Sáng sớm, Thọ An Đường xưa nay luôn náo nhiệt mà hôm nay lại có chút khác thường.
Thanh Hoàn nhìn dáng vẻ phờ phạc của Quận chúa, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Nếu bình thường bà ta luôn như cọp mẹ giương nanh múa vuốt thì hôm nay bà ta chính là một con mèo ngoan ngoãn, hơn nữa còn là một con mèo bị ốm.
Ngô Nhạn Linh cáo ốm không tới, Quận chúa lại trông như bị bệnh, hai mẹ con nhà này...
"Hôm nay các ngươi đến phủ Anh Quốc công, lời nói, hành động đều phải giữ quy củ." Ngụy thị làm như không thấy sự khác thường của con dâu, chỉ nghiêm nghị dặn dò ba đứa cháu gái ở nhị phòng.
Thanh Hoàn bị cắt ngang dòng suy nghĩ, thấy hai thứ nữ đã tiến lên hành lễ, cô cũng hành lễ theo.
Thời đó vô cùng nghiêm khắc với nữ tử, không chỉ hầu hết các thiên kim khuê tú của nhà quyền quý được nuôi dưỡng trong khuê phòng, ngay cả nữ tử những gia đình nhỏ cũng không hay ra khỏi cửa.
Vì vậy, cái gọi là ngắm hoa cũng chỉ là đi lại rồi chỉ trỏ mấy đóa hoa trong một khu vườn ở hậu hoa viên của phủ Anh Quốc công.
"Lục muội, phủ Anh Quốc công này quả nhiên giàu có, nhìn vườn hoa này xem, đều nở rộ đẹp biết bao."
Cố Thanh Liên cười, thủ thỉ với Thanh Hoàn.
Trong lòng Cố Thanh Liên rất rõ, mình có thể theo đến phủ Anh Quốc công đều là nhờ cơ duyên của kẻ điên này.
Bên nhà ngoại của kẻ điên tích phúc tích đức, chuyện tốt đều ập vào nó, nịnh được nó rồi, sau này bản thân nhất định sẽ có nhiều cơ hội bước vào những nhà quyền quý.
Thanh Hoàn cười nhạt, chẳng thèm trả lời.
Cố Thanh Vân nắm khăn tay, cười nói: "So với phủ Trấn Quốc công, phủ Anh Quốc công phong lưu và công phu hơn mấy phần. Lục muội, muội nói xem có phải không?"
Thanh Hoàn chớp mắt, nói: "Ngay cả mức độ phong lưu với công phu mà Tam tỷ cũng nhìn ra được, mắt tinh thật đấy."
Trong lời nói toát ra vẻ châm chọc, Cố Thanh Vân không phản ứng gì, tiến lên khoác cánh tay Thanh Hoàn một cách thân thiết: "Lục muội thật biết nói đùa."
Thanh Hoàn rất không khách sáo mà rút tay ra, khẽ gọi Nguyệt nương: "Nguyệt nương, mau tới dìu ta."
Tay Cố Thanh Vân trống không, sắc mặt cô ta lập tức sầm xuống.
Cố Thanh Liên che khăn cười nói: "Tam tỷ, tỷ lật mặt nhanh như lật bánh tráng ấy nhỉ, muội muội nhìn cũng hoa cả mắt."
Cố Thanh Vân cười nhạt: "Muội cũng lật mặt nhanh chẳng kém."
Hai người liếc nhau, trong mắt đều là sự khinh thường đối phương.
Trước khi đi xa Thanh Hoàn vẫn kịp nghe rõ mồn một.
Không hổ là con gái ruột của Cố Nhị gia, tính tình y như cha của bọn họ. Có sữa thì nhào tới uống mấy ngụm, không có sữa thì lật mặt ngay, bảo ngươi cút càng xa càng tốt.
"Tiểu thư, sao người lại dẫn theo hai người này?"
Nguyệt nương hận hai đứa thứ nữ này đến nghiến răng. Nhớ lúc đó khi còn ở phủ Tô Châu, hai người này thường bắt nạt tiểu thư, chẳng phải người tốt gì.
Đúng lúc này, một nha hoàn mặc áo xanh tiến lên đón, cười nói: "Các cô nương đến rồi ạ, tiểu thư đã chờ sẵn ở thủy tạ rồi, mời các cô nương đi theo nô tỳ."
