người làm chồng, mà còn là trách nhiệm của một người đàn ông. Hắn ta đã leo lên thuyền của Thái tử thì sẽ không bao giờ hối hận.

Sử Lỗi khẽ cười nói: "Nàng không làm ấm giường cho ta, ta sẽ không chui vào ổ chăn lạnh giá này nữa, nàng nỡ sao?"

"Đáng ghét." Lục Chỉ Vũ đấm nhẹ vào ngực người đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.