Thịnh Thế Kiều Y

Chương 162: Ta muốn yên tĩnh một lát



TA MUỐN YÊN TĨNH MỘT LÁT

Con ngươi đen láy của Triệu Cảnh Diễm chợt lóe lên tia sáng, sự buồn phiền trong lòng đã tan biến hoàn toàn, "Lão Bát vẫn chưa nghĩ ra nên rất muốn nghe chỉ thị của huynh trưởng."

Triệu Cảnh Quỳnh bóp trán trầm tư, "Lão Nhị không phải là người khó đối phó, nhưng sau lưng nó có hai ngọn núi dựa đều không phải là nhân vật đơn giản. Nếu muốn phá vỡ thế cục của lão Nhị thì trước tiên phải loại trừ hai ngọn núi dựa này."

Triệu Cảnh Diễm đăm chiêu lẩm bẩm: "Hoàng hậu trong cung và phủ Trấn Quốc công?"

"Sai!"

Triệu Cảnh Quỳnh trầm giọng: "Đây chỉ mới là một ngọn núi dựa."

"Mới chỉ là một ngọn núi?" Triệu Cảnh Diễm bất giác giật mình, "Vậy ngọn núi còn lại là ai?"

"Lão Tề vương phủ!"

Triệu Cảnh Diễm bị chấn động nhưng trên mặt không để lộ điều gì, hắn hỏi: "Lão già đó đã yếu như cục bùn rồi, cả ngày bám lấy Nhị ca, không ngờ lại có thể làm một ngọn núi. Huynh có thể giải thích cho đệ hiểu không?"

Triệu Cảnh Quỳnh khẽ gật đầu, quay người qua, một tia sáng sắc bén thoáng qua trong mắt.

"Không thể giải thích, chỉ dựa vào trực giác của ta mà thôi. Người này đa mưu túc trí, năm đó có thể sống sót qua cuộc đấu tranh gay gắt đó, ắt hẳn không thể chỉ dựa vào mỗi sự may mắn. Lão Bát à, biết người biết mặt không biết lòng. Đệ phải chú ý."

Triệu Cảnh Diễm rất bội phục kiến thức của huynh trưởng mình, đang trầm ngâm suy nghĩ thì lại nghe huynh trưởng nói: "Cố Thanh Hoàn này, nói đến mưu lược thì tuyệt đối không thua kém đệ. Cô ấy muốn Cố phủ sụp đổ thì không thể nào bỏ qua cho lão Tề vương. Hai người thống nhất mục tiêu nhưng phải bàn bạc kĩ lưỡng."

Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu lên nhìn huynh trưởng, chân mày đang nhíu chặt dần dần dãn ra, "Huynh trưởng tin cô ấy?"

"Ta tin!"

"Tại sao?"

"Chỉ cần dựa vào việc cô ấy trăm phương ngàn kế muốn báo thù cho hai nhà Tiền, Thịnh. Chỉ với sự quyết tâm này thôi thì đương thời, ngay cả người ở trong cuộc như đệ và ta cũng không ai có thể bằng cô ấy được."

Triệu Cảnh Quỳnh ngước mắt lên nói tiếp, "Hơn nữa, ta luôn cảm thấy, cô ấy là một quân cờ mà trên trời phái xuống để phá giải cục diện khó khăn này."

Hàng chân mày vừa giãn ra của Triệu Cảnh Diễm lại chau lại, "Huynh trưởng nói vậy là có ý gì?"

Triệu Cảnh Quỳnh vỗ vai hắn, không muốn nói nhiều thêm, "Đệ chỉ cần nhớ một điều đó là thuận thế mà làm, không thể quá hấp tấp vội vàng. Lão Bát à, lòng người còn khó khống chế hơn cả cục diện."

Triệu Cảnh Diễm kinh ngạc thốt ra hai từ: "Huynh trưởng"

Triệu Cảnh Quỳnh phất tay, "Đi đi, không cần phải đến nữa!"



Thanh Hoàn ngủ một giấc không hề mộng mị. Cô gọi Xuân Nê vào rửa mặt, trang điểm xong xuôi thì đi Thọ An Đường thỉnh an.

