Thịnh Thế Kiều Y

Chương 161: Không yên tâm về chúng ta



KHÔNG YÊN TÂM VỀ CHÚNG TA

Triệu Cảnh Diễm nhếch môi cười, "Tất nhiên là chất vấn huynh, tại sao khi không lại cầu thân với cô ấy, có ý định gì đây?"

Tưởng Hoằng Văn liếc mắt nhìn qua, cười lạnh: "Nếu ngươi đã đoán không sai một chút nào thì thay ta đi một chuyến đi. Ta còn đang buồn bực vì không biết làm sao để báo cáo lại đây?"

Triệu Cảnh Diễm gõ quạt lên đầu mình, nói: "Hoằng Văn à, chuyến đi này chỉ có thể tự huynh đi được thôi."

"Ta đi được sao, thật hay giả vậy? Ngươi tính thế nào."

Triệu Cảnh Diễm chợt căng thẳng, nói: "Cố Lục kia quá thông minh, nếu nói thật thì trước sau gì người ta cũng đoán ra bí mật của chúng ta, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Huynh cứ nói là trong lòng ái mộ cho nên một lòng muốn cầu thân."

Tưởng Hoằng Văn trợn trắng mắt, bày ra dáng vẻ mắc ói.

"Nếu vẫn không được, vậy cứ nói là người nhà thúc bách nên không còn cách nào khác, cứ đẩy chuyện này cho lão tổ tông." Triệu Cảnh Diễm phe phẩy quạt. Chắc nha đầu này không to gan đến mức đến chất vấn lão tổ tông đâu.

Tưởng Hoằng Văn đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy ý vị, sau đó nghênh ngang rời đi.

Triệu Cảnh Diễm đợi hắn ta đi xa, lúc này sắc mặt mới trầm xuống. Hắn thấy rất rõ nụ cười đó của hắn ta.

A Ly cảm nhận được khí áp thấp phát ra từ chủ tử nhà mình bèn vụng trộm liếc qua một cái.

Chà, cô gái mà mình thích phải trở thành thê tử của người khác, tâm trạng của chủ tử tốt mới là lạ. Tuy rằng việc này chỉ là kế tạm thời, nhưng tương lai thì...

"A Ly à!" Giọng nói trầm thấp không nhanh không chậm vang lên.

"Gia!"

"Ngươi nói xem, nước cờ này của gia có phải đã đi sai rồi không?" Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm âm trầm.

"Gia cũng là thuận thế mà làm thôi ạ."

Triệu Cảnh Diễm hiểu ý của cậu ta, thờ ơ nói: "Nhưng mà, tại sao gia lại cảm thấy tim mình không được thoải mái cho lắm?"

"Việc này... thiên hạ rộng lớn, nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ, gia phải nghĩ thoáng ra." A Ly vắt cạn óc mới suy nghĩ ra được câu nói giảm nói tránh này.

"Vèo!" Một cái quạt đáp trúng đầu, A Ly hoàn toàn không kịp tránh né.

Triệu Cảnh Diễm đứng lên đi tới trước mặt A Ly, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa hung ác, "Gia đây chỉ thích một cành hoa này đấy. Dù hắn là ai cũng không cướp được Cố Lục của gia, hứ!"

A Ly xoa cái trán đau của mình, nhìn bóng lưng có chút cô đơn của chủ tử mà oán thán trong lòng.

Cướp không được cũng bị cướp đi rồi, hơn nữa còn do gia tự mình đẩy người cho Tưởng gia, trách được ai đây? Hứ, chỉ biết lấy A Ly ra trút giận thôi!

Tưởng Hoằng Văn đi ra khỏi phủ Thọ vương, vừa định đi về hướng Kim phủ thì có người hầu tiến lên nhỏ giọng nói: "Hồi bẩm Thất gia, lão tổ tông đang đợi ngài ở nhà ạ."

Tưởng Hoằng Văn có hơi kinh ngạc, xem ra không tới Kim phủ được rồi, hắn ta đắn đo một lát nói: "Hồi phủ."

Hắn ta về đến Tưởng phủ đã là giờ Tý.

Lão tổ tông nằm nghiêng trên ghế, mắt lim dim, nghe ra cả tiếng ngáy.

Tưởng Hoằng Văn tiến lên gọi nhỏ mấy tiếng bà cụ mới tỉnh dậy.