Thanh Hoàn mỉm cười, nhìn cô gái áo xanh thật lâu. Sáu năm qua, cô ta vẫn giống như trước, thích mặc trang phục màu xanh.
Người đến là nha hoàn của Ân Đại Mi, Bích Ngọc, trước kia cô ta chỉ là nha hoàn tam đẳng, làm một vài việc chạy vặt. Những chữ viết kia là do cô ta đưa tới cho Tô Tử Ngữ. Ba nữ tử của Cố phủ đi theo Bích Ngọc về phía thủy tạ. Thanh Hoàn chỉ chú ý đường đi dưới chân, không giống hai thứ nữ kia, bọn họ không ngừng len lén quan sát xung quanh.
Kiếp trước cô đã đến đây nhiều lần, lần nào cũng là do bị Ân Lập Phong dùng đủ thứ lí do để lừa tới, cho nên không cần nhìn cô cũng biết xung quanh có những gì.
Nếu nói thật ra thì phủ Anh Quốc công chỉ có một điểm khác biệt với phủ Trấn Quốc công, đó chính là phủ Anh Quốc công nhiều nước.
Hai người con song sinh của Ân gia có ngũ hành thiếu Thủy, vì vậy đi vào viện này là có thể thấy rất nhiều hồ nước cùng những chiếc cầu nhỏ xinh. Nếu mùa Hạ vào viện sẽ cảm thấy gió mát hiu hiu, vô cùng mát mẻ. Nếu là mùa Đông, vậy sẽ là cái lạnh đến thấu xương.
Bích Ngọc ở bên cạnh Bát tiểu thư đã nhiều năm, ít nhiều cũng biết nhìn người. Cô ta nghiêng đầu liếc nhìn Thanh Hoàn, thầm nghĩ không trách được Thế tử gia muốn mời người này tới, chỉ khí chất này thôi cũng đã không kém gì nữ tử nhà quyền quý ở Kinh thành rồi.
"Các cô nương, đến thủy tạ rồi, tiểu thư nhà ta đang ở bên kia."
Thanh Hoàn chợt ngẩng đầu, trong mắt như lóe lên tia sáng.
Bên thủy tạ, một người con gái mặc trang phục màu trắng, tay cầm một quyển sách, miễn cưỡng dựa vào lan can. Ánh mặt trời phủ nhẹ lên gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp tuyệt trần, giống như được tô vẽ nên, ánh mắt cười lấp lánh đang ngước lên nhìn người tới.
Trong đầu Thanh Hoàn bật ra một câu nói: nhược thủy ba nghìn, chỉ lấy một bình.
Câu này là cô gái trước mắt viết cho Tô Tử Ngữ, ý nói là trong hàng ngàn hàng vạn nam tử trên đời, duy chỉ có Tô Tử Ngữ chàng là lọt vào mắt ta. Hay cho một tiểu thư khuê các, dịu dàng hiền thục, có học thức.
Thanh Hoàn bước tới, nhẹ nhàng làm một lễ Vạn Phúc*. Lúc cúi đầu cô mới phát hiện ra, ở một góc của thủy tạ có đặt một lư hương trông rất cổ xưa, hương thơm thoang thoảng toát ra từ đó. Vẻ mặt cô bỗng thoáng qua một ý cười lạnh lẽo.
(*) Lễ Vạn Phúc: Một trong những lễ nghi mà phụ nữ thời xưa thường thực hiện, đầu hơi cúi xuống, tay phải đặt trên tay trái, hai tay nắm lại, đặt chính giữa bụng trước, chân phải lùi về sau khoảng một bàn chân, hai đầu gối hơi gập lại.
Thói quen đốt hương lúc đọc sách vốn là của Tô Tử Ngữ. Hắn ta thường nói, một luồng khói thơm, một quyển sách hay, mùi hương của mực, hương nhiễm lên quần áo, đó chính là điều tao nhã nhất trên đời. Thanh Hoàn chưa bao giờ ghi nhớ chuyện tao nhã này, còn Ân Đại Mi lại khắc ghi trong tâm khảm, làm theo cho đến nay.
Ân Đại Mi quan sát ba vị tiểu thư của Cố phủ, ánh mắt đảo một vòng đến gương mặt Thanh Hoàn, cười dịu dàng bước tới, nắm lấy tay cô bé.