Không ngờ hôm nay trong Thọ An Đường, ngoại trừ mẹ con Quận chúa đi ở tại phủ Tề vương ra thì mọi người đã có mặt đầy đủ, thậm chí ngay cả người rất ít xuất hiện như lão gia, Nhị gia cũng đột nhiên có mặt ở đây. Điều làm người ta cảm thấy lạ hơn nữa là ở giữa phòng lớn có một cô gái vận đồ xanh đang cúi đầu quỳ ở đó, lưng cô ta run run như đang khóc vậy.

Thì ra là người đã bò lên giường kia. Thanh Hoàn cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nhị tỷ. Bất giác ngước mắt lên thì trong lòng cô chợt thót một cái.

Người ngồi đối diện không phải Quản thị thì còn là ai nữa.

Mấy ngày không gặp, khuôn mặt vốn tròn trịa nay lại ốm đi rất nhiều, hàng mày lá liễu chau lại, mặt không hề đánh phấn. Mặc dù trông cô ta có vẻ đang bị bệnh, nhưng lại càng toát ra nét phong lưu uyển chuyển, đáng thương vô cùng.

Thanh Hoàn hơi nghi hoặc, nhìn sắc mặt cô ta giống như đã bị bệnh rất nặng, nhưng nhìn kĩ thì lại không giống. Hơn nữa, hàng chân mày nhăn chặt, vẻ mặt đầy sầu muộn giống như gặp phải chuyện gì khó khăn.

Thanh Chỉ ngồi bên cạnh thấy Thanh Hoàn nhìm chằm chằm Quản thị thì sợ cô lại phát bệnh nên chạm nhẹ tay vào cô.

Thanh Hoàn hoàn hồn lại liền nghe Ngụy thị vỗ bàn tức giận quát: "Đại nãi nãi, con quản giáo nha hoàn trong viện thế nào, trong mắt bọn chúng có còn chủ tử hay không?"

Chu thị cố kiềm nén sự hả hê trong lòng, bàn tay nắm chặt khiến móng tay đâm cả vào lòng bàn tay. Bà ta cố nặn ra hai giọt nước mắt, nói: "Bẩm thái thái, con dâu cũng không ngờ ả tiện nhân này lại to gan như vậy, lại dám... Là con dâu quản giáo không nghiêm, xin thái thái trách phạt."

Quản thị thấy vậy thì vội vàng đứng lên nói: "Thái thái, tiện tỳ này vốn là nha hoàn trong viện của con, ỷ vào một chút nhan sắc mà cả ngày vẽ mày vẽ mắt, ưỡn ẹo trước mặt Đại thiếu gia. Đại nãi nãi sợ cô ta quấy nhiễu sự thanh tịnh của các gia nên mới gọi về bên cạnh mình, ai ngờ…"

Ngụy thị vừa nghe lời này thì tức đến mức mắt cũng muốn bốc hỏa, "Tiện tỳ, lại dám rắp tâm bò giường các gia, sao ta có thể tha thứ cho ngươi?"

"Thái thái tha mạng, thái thái tha mạng…" Thư Thư hoảng sợ, người run lẩy bẩy, luôn miệng xin tha.

Cố Tùng Đào ngồi một bên, trong lòng thì sốt sắng nhưng lại không dám cãi lại, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn phụ thân.

"Đủ rồi!"

Cố Nghiễn Khải thấy ánh mắt của con trai, quát lớn một tiếng, "Nếu đã như vậy thì cũng không cần phải truy cứu nữa, đưa về phòng cho làm di nương đi."

"Lão gia!"

Ngụy thị hoảng hốt, gọi một tiếng đầy nặng nề. Đưa người đàn bà như vậy về phòng, cái thùng giấm kia về chẳng phải sẽ ầm ĩ tới long trời lở đất sao.

Cố Nghiễn Khải sao lại không biết điều mà thê tử mình đang nghĩ, nhưng vì con trai đã cầu cứu nên không thể không bày ra khí thế của bậc gia chủ, "Cũng chỉ là nạp một người thiếp thôi, lỡ như tiện tỳ này mang thai thì sao?"

Thư Thư nhanh chóng bò lên vài bước, khấu đầu thật mạnh với lão gia, "Tạ lão gia khai ân, tạ lão gia khai ân!"

Cố Nghiễn Khải cười lạnh, hất tay áo bỏ đi, vừa mới đi đến đầu cửa thì đột nhiên dừng bước, ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào người Cố Thanh Hoàn.

