Thịnh Thế Kiều Y

Chương 138: Ta chờ nàng lớn



TA CHỜ NÀNG LỚN

Tô Tử Ngữ nheo mắt nhìn qua Cố Thanh Hoàn, vẻ mặt có hơi trầm xuống nhìn về phía Ân Lập Phong ở sau.

Mặc dù trong lòng Ân Lập Phong biết không ổn, nhưng vẫn kiên trì nói: "Tỷ phu, ta chỉ muốn mời mọi người đi thưởng hoa thôi."

Tô Tử Ngữ thở dài, vẻ mặt lại thờ ơ như cũ.

Ân Đại Mi buông tay Cố Thanh Hoàn, tiến lên cười nói: "Lập Phong, Tử Ngữ, hai người đến rồi."

Tô Tử Ngữ gật đầu, coi như đáp lời.

"Đây, giới thiệu với mọi người, ba vị này là cô nương của Cố phủ, hôm nay là khách quý của ta. Tử Ngữ, người này là Lục tiểu thư của Cố phủ, mẫu thân của cô bé họ Tiền, là con gái của người đứng đầu Thái Y Viện ngày trước."

Tô Tử Ngữ liếc nhìn Cố Thanh Hoàn.

Ân Đại Mi vẫy tay, "Muội muội mau tới đây."

Cố Thanh Hoàn cảm thấy hai chân nặng như chì, bước rất chậm.

Ân Đại Mi kéo tay Cố Thanh Hoàn, cười nói: "Đây chính là đứa em trai không nên thân của ta, vị bên cạnh chính là Tam gia của Tô phủ."

"Tô Tam gia là vị hôn phu của tiểu thư nhà ta." Bích Ngọc như là sợ người khác không biết, cố ý bồi thêm một câu.

"Ngươi lắm miệng quá." Ân Đại Mi giận dỗi nhìn Bích Ngọc, nhưng sự vui sướng lại hiện rõ trong mắt.

Cố Thanh Hoàn rũ mắt chào, "Ân Thế tử, Tô Tam gia."

"Không cần đa lễ." Tô Tử Ngữ khách sáo.

Hôm nay Cố Thanh Hoàn mặc một bộ áo quần màu xanh rêu, trang sức cũng đơn giản, nhưng lại có một nét đẹp riêng. Ánh mắt Ân Lập Phong nhìn Cố Thanh Hoàn chăm chú, đến mức quên đáp lại lời chào của cô.

Cố Thanh Hoàn chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu đi nơi khác. Cô hoàn toàn không biết, bởi vì bản thân rũ mắt xuống mà bỏ lỡ cái nhìn đầy nghi hoặc của Tô Tử Ngữ.

Ân Đại Mi cười nói: "Tử Ngữ, chàng nhìn xem, trông muội ấy có giống cô ấy không, bọn họ là biểu tỷ muội đấy."

Tô Tử Ngữ chỉ lặng yên trong giây lát rồi bình tĩnh nói: "Không giống lắm.""Vậy sao? Ta lại thấy có ba phần giống đấy."

Cố Thanh Hoàn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của hai người này, trong lòng buồn nôn không thôi, khẽ hừ một tiếng: "Ta nào có thể sánh với biểu tỷ Tử Kỳ. Nghe Nguyệt nương nói, biểu tỷ là người hiếm có trong thiên hạ này. Nguyệt nương, bà nói đúng không nào?"

"Đúng vậy, tiểu thư. Nô tỳ may mắn gặp được tiểu thư Tử Kỳ vài lần, người rất thông tuệ, hiếm ai sánh bằng." Nguyệt nương thông minh đón lời.

Như Cố Thanh Hoàn dự liệu, đôi cẩu nam nữ đó không hẹn mà cùng rùng mình, biểu hiện có phần không được tự nhiên.

Cố Thanh Hoàn không ngại tạt thêm nước lạnh vào đôi cẩu nam nữ này, ngốc nghếch cười nói: "Tô Tam gia, ta nghe người khác nói Tô Tam gia vốn là hôn phu của biểu tỷ Tử Kỳ nhà ta nhỉ?"

"Cố Thanh Hoàn!" Ân Lập Phong sốt ruột. Sao hắn ta lại quên mất rằng, nha đầu này vốn ngốc nghếch, nói năng không biết suy nghĩ gì.

"Ân Thế tử, chẳng lẽ ta nói sai sao?"

Khuôn mặt ngây thơ vô tội, đôi mắt đẹp long lanh, trong sáng khiến đôi mày kiếm của Tô Tử Ngữ bỗng nhiên nhíu lại, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

Vẻ lạnh lẽo thoáng qua trong mắt Ân Đại Mi, cô ta vội vã ngắt lời: "Tử Ngữ, trong thủy tạ đã chuẩn bị trà thơm rồi, chúng ta qua đó uống trà thôi."

Tô Tử Ngữ nhìn cô ta đầy thâm tình, cưng chiều, từ tốn đáp: "Ta đang muốn uống trà nàng tự tay pha đây, đi thôi."

Một đôi trai tài gái sắc cùng nhau rời đi, thanh niên anh tuấn kiệt xuất, thiếu nữ dịu dàng mỹ lệ, ngay cả bóng lưng cũng thật tương xứng.

Cố Thanh Vân nhìn đến ngây ra, không nhịn được thở dài than: "Ôi... Thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi."

Cố Thanh Liên cũng ghen tỵ, đỏ mắt không thôi, "Đúng vậy, thật là xứng đôi vừa lứa, khiến người ta ước ao."

Một đôi tiện nhân xứng đôi vừa lứa. Cố Thanh Hoàn bồi thêm một câu, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cái lạnh lẽo thấu xương bao trùm khắp người.

Nguyệt nương thấy tiểu thư chẳng thèm giả vờ giả vịt nữa, thầm thấy không ổn, bèn bước lên trước đỡ cánh tay cô, tay lén dùng lực.

Dù trong lòng có nhiều oán hận hơn nữa nhưng nếu đã đến thì cũng nên diễn tròn vai. Tiểu thư à, cô tuyệt đối không thể để lộ dấu vết được.

Cố Thanh Hoàn rũ mắt xuống, mặc dù là một ngày xuân ấm áp nhưng cô lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Không phải cô không biết nỗi lo của Nguyệt nương, chỉ là khi nhìn thấy hai người kia thể hiện mối chân tình nồng thắm thì mối hận trong lòng cô lại không kiềm được mà trào ra.

Ân Lập Phong thấy sắc mặt Cố Thanh Hoàn trắng bệch, người run rẩy, nụ cười trên mặt biến mất, sự tức giận vừa dâng lên lập tức tiêu tan, vô cùng ân cần hỏi han, "Lục tiểu thư, cô thấy chỗ nào khó chịu sao?"

Nhìn thấy ngươi là ta thấy khó chịu.

Cố Thanh Hoàn hơi khom người, một lời thừa cũng không muốn nói, xoay người rời đi.

Ân Lập Phong đang muốn đuổi theo, nhưng hai tiểu thư thứ xuất đã bước tới chắn mỗi người một bên, hành lễ với hắn ta.

"Tử Ngữ, chàng đừng giận, hôm nay mời muội ấy tới... là ý của Lập Phong, ta..." Ân Đại Mi cắn môi đầy oan ức.

"Không sao cả." Tô Tử Ngữ khẽ an ủi.

"Không sao thì tốt rồi, ta thấy khó xử mãi. Lại niệm tình cô ta là biểu muội của cô ấy, nên muốn quan tâm chút." Ánh mắt Ân Đại Mi sắc lạnh, nhưng giọng điệu lại vô cùng thân thiết.

"Ta biết, nàng cũng là có ý tốt." Tô Tử Ngữ chỉ đáp ngắn gọn rồi không nói gì thêm.

Trong chốc lát, hai người đều yên tĩnh lại, nhìn từ đằng sau có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng, một đời bình yên.

Mọi người ngồi trong thủy tạ, nha hoàn lại pha thêm trà nóng. Cố Thanh Hoàn bưng chung trà không nói gì, chỉ nhìn Ân Đại Mi dịu dàng nói chuyện với Tô Tử Ngữ, sau đó lại nhìn hai tiểu thư thứ xuất quấn quýt lấy Ân Lập Phong, liếc mắt đưa tình.

Trong thoáng chốc, cô tựa như trở về quá khứ.

Cô và Tô Tử Ngữ trở thành thanh mai trúc mã, vốn dĩ là do một người ái mộ của phụ thân.

Phụ thân Thịnh Cửu có dáng người cao lớn, vạm vỡ, khuôn mặt anh tuấn bất phàm, năm đó đã từng nổi danh khắp Kinh thành.

Phụ thân đảm nhận chức Tổng Chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã, cả ngày cưỡi ngựa tuần tra khắp đường lớn hẻm nhỏ, khiến rất nhiều cô nương thế gia âm thầm mến mộ, trong đó có Diệp Lệ Tịnh, mẫu thân của Tô Tử Ngữ.

Diệp thị xuất thân con gái nhà quan lại, là đại mỹ nhân nổi danh Kinh thành, khuôn mặt của Tô Tử Ngữ rất giống với Diệp thị.

Trái tim Diệp thị dính chặt trên người phụ thân không thể dứt ra được. Bà ấy thường trốn trong xe ngựa âm thầm nhìn trộm dáng vẻ oai hùng của phụ thân. Ngoại tổ phụ cũng trùng hợp phái người đến nhà họ Diệp xin cưới cho cha.

Về lý mà nói, hai nhà vốn là môn đăng hộ đối, nhưng Diệp gia lại chê bai Thịnh gia nhiều con trai quá, tương lai chị em dâu ở chung dễ có nhiều vấn đề, mà phân chia tài sản cũng sẽ khó khăn, vì vậy kiên quyết không đồng ý mối hôn sự này.

Diệp thị có gia giáo nghiêm khắc, tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì để bị bàn tán, chỉ có thể để mặc cho trưởng bối làm chủ, gả mình vào nhà họ Tô. Phụ thân thì đến nhà họ Tiền ở rể.

Lúc Diệp thị mang thai Tô Tử Ngữ, do lúc an thai không cẩn thận, thái y nói có thể sẽ khó sinh. Diệp gia sợ hai mẹ con có mệnh hệ gì, bởi vậy trước lúc sinh đẻ đã mời mẫu thân đến giúp đỡ.

Quả nhiên, lúc gần sinh, Diệp thị bị xuất huyết nhiều, mẫu thân ra tay cứu giúp, cuối cùng cũng mẹ tròn con vuông. Diệp thị cảm kích trong lòng, quyết định làm thân với mẫu thân. Hai người thường xuyên gặp mặt nói chuyện, quan hệ vô cùng tốt.

Diệp thị sinh ba đứa con trai, nhưng chẳng có con gái, vì vậy vô cùng yêu quý cô, thường đón cô đến phủ ở lại, chăm sóc cô như con gái ruột. Vì cậy mới có chuyện, cô và Tô Tử Ngữ thành thanh mai trúc mã.

Tình cảm của cô và Tô Tử Ngữ bắt đầu từ lúc năm tuổi.

Diệp gia nuôi một con chó lớn, dáng vẻ vô cùng hiền lành đáng yêu, mỗi lần cô đến nhà họ Diệp đều chạy đi chơi với chó.

Mùa Đông năm nọ, trận tuyết đầu tiên bắt đầu, trên mặt đất đóng một lớp băng thật mỏng, cô dắt con chó đi dạo bên hồ.

Bỗng không biết một con chuột từ xó xỉnh nào xộc ra, con chó ra sức đuổi theo, cô bị trượt chân, ngã xuống, trong giây phút chuẩn bị rơi xuống hồ, Tô Tử Ngữ ở sau lưng bước một bước dài đến, dùng sức đẩy cô ra, còn bản thân thì rơi vào trong hồ nước lạnh thấu xương.

Cô sợ hãi khóc òa lên, kinh động đến toàn bộ người trong phủ.

Lúc Tô Tử Ngữ được cứu lên thì hít thở khó khăn, cũng may khi ấy mẫu thân đang ở Tô phủ, cuối cùng cũng cứu sống được Tô Tử Ngữ. Còn cô thì bị nhốt vào từ đường, quỳ ba ngày ba đêm.

Chính ba ngày ba đêm ở chỗ tối tăm không ánh mặt trời này, khiến cho Cố Thanh Hoàn tuổi còn thơ đã sinh ra một ý niệm: Tô Tử Ngữ đã dùng mạng cứu cô, cô sẽ dùng cả đời này để báo ơn cho hắn.

Lần này rơi xuống nước khiến Tô Tử Ngữ nằm trên giường chừng một tháng. Những ngày đó, điều cô trông mong nhất là mẫu thân dắt cô đi Tô gia, như vậy cô có thể gặp được Tô Tử Ngữ.

Tình bạn đẹp đẽ của hai người bắt đầu. Cô thường giống như một con cún con, đi theo sau lưng hắn, trái một câu: "Tử Ngữ ca ca", phải một câu "Tử Ngữ ca ca". Đến cả mẫu thân cô cũng nói, một câu của Tô Tử Ngữ có hiệu quả bằng mười câu của bà.

Nếu như không có sự phản bội sau này, không thể nghi ngờ đó là một quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Hắn viết chữ, cô mài mực; hắn đọc sách trong thủy tạ, cô chống cằm ngẩn người; hắn luyện công học võ, cô ở bên cạnh múa may theo...

Ngựa tre chàng cưỡi đến gần

Chạy quanh bờ giếng ghẹo cành mai xanh

Xóm làng chung ở Trường Can

Cả hai còn nhỏ chẳng màng ngại nhau.*

(*) Nguyên gốc là bốn câu thơ trong bài thơ "Trường Can Hành" của nhà thơ Lí Bạch:

"Lang kỵ trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai.

Đồng cư Trường Can lý

Lưỡng tiểu vô hiềm sai."

Dùng để chỉ những đôi lứa cùng lớn lên bên nhau, rồi cùng yêu nhau, thành chồng thành vợ. Sau dùng rộng ra để chỉ các cặp đôi là bạn học với nhau hay quen biết nhau từ bé rồi về sau yêu nhau và kết hôn.

Phụ thân nói, trăm cay nghìn đắng nuôi con gái lớn, cuối cùng lại để con trai thứ ba của Tô gia được lợi.

Diệp thị lại nói, bà có thêm một cô con gái, Tiền gia có thêm một đứa con trai, đây là chuyện tốt muốn cầu cũng không được.

Tám tuổi đính hôn, hắn ra vẻ chững chạc, vỗ đầu cô, nói một cách nghiêm túc: "Muội tên Tử Kỳ, ta tên Tử Ngữ, số mệnh đã an bài hai chúng ta là một đôi, ta sẽ chờ muội trưởng thành."

Cô ngước mặt lên, nghiêm trang hỏi hắn chuyện khó hiểu cô đã giấu trong lòng nhiều năm, "Tô Tử Ngữ, sao năm đó huynh lại cứu muội?"

Khóe miệng của hắn ta cong lên thành một vòng cung đẹp đẽ, đôi mắt sáng lấp lánh, sau đó tay hắn ta véo nhẹ chóp mũi cô, dịu dàng nói: "Có câu, anh hùng cứu mỹ nhân, muội là mỹ nhân, ta là anh hùng. Nếu không thì nàng dâu ở đâu ra."

Hai chữ nàng dâu sưởi ấm cõi lòng của cô, tựa như giữa ngày đông đầy tuyết, được uống một ngụm cháo nóng, cảm giác ấm áp đến tận tâm can.

Nhưng ấm áp thì ấm áp, cô vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Tô lão gia quá đa tình, cưới Diệp thị còn chưa đủ, còn nạp thêm hai thiếp thất, cô thì chẳng muốn chia sẻ Tô Tử Ngữ với người khác.

"Tô Tử Ngữ, đời này, chàng chỉ có thể có một nàng dâu là ta, giống cha mẹ ta vậy!"

"Tiền Tử Kỳ, muội thật đúng là ngang ngược. Có điều... thôi bỏ đi... nể tình quan hệ của hai ta, ta nhịn."

"Ngoắc tay?" Cô nhướng mày, khuôn mặt vô cùng vui vẻ. "Cả đời này không đổi!" Hắn ta khẽ gật đầu, sự thâm tình chứa đầy trong mắt.

Sau khi đính hôn, hai nhà càng qua lại thân thiết hơn. Thậm chí, phụ thân còn tự mình dạy Tô Tử Ngữ tập võ, tốn công tốn sức dạy từng chiêu từng thức.

Mẫu thân thì thỉnh cầu lão tổ tông Tưởng gia, để Tưởng Tế Tửu nhận Tô Tử Ngữ làm đồ đệ, dạy hắn văn chương tri thức.

Lời thề thoảng qua tai, còn trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ có trời mới hay. Tô Tử Ngữ văn võ song toàn khiến người khác chú ý đến, Ân Đại Mi cũng là một trong số đó.

Nếu như nói trên đời có một người mà kiếp trước Cố Thanh Hoàn không thể bì được thì đấy chính là Ân Đại Mi. Ân Đại Mi có dung mạo tuyệt mỹ, tài hoa hơn người, tính cách thì dịu dàng như nước, tựa vầng trăng tỏa sáng cả bầu trời, tỏa ra ánh sáng khiến người khác lu mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.