"Lúc gặp ở phủ Trấn Quốc công, ta đã cảm thấy muội muội dễ gần lại đáng yêu, hôm nay gặp lại càng cảm thấy muội muội không giống người thường."
Bàn tay lạnh như băng chạm vào khiến trái tim Thanh Hoàn giật thót một ái, cô giả vờ ngây thơ nói: "Đa tạ tỷ tỷ khích lệ, tỷ tỷ quốc sắc thiên hương mới là người xinh đẹp nhất."
Trên đời có người con gái nào mà không thích nghe lời nịnh nọt.
Ân Đại Mi cười, đuôi mắt cong cong, tay chạm vào búi tóc của Thanh Hoàn, nói với vẻ mặt tiếc nuối: "Ta và biểu tỷ Tử Kỳ của muội vốn rất thân thiết, là tỷ muội tốt nhất của nhau, cho nên hôm nay ta mới mặt dày mời muội tới."
Giả sử Thanh Hoàn thật sự chỉ là Thanh Hoàn, vậy chắc chắn cô sẽ bị dáng vẻ thân thiết của cô gái trước mắt này lừa gạt. Kiếp trước, cô ta cũng đã dựa vào gương mặt dịu dàng này, từng bước lừa gạt lòng tin của mình, trở thành tỷ muội thân thiết nhất.
Cuộc đời như vở kịch, đều nhờ vào kỹ xảo biểu diễn. Hiển nhiên kỹ xảo biểu diễn của Ân Đại Mi đã đạt đến mức thuần thục, chỉ là sự lạnh lùng ở khóe mắt đã bán đứng cô ta. Chỉ có lúc cô ta nhìn người mình khinh thường, khóe mắt mới toát ra sự lạnh lùng như vậy.
Ân Đại Mi thấy Cố Thanh Hoàn ngây người, cho rằng cô bé đang xấu hổ. Cô ta cười nói: "Nào, ngồi xuống uống ngụm trà trước đã, rồi ta sẽ dẫn mọi người đi dạo trong viện."
Hai cô thứ nữ thấy Bát tiểu thư chỉ nói chuyện với Thanh Hoàn, tuy trong lòng ghen tỵ nhưng lại không dám bộc lộ ra ngoài, ai nấy đều mỉm cười gật đầu.
Ai bảo bọn họ không đầu thai vào bụng của Tiền thị, không có biểu tỷ có quan hệ thân thiết với Bát tiểu thư.
Trong thủy tạ đặt một chiếc bàn bát tiên, trên bàn là các loại trái cây và điểm tâm đủ màu, nha hoàn dùng ấm đất nung nhỏ màu đỏ để pha trà, trà nghệ rất tuyệt.
"Năm nay muội muội mười mấy rồi?"
"Mười bốn tuổi rồi."
"Đúng là độ tuổi đẹp như hoa." Ân Đại Mi than thở: "Muội đã từng đọc sách, luyện chữ chưa?"
Câu này vừa thốt ra, Nguyệt nương đứng sau lưng Thanh Hoàn cũng không nhịn được mà âm thầm nghiến răng.
Mười ba năm nay tiểu thư nhà mình giả ngây giả dại, trong mắt người ngoài, đừng nói là đọc sách, đến chữ cũng chỉ biết được vài cái, lẽ nào Bát tiểu thư này lại không biết.
Thanh Hoàn vẫn mỉm cười, lôi khuyết điểm của người khác ra để khoe khoang sở trường của mình chính là chiêu thức thường dùng của Ân Đại Mi.
Cô lắc đầu như thật: "Chưa từng đọc sách hay luyện chữ."
"Ồ?" Ân Đại Mi kéo dài nhịp điệu.
"Bát tiểu thư, bệnh điên của Lục muội vừa khỏi!" Cố Thanh Vân không nhịn được mà nhảy ra.
Thanh Hoàn thuận miệng nói tiếp: "Vâng, vâng, người ta đều biết, chẳng lẽ tỷ tỷ không biết?"
Ân Đại Mi nheo cặp mắt to lại, vẻ mặt than thở nói: "Không ngờ thân thế của muội muội lại đáng thương như vậy!"
Thật đúng là trợn mắt nói mò, Nguyệt nương cúi đầu, không nhịn được mà thầm dè bỉu.
Lúc này nha hoàn bưng trà lên, có giọng nói từ phía xa truyền đến.
Hai cô thứ nữ quay đầu lại nhìn, thấy trên con đường lát đá xanh, có hai nam tử với một đám nha hoàn vây quanh đang đi về phía thủy tạ.
Hai vị thứ nữ của Cố phủ liếc nhìn nhau, sau đó đều cúi đầu xuống, che đi ý cười trong mắt. Quả nhiên tiệc ngắm hoa này đã có sắp đặt, bọn họ đi theo là quyết định rất chính xác.
Ân Đại Mi thấy Cố Thanh Hoàn không tỏ vẻ gì, chỉ lo uống trà liền cười nói: "Nhất định là đệ đệ song sinh của ta đến, nào, để ta giới thiệu nó với muội."
Thanh Hoàn đặt chung trà xuống, từ tốn lấy khăn tay ra lau mép, cười nói: "Trước khi đến mẫu thân có dặn dò, phải giữ gìn quy củ của tiểu thư khuê các, Đại Mi tỷ tỷ, ta gặp nam tử bên ngoài như vậy, có phải là có phần không hợp quy củ không, liệu có bị mẫu thân của ta mắng không?"
Cô vừa nói câu này, hai cô thứ nữ liền căm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Ngu xuẩn, ngươi không nói ta không nói thì ai biết được hôm nay ngươi gặp nam tử bên ngoài hay không.
Ân Đại Mi không khỏi xem trọng Thanh Hoàn hơn. Các thiên kim khuê tú phải thận trọng từ lời ăn tiếng nói, đoan trang giữ phép, lén lút gặp đàn ông bên ngoài đúng là không hợp quy củ. Chỉ có điều, chuyện hôm nay có nguyên nhân của nó, cô ta cũng không nghĩ đến nhiều như vậy được.
"Muội muội đừng lo, bọn họ đều không phải là người ngoài. Khi còn sống, biểu tỷ Tử Kỳ của muội là bạn rất thân với đệ đệ song sinh này của ta, hai người bọn họ vẫn thường chơi đùa với nhau."
Thật đúng là không biết xấu hổ. Trong mắt Thanh Hoàn lóe lên ý hận.
"Muội muội yên tâm, đệ đệ này của ta là người có tấm lòng lương thiện nhất, là một người vô cùng tốt."
Thanh Hoàn giả vờ nghe không hiểu, nghi ngờ nói: "Đại Mi tỷ tỷ, có phải ta có thể gặp đàn ông lạ mặt nhưng có tấm lòng lương thiện không?"
"…" Ân Đại Mi cạn lời.
Cố Thanh Vân không nhịn được mà tiến lên phía trước, cười hùa nói: "Bát tiểu thư đừng để bụng, tuy Lục muội nhà ta đã chữa khỏi bệnh điên, nhưng vì vậy mà chỗ này… đôi lúc có hơi thiếu nhanh nhạy."
Nguyệt nương vừa nghe lời này, trong lòng đã chửi ầm lên. Ngươi mới thiếu nhanh nhạy, cả nhà các ngươi đều thiếu nhanh nhạy.
Thanh Hoàn cảm nhận được sự tức giận của Nguyệt nương, khẽ ho khan một tiếng, cười nói: "Quả nhiên Tam tỷ rất hiểu muội."
Ân Đại Mi cười thờ ơ đối với lời nói của hai tỷ muội, nắm lấy tay Thanh Hoàn nói: "Tiểu thư trong khuê phòng phải tuân thủ quy củ, nhưng cũng không thể cổ hủ quá được, đi thôi."
Thanh Hoàn cố kiềm chế ý nghĩ hất tay cô ta ra, trên mặt tỏ vẻ hơi xấu hổ, khóe mắt thấy Cố Thanh Liên che khăn cười khẽ, hùng hổ trừng một cái rồi vội vã theo sau. Thanh Hoàn vừa đi được mấy bước lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin mà mở to mắt nhìn.
Cách đó mấy trượng, một nam tử áo xanh chầm chậm bước tới, chính là Tô Tử Ngữ. Cô không kìm được mà giật nảy người, quả nhiên không có bữa tiệc nào là không có lý do, không ngờ hắn ta cũng có mặt ở đây.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt đen láy rạng rỡ lấp lánh, gương mặt trắng như sứ tựa hồ bị một vầng sáng bao phủ, mơ hồ không rõ ràng.