Thanh Hoàn cảm giác được thì ngước đầu lên nở một nụ cười ngốc nghếch với ông ta.

Cố Nghiễn Khải vừa nhìn thấy mặt cô thì nổi nóng, lạnh giọng nói: "Ta đã đồng ý mối hôn sự với Tưởng phủ. Một đứa ngốc có thể gả qua đó cũng là tổ tông Cố gia chúng ta tích đức mới có được."

"Còn không mau cảm ơn tổ phụ!" Cố Nhị gia giả vờ bày ra dáng vẻ người cha hiền từ, nói với cô.

Thanh Hoàn cười tươi đứng dậy cúi người nói: "Đa tạ tổ phụ."

Một cái hành lễ qua quýt, không có chút quy củ nào. Cố Nghiễn Khải không muốn nhìn thêm nữa, phất tay áo bỏ đi.

Tảng đá trong lòng Cố Nhị gia đã được đặt xuống, ông ta nhanh chóng đi theo cha mình.

Những người đàn ông trong nhà đã đi hết, trong phòng chỉ còn lại mấy người phụ nữ. Ngụy thị nghĩ đến hôn sự của Lục nha đầu, vừa định giáo huấn mấy câu thì có quản sự vội vã chạy vào bẩm báo, "Hồi bẩm thái thái, phủ Anh Quốc công mời bà mối đến muốn cầu thân Lục tiểu thư phủ ta ạ, người đang ngồi ở bên ngoài, thái thái có muốn gặp không ạ?"

Thọ An Đường giống như bị quăng một dây pháo nổ.

Thanh Hoàn ngồi ngay ngắn trên ghế, lồng ngực phập phồng, bàn tay siết chặt chiếc khăn đang run lẩy bẩy nhưng không thể nhìn rõ được cảm xúc trên mặt cô.

Ngoài cổng lớn Cố phủ, một chiếc xe ngựa màu đen đang dừng dưới tán cây.

Trên xe ngựa, Tiểu Trung rót ra một chén trà ấm.

"Thế tử gia, Thế tử gia, người uống miếng nước, lúc này chắc bà mối đã uống trà rồi, một lát nữa sẽ có tin tức thôi ạ."

Ân Lập Phong cầm lấy chung trà uống cạn, nói: "Ngươi nói xem... người của Cố phủ có đồng ý hay không?"

"Dạ... tiểu nhân cũng không dám chắc."

"Ngu ngốc!"

Ân Lập Phong ném cái chén vào người gã, vén rèm xe rồi nhìn vào Cố phủ, "Mau, tới trước cửa nghe ngóng đi."

Tiểu Trung không nhúc nhích, chỉ nói nhỏ: "Gia, vẫn là nên đợi đi ạ. Nếu tiểu nhân đi nghe ngóng, lỡ để người ngoài thấy được, chuyện này truyền về phủ chẳng phải sẽ hỏng chuyện của ngài sao?"

Ân Lập Phong mất hứng ngồi xuống lại, ánh mắt nhìn chòng chọc.

Hôm qua, sau khi y nghe được tin Tưởng phủ đến cầu thân xong thì trằn trọc cả đêm không ngủ được. Nha đầu Cố Thanh Hoàn này là người hắn ta nhìn trúng, không ngờ lại bị Tưởng Hoằng Văn giành trước. Hắn ta lao tâm khổ tứ nghĩ cả một đêm, quyết định tiền trảm hậu tấu.

Tưởng gia có thể mời bà mối tới, chuẩn bị tam thư lục lễ thì Thế tử Anh Quốc công như hắn ta cũng có thể.

"Ngươi nói xem, lỡ như người Cố phủ nhìn trúng Tưởng gia thì ta phải làm thế nào?"

Vậy quả thật là chuyện đáng vui mừng, trong lòng Tiểu Trung âm thầm hi vọng như vậy nhưng ngoài mặt thì làm ra vẻ khó xử nói: "Thế tử gia, tiểu nhân cũng không còn cách nào khác cả."

"Cút…"

Trong xe ngựa vang lên tiếng gầm rống.

Thanh Hoàn không biết mình rời khỏi Thọ An Đường như thế nào, trong lòng cô có một ngọn lửa vô hình cần trút hết ra ngoài, nhưng lại không biết trút vào chỗ nào đây.

Một Tưởng Hoằng Văn còn chưa làm rõ được nguyên cớ, nay lại đến một tên Ân Lập Phong. Thanh Hoàn bỗng muốn gào thét, vừa gào vừa mắng, tố cáo những điều tổn hại mà hai tên đó gây ra cho cô.

"Đàn ông trên đời này có phải bị mù hết rồi hay không, cầu thân người nào không cầu lại muốn cầu một ả điên."

"Đó là do người ta giỏi che giấu, ngoài mặt thì giả ngu giả ngốc còn sau lưng không biết đã giở thủ đoạn gì. Tứ muội à, muội phải học tập mới được."

"Hay là giống như tiện tỳ hôm nay đấy, mặt dày nhào vào lòng đàn ông, loại thủ đoạn hạ lưu này ta không học được."

Còn có người dám đâm đầu vào, Thanh Hoàn cười lạnh trong lòng: "Đương nhiên Tam tỷ không học được rồi. Loại thủ đoạn này còn phải có chút nhan sắc mới được, còn với dung mạo của Tam tỷ mà bổ vào, khéo đàn ông còn đẩy ra ấy chứ."

"Ngươi... đúng là cái miệng chỉ biết phun nước bọt phì phì?" Cố Thanh Vân tức giận đến đỏ cả mặt.

Thanh Hoàn ngẩng cao đầu, đi tới trước mặt hai ả thứ nữ, ánh mắt hung ác quét qua gương mặt hai người, "Lục muội ta không chỉ biết phun nước bọt, mà tay với răng cũng có chút bản lĩnh đấy. Hai tỷ phải cẩn thẩn, nếu còn để ta nghe được những lời nói nhăng nói cuội như vừa rồi thì coi chừng ta đánh cho hai người răng rơi đầy đất."

"Ngươi... ngươi... ngươi dám uy hiếp bọn ta?" Cố Thanh Liên bị sự hung ác trên mặt Thanh Hoàn dọa cho sợ hãi, chân cũng bắt đầu run rẩy.    "Ngươi, ngươi... đúng là quá hỗn xược." Mặt Cố Thanh Vân trắng bệch, bước chân dần lùi về phía sau.

Thanh Hoàn giơ nắm đấm ra huơ huơ trước mặt hai người, "Ta nói được làm được, không tin hai vị tỷ tỷ cứ việc đợi đó mà xem. Biết điều thì lần sau nhìn thấy ta lo mà đi đường vòng; còn đã không biết điều, vậy ta nhất định sẽ khiến hai người sống không bằng chết."

"Ối... kẻ điên phát bệnh rồi!"

"Kẻ điên đánh người rồi!"

Hai cô thứ nữ ném khăn tay, ba chân bốn cẳng chạy mất.

Thanh Hoàn mỉm cười. Hai tỷ tỷ, tốt nhất là các người nhớ kĩ lấy lời của ta, nếu không...hừ hừ!

"Lục tiểu thư!" Sau lưng có một giọng nói cực thấp.

Thanh Hoàn ngoảnh đầu lại, ánh mắt dừng lại trên bụng của Trương di nương, cười nói: "Di nương có gì muốn nói?"

Trương thị nhìn Thanh Hoàn, khóe miệng cong cong, để lộ hàm răng trắng như tuyết, hàng chân mày đen nhánh nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp tựa như đóa sen trắng. Trong lòng bà ta than thở, chẳng trách Tưởng gia và phủ Anh Quốc công đều nhìn trúng cô.

"Chúc mừng Lục tiểu thư."

Thanh Hoàn chau mày, nói với vẻ thờ ơ: "Đa tạ di nương."

Trương thị tiến lên một bước, cười nói: "Di nương đành nói nhiều vài câu. Phủ Anh Quốc công và phủ chúng ta không cùng một thuyền. Lục tiểu thư phải tự mình cẩn thận."

Chân mày Thanh Hoàn dãn ra, cô nói: "Di nương đang mang thai cũng phải cẩn thận."

Hai người nhìn nhau cười, nụ cười đã mang những lời nói kia ghi nhớ trong lòng, sau đó ai đi đường nấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.