Chu thị nhìn thấy hết vẻ mặt của mọi người, mặc kệ mưa xối, bà ta đi đến trước mặt cô gái, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Vào thì có thể, bán hết nhà cửa bên ngoài cho ta, ký khế ước bán thân, tương lai sinh con ra sẽ do ta nuôi dưỡng. Nếu không, đừng nói là ngươi mang thai, cho dù có sinh con ra, cũng đừng hòng bước chân vào đại phòng ta."
Cố Thanh Hoàn không khỏi xem trọng Chu thị hơn. Bán nhà cửa, Liễu Cẩm Hồng sẽ không còn đường lui; ký khế ước bán thân, vậy sống chết đều nằm trong tay chủ mẫu, chiêu này đúng là cao thâm.
Liễu Cẩm Hồng cũng không ngờ Chu thị sẽ đưa ra yêu cầu như thế, không tự chủ được mà nhìn sang chỗ Quận chúa. Quận chúa chỉ thờ ơ rũ mí mắt xuống.
Liễu Cẩm Hồng ngửa mặt lên trời gào lên, nước mắt tuôn rơi, nói với vẻ thê lương, thảm thiết: "Vì đứa trẻ trong bụng này, có gì mà ta không thể làm."
Ngụy thị và Chu thị đều thở phào.
Một người thầm nghĩ, Chu thị này cuối cùng vẫn biết nghĩ cho đại cục, biết phân nặng nhẹ; một kẻ thì nghiến răng, thừa dịp bây giờ còn là một cái thai, phải tìm cơ hội diệt trừ nó, không thể để lâu hơn nữa.
Hoa Dương cười híp mắt đi đến, chủ động nâng Liễu Cẩm Hồng đứng dậy, đồng thời nói với Ngụy thị: "Chúc mừng phu nhân, thêm mấy tháng nữa là phu nhân có cháu bế rồi."
Ngụy thị liếc xéo Hoa Dương, thản nhiên nói: "Đưa người đi thu xếp ổn thỏa đi, nhìn cái dáng vẻ thê thảm này, đừng để ảnh hưởng tới đứa trẻ trong bụng."
"Còn không mau dìu người vào."
Hoa Dương cao giọng, quay mặt lại cười nói: "Đại tẩu à, tối nay phủ ta nhất định phải bày mấy bàn tiệc ăn mừng, cũng cho mọi người hưởng không khí vui mừng."
Chu thị lười tranh cãi, chỉ muốn vung tay tát thẳng một cái vào mặt Hoa Dương. Làm sao mà Chu thị không hiểu, Hoa Dương đây là đang báo thù chuyện Thư di nương.
Liễu Cẩm Hồng đáng thương vái chào Chu thị: "Đa tạ phu nhân, Đại nãi nãi đã Quận chúa khai ân, Cẩm Hồng nhất định tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, giữ bổn phận, cùng Đại nãi nãi thờ phụng một chồng. Thế nhưng Cẩm Hồng mặt dày, cầu xin thái thái khai ân thêm một lần."
Một lần với hai lần có khác gì nhau, Ngụy thị gật đầu.
"Nhà cửa bên ngoài của Cẩm Hồng, xin nhờ Quận chúa bán giúp." Liễu Cẩm Hồng yêu cầu, có vẻ hơi đột ngột. "Không được!" Chu thị lập tức phản đối, Chu thị vốn định nhân cơ hội này để âm thầm nuốt mấy thứ tốt.
Hoa Dương lại cười nói: "Mà thôi, nếu ngươi đã mở lời, ta cũng không thể không nhận lời, phu nhân, người thấy thế nào?"
Ngụy thị không thấy có gì không được, "Cứ theo lời cô ta mà làm. Người đâu, mời đại phu đến bắt mạch."
Chu thị hận không thể dùng mắt đục vài lỗ thủng trên người Hoa Dương, nhưng Ngụy thị đã lên tiếng, bà ta cũng không thể không nhịn xuống.
Cố Thanh Hoàn tán thưởng, suy cho cùng phu nhân vẫn là một người cẩn thận, mời đại phu bắt mạch cũng là để xác định xem cái thai này có đúng là của Đại gia không.