"Về rồi sao?" "Cháu trai về rồi, lại khiến lão tổ tông phải lo lắng." Tưởng Hoằng Văn vừa đỡ bà cụ dậy vừa cười nói.

Lão tổ tông tỉnh ngủ, chỉ vào cây gậy đầu rồng bên giường nói: "Đang yên đang lành, trong cung tặng vật này đến làm gì, cháu mau nói cho ta nghe xem."

Tưởng Hoằng Văn có chuyện gì cũng chưa bao giờ giấu bà cụ. Hắn ta vội kéo cái ghế nhỏ qua, tiến lại gần nói: "Chuyện hôm nay quả thật là có phần nguy hiểm, lão tổ tông người từ từ nghe cháu trai nói. Nhưng mà…"

"Nhưng mà thế nào?"

Tưởng Hoằng Văn nhướng chân mày: "Nhưng mà lão tổ tông phải giải thích cho cháu trai biết, tại sao khi không người lại cho bà mối chạy đến Cố phủ cầu thân vậy ạ?"

Lão tổ tông cười híp mắt nói: "Lão Thất à, con bé Thanh Hoàn ấy, dung mạo xinh đẹp, vừa hiểu lễ nghĩa, lại biết y thuật. Chẳng lẽ trong lòng con không động lòng chút nào sao?"

Không.

Suýt chút nữa Tưởng Hoằng Văn đã thốt ra câu này nhưng nghĩ tới sự giao phó của Đình Lâm, hắn ta đành ép mình phải nói một câu, "Có tâm tư cũng không thể nói cầu thân là cầu thân ạ, lão tổ tông người dù sao cũng nên nói trước cho cháu trai một tiếng."

"Bốp!"

Tưởng Hoằng Văn ngẩn người hết mấy giây, đầu bị đánh một cái, "Lão tổ tông, người lại nghịch ngợm rồi."

Lão tổ tông vỗ một cái lên đầu cháu trai, nói rất nghiêm túc: "Là ta thật sự thích con bé đó nên muốn cưới về nhà để quản thúc con."

Tưởng Hoằng Văn đau khổ vô cùng.

Cô gái này là một người lợi hại, cháu trai của người bất luận thế nào cũng không khống chế được. Nói không chừng ngày nào đó bị cô ta bán đi rồi còn phải đếm tiền giúp cô ta đấy. Chỉ có con cáo già Đình Lâm mới hợp với cô ta thôi.

Tưởng Hoằng Văn thở dài nặng nề, ngước đầu lên nói: "Chuyện hôm nay có liên quan đến việc lão tổ tông mời người đi Cố gia mai mối."

"Ồ? Mau nói cho ta nghe xem nào."

Tưởng Hoằng Văn ngoài lạnh trong nóng, chỉ khi ở trước mặt người thân cận nhất hắn ta mới để lộ ra một chút dịu dàng, nhu hòa. Giọng nói của hắn ta du dương trầm bổng, nhấn nhá rõ ràng khiến lão tổ tông phải liên tục ngạc nhiên thốt lên.

Sau thời gian nửa chung trà, Tưởng Hoằng Văn cầm chung trà bên bàn lên, không cần biết nóng hay lạnh, cứ thế uống luôn.

"Sự việc là như vậy. Chuyện hôm nay, may là Đình Lâm cơ trí nếu không sẽ thành đại họa."

"Hừ!"

Đôi mắt lão tổ tông chợt lóe lên tia sáng, bà cụ nói với giọng đầy quyết đoán: "Con người ấy mà, nên có cháo thì ăn cháo, có cơm thì ăn cơm, ăn trong nồi của mình là được, đừng vươn tay quá dài."

"..." Tưởng Hoằng Văn cạn lời.

Lão tổ tông cười mỉa mai: "Lão Thất à, xem ra có người không yên tâm lắm về Tưởng gia chúng ra rồi."



Thanh Hoàn trở về từ Kim phủ, Xuân Nê đã tranh bước lên trước hỏi: "Tiểu thư, người đã gặp được người đó chưa?"

"Chưa gặp được." Thanh Hoàn miễn cưỡng nở nụ cười, "Tên này chột dạ nên trốn mất dạng rồi."

Xuân Nê hơi thất vọng nói: "Hay là ngày mai tiểu thư đến Tưởng gia hỏi thử xem?"

"Chuyện ngày mai để ngày mai nói."

Thanh Hoàn không muốn nói nhiều, đi thẳng vào trong phòng. Cô vừa cởi áo ngoài, tháo trâm cài xuống thì nghe Hồng Hoa ở bên ngoài hỏi: "Thải Vân, tiểu thư đã đi nghỉ chưa?"

"Có việc gì vậy?"

"Nô tì nghe ngóng được một chuyện nên muốn nói cho tiểu thư nghe ạ." Thanh Hoàn nhìn Nguyệt nương một cái, nói: "Gọi cô ấy vào đây."

Nguyệt nương vén rèm đi ra ngoài, trong chốc lát Hồng Hoa khom người đi vào, nhìn quanh một vòng rồi nói: "Lục tiểu thư, nô tì vừa nghe được một tin ạ."

Thanh Hoàn nhận lấy trà nóng mà Xuân Nê đưa qua, uống nửa chung trà mới nói: "Nói đi."

Hồng Hoa liền nói: "Hồi bẩm tiểu thư, Thư Thư của phòng Đại nãi nãi vừa mới được Nhị gia thu vào phòng rồi ạ."

Thanh Hoàn có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không để lộ một biểu cảm nào, chỉ thờ ờ nói một câu: "Ta biết rồi, lui ra đi."

Hồng Hoa ngẩn người, ủ rũ nhìn tiểu thư, đành phải quay người rời đi.

Thật là kì lạ. Nếu là vị chủ tử khác thì ít nhất cũng phải hỏi xem Thư Thư là người nào, làm thế nào mà quyến rũ được Nhị gia, trong chuyện này có ẩn tình gì. Còn tiểu thư thì lại tỏ ra hờ hững, dửng dưng, không một chút tò mò. Xem ra, mình vuốt không trúng mông ngựa mà là vỗ trúng chân ngựa rồi.

Nguyệt nương đợi người đã rời đi rồi mới khó hiểu hỏi: "Tại sao tiểu thư không hỏi vài câu đã đuổi người đi rồi?"

Thanh Hoàn cười lạnh, "Nha đầu này đã ở trong viện chúng ta nhiều tháng, tại sao không tìm lúc khác mà lại đến ngay hôm nay. E là biết Tưởng phủ đến cầu thân với ta, ngày sau muốn cùng ta qua phủ bên ấy nên mới cố tìm cách tiếp cận."

Huống hồ gì, phụ thân muốn nạp ai vào phòng thì liên quan gì đến cô? Chỉ cần qua được ải của Quận chúa, cô cũng vui vẻ mà xem vở kịch này.

Nguyệt nương nghe vậy thì biết trong lòng tiểu thư vẫn còn giận Tưởng Thất gia, bèn nháy mắt ra hiệu cho Xuân Nê rồi cười trừ, nói: "Không còn sớm nữa, tiểu thư đi nghỉ ngơi sớm thôi."

Thanh Hoàn thấy hai người Nguyệt nương và Xuân Nê không nói gì nữa, bất giác ánh mắt trở nên nhu hòa hơn, cô nói: "Hai người chỉ biết phủ đệ đó tốt, nhưng lại không biết phàm chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn ở bên ngoài. Mối hôn sự này còn ẩn chứa điều gì, chúng ta phải suy xét cho kĩ càng."

Xuân Nê không dám nói lại nhưng trong lòng lại không cho là đúng.

Tiểu thư cẩn thận quá rồi, hai bên môn đăng hộ đối, tuổi tác tương xứng, không làm thành hôn sự, chẳng lẽ phía sau còn ẩn chứa âm mưu dương mưu gì sao.

"Được rồi, hai người đi nghỉ ngơi đi." Thanh Hoàn nở nụ cười tươi.

Nguyệt nương và Xuân Nê không dám nói nhiều, một người dọn giường một người giúp tiểu thư thay quần áo, ai làm việc người nấy. Đợi hầu hạ tiểu thư lên giường đi ngủ xong, hai người mới thổi tắt nến, nhẹ nhàng lui ra.

Thanh Hoàn mở to mắt, lặng lẽ nhẩm lại những chuyện ngày hôm nay, những rồi cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập tới, cô không muốn nghĩ nhiều nữa nên chìm vào giấc ngủ sâu.



Triệu Cảnh Diễm trằn trọc khó ngủ, cứ cảm thấy trong lòng như có cái gì đó muốn bộc phát, cuối cùng vọt người dậy, dứt khoát đi ra ngoài.

Trong căn phòng đơn sơ.

Bóng lưng gầy của người đàn ông khiến người ta nhìn mà đau lòng, nhưng chỉ có khí thế long hổ nhàn nhạt trên người hắn cho biết xuất thân người này không tầm thường.

"Sao lại đến nữa rồi?"

Giọng nói khàn khàn như có đàm trong cổ họng. Triệu Cảnh Diễm đi tới trước mắt người đó, dưới ánh nến, hắn nhìn thấy đôi môi khô nẻ, hốc mắt hõm sâu, khuôn mặt tiều tụy.

"Huynh trưởng?"

"Không có gì, mấy hôm nay ta ở bên cạnh cô ấy muộn một chút."

Triệu Cảnh Diễm bước lên nắm lấy tay người đó, đau lòng nói: "Huynh trưởng hãy bảo trọng sức khỏe, trưởng tẩu như thế nào rồi?"

"Không sao!" Triệu Cảnh Quỳnh không muốn nói nhiều thêm, hỏi sang việc khác: "Tìm ta có việc gì?"

Trong đầu Triệu Cảnh Diễm lóe lên mấy suy nghĩ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn nói ra chuyện ngày hôm nay.

Triệu Cảnh Quỳnh nghe xong, đôi mắt không một gợn sóng, phảng phất như đang thiền định. Một lúc lâu sau hắn ta mới mở miệng: "Kế này là một kế hay, nhưng khiến đệ phải chịu thiệt thòi rồi."

Sắc mặt Triệu Cảnh Diễm chợt thay đổi, hắn xúc động gọi một tiếng, "Huynh trưởng!"

"Từ lúc hồi Kinh, đệ gặp ta được bốn lần nhưng lần nào cũng đề cập đến cô ấy. Sáu năm rồi, huynh trưởng chưa từng nghe đệ nói về một cô gái nào cả."

Triệu Cảnh Diễm không cho là đúng, cười che giấu: "Dung chi tục phấn làm bẩn mắt, làm ô uế cái miệng của bản vương, có gì để nhắc đến cơ chứ?"

Triệu Cảnh Quỳnh lặng lẽ thở dài, "Lão Bát à, tuy ta và đệ không cùng một mẹ nhưng cũng là thủ túc tình thâm, từ trước đến nay ta đều rõ chuyện trong lòng đệ. Bây giờ không dễ gì đệ mới nhìn trúng một cô gái, nhưng lại vì ta mà lại nhường cho Hoằng Văn. Trong lòng huynh trưởng rất khó chịu."

Hốc mắt Triệu Cảnh Diễm nóng lên, nước mắt như muốn rơi xuống, hắn khẽ nghẹn ngào: "Sao huynh trưởng lại nói như vậy, đệ và cô ấy chẳng qua chỉ là có duyên gặp mặt mấy lần. Cô ấy lợi dụng đệ, đệ lợi dụng cô ấy, đôi bên cùng lợi dụng lẫn nhau mà thôi, làm gì có hai chữ tình cảm ở đây."

Triệu Cảnh Diễm nói ra những lời này, nhưng chính bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười. Nếu lời này được nói ra trước ngày hôm nay thì hắn còn có thể tự lừa mình dối người.

Nhưng hôm nay, ở sau Thủy Vân Lâu, bóng lưng cô đơn, những giọt nước mắt tràn trên đôi mắt đó đã làm bỏng con tim hắn. Lừa mình dối người quả thật hơi khó khăn.

Triệu Cảnh Quỳnh híp mắt.

Lão Bát trước mắt hắn ta, cao ngạo, anh tuấn, phong độ ngời ngời như trăng thanh gió mát. Rõ ràng là một miếng ngọc chưa được mài giũa, sáng lấp lánh, nhưng hiện giờ miếng ngọc đó lại cam chịu phủ lên mình một lớp bụi đất để làm một viên đá, tất cả đều là vì hắn ta.

"Lão Bát, tình vốn là thứ không biết từ nơi nào tới mà trở nên sâu đậm; hận không biết từ đâu, vừa cười đã tan biến. Đệ là người trong cuộc nên khó có thể nhìn rõ, nhưng huynh trưởng là người đứng ngoài cuộc nên thấy rất rõ ràng."

Triệu Cảnh Diễm không phục vừa định phản bác lại thì một cánh tay thon dài khoác lên vai hắn.

"Tạm thời không nói đến chuyện này. Cục diện của lão Nhị, đệ tính làm sao để phá vỡ nó?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.