Trò hề đã kết thúc trong êm thấm, Ngụy thị lệnh cho mọi người rời khỏi, chỉ giữ lại hai cô con dâu.
Lúc Cố Thanh Hoàn xoay người rời khỏi, ánh mắt lơ đãng đảo qua Quản thị, thầm giật mình.
Đôi môi Quản thị trắng bệch, dáng vẻ trông ốm yếu mà vẫn gắng gượng chống đỡ, nhưng không khó để nhận ra sự suy sụp trên khuôn mặt.
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài. Đợi Cố Đại gia trở về, cái phủ này sẽ lại náo động cho mà xem.
Vừa trở về phòng, Lưu tẩu đã bưng chén thuốc còn nóng tới.
Cố Thanh Hoàn nhìn chén thuốc đắng đen thui này, oán trách: "Thảo nào lão tổ tông ầm ĩ không chịu uống, thì ra là đắng như vậy."
Thải Vân, Minh Nguyệt nghe xong đều cười. Thì ra tiểu thư cũng sợ uống thuốc đắng.
Uống thuốc xong, Nguyệt nương dâng trà, Cố Thanh Hoàn liền súc miệng rồi ngậm miếng ô mai Xuân Nê đưa đến, lúc này cô mới thoải mái thở ra.
Xuân Nê chớp đôi mắt, tò mò hỏi chuyện: "Tiểu thư, cô thấy bụng người kia được mấy tháng rồi?"
Ô mai trong miệng chua chua ngọt ngọt, Cố Thanh Hoàn khẽ nhíu mày, nói: "Nhìn sau lưng không giống đang mang thai lắm, có điều xem cái bụng hẳn cũng phải bốn tháng rồi."
Nguyệt nương khinh thường: "Người này cũng là kẻ thông minh, nhẫn nhịn chịu đựng qua bốn tháng rồi mới tới phủ, không phải là loại người đơn giản."
Thải Vân xen vào nói: "Nếu là nô tỳ, nô tỳ chẳng tự mò tới phủ đâu. Ở ngoài ăn sung mặc sướng, sống như một chính phòng, ai cũng không làm gì được. Vào trong phủ này, không chỉ phải nhìn sắc mặt người khác, còn phải chịu mấy cơn giận vô lí, tội gì chứ?"
Trái tim Cố Thanh Hoàn căng lên, nói nửa đùa nửa thật: "Theo ý ngươi thì nên làm thế nào?"
Thải Vân thuận miệng nói: "Đương nhiên là ở lại bên ngoài chờ sinh con ra thì cầu xin Đại gia ghi tên vào gia phả Cố phủ, còn mình thì nên thoải mái thì thoải mái, nên vui sướng thì vui sướng."
Minh Nguyệt cười nói: "Đó là suy nghĩ của cô, sống ở ngoài sao dễ chịu bằng trong phủ, hơn nữa không danh không phận. Lỡ về sau già rồi, nhan sắc tàn phai, sao có thể sống tốt nữa?" "Minh Nguyệt nói đúng lắm. Phụ nữ ai chẳng muốn có một chốn tử tế để gửi gắm mình. Cho dù vào phủ làm di nương cũng tốt hơn ở ngoài." Nguyệt nương nói.
Xuân Nê cười nói: "Mọi người nói nghiêm túc quá, lỡ như đứa bé kia không phải của Đại gia thì sao. Phụ nữ ở ngoài, lại còn từ chốn phong nguyệt đi ra, ai biết được đằng sau có thông đồng với người nào hay không?"
Một câu của Xuân Nê khiến mọi người nghẹn lời, căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Cố Thanh Hoàn hơi thất thần: "Cũng có liên quan gì với chúng ta đâu. Việc này cứ để phu nhân, Đại nãi nãi và Quận chúa lo, mọi người giải tán cả đi."
"Vâng, tiểu thư."
Đám người lần lượt đi làm việc, Nguyệt nương vẫn chần chừ chưa rời đi, Cố Thanh Hoàn thấy bà có lời muốn nói, ra hiệu cho bà ngồi xuống.
Nguyệt nương ngồi bên mép ghế, nói nhỏ: "Tiểu thư, vừa nãy nô tỳ thấy sắc mặt Đại thiếu nãi nãi rất khó nhìn."
"Bà cũng thấy rồi?"
Nguyệt nương gật đầu, "Rõ ràng như vậy mà nô tỳ còn không thấy thì đúng là mắt mù. Tiểu thư, cô xem Đại thiếu nãi nãi làm sao vậy?"
Cố Thanh Hoàn cười khổ lắc đầu. Có câu lòng phụ nữ như kim trong đáy biển, nếu cô có thể nhìn thấu tâm tư của Quản thị thì cũng quá thần kì rồi.
"Sáu năm trước, cô ta còn chưa gả vào Cố phủ, chuyện của cô ta không liên quan đến chúng ta, chỉ cần chúng ta không nói ra, chuyện còn lại phải xem số mệnh của cô ta thôi."
Nguyệt nương hiểu ý: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ rất kín miệng. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là hôm kia nô tỳ đi Đông Viện, thấy tiểu thiếu gia Viễn Nhi, mặt mũi nhìn khá giống..."
Nguyệt nương bị Cố Thanh Hoàn dọa cho tim đập thình thịch, nước mắt cũng chảy cả ra, sợ hãi không thôi.
Cố Thanh Hoàn chậm rãi buông tay, "Nguyệt nương, họa từ miệng mà ra. Việc này, bà chỉ có thể để trong lòng, tuyệt đối không thể để lộ ra."
Nguyệt nương liên tục gật đầu, "Nô tỳ chỉ nói với tiểu thư thôi."
Cố Thanh Hoàn cầm khăn tay lau nước mắt bên khóe mắt Nguyệt nương, miệng than thở: "Tự gây nghiệt, không thể sống!"
Trong Thọ An Đường, đại phu đi vào đại sảnh, vuốt chòm râu nói: "Bẩm thái thái, mạch tượng rất bình thường, thai nhi đã được bốn tháng, mẹ con đều bình an."
Tảng đá lớn trong lòng Ngụy thị cuối cùng cũng được đặt xuống, xem ra đứa nhỏ này quả nhiên là của lão Đại, bà lệnh cho nha hoàn tiễn đại phu đi. Chu thị lại không cho là đúng, cần gì quan tâm nó là của ai, sớm muộn cũng thành một vũng máu.
"Cũng không biết cô ta và Trương di nương, người nào sinh trước, người nào sinh sau đây. Phu nhân à, Quan Âm Tống Tử quả là quan tâm Cố gia, có đến mấy người đều lần lượt mang thai, vậy mà có người mãi chưa thấy gì."
Hoa Dương biết lời này của Chu thị là đang châm chọc bản thân mình đã mấy năm rồi mà vẫn không sinh con, sắc mặt biến đổi mấy lần: "Đó là vì trong phủ có tiểu nhân quấy phá, phá hủy phong thuỷ Cố phủ."
"Đệ muội, đệ muội nói tiểu nhân này là ai được?" Chu thị căm phẫn, hận không thể cào nát mặt Hoa Dương.
"Đại tẩu, chỉ cần không phải tẩu là tốt rồi."
"Được rồi, mỗi người bớt nói một câu đi. Ta giữ hai con lại là có chuyện cần thương lượng."
Chu thị trừng mắt liếc Hoa Dương: "Mời phu nhân cứ nói."
"Tưởng phủ mang sinh thần bát tự của Thất gia đến, phu nhân lão Đại, ngày mai con vất vả một chuyến, đi đến chùa Diên Cổ mời một cao nhân so thử xem."
Chu thị biết phu nhân tự mình lo liệu cho hôn sự của Lục tiểu thư, cố ý cất cao giọng nói: "Thái thái, không phải con từ chối, nhưng việc này vốn nên để đệ muội lo liệu mới đúng. Hơn nữa con nghe nói, Quan Âm Tống Tử của chùa Diên Cổ rất linh nghiệm, đệ muội nên nhân cơ hội này đi bái lạy xem."
Tiện nhân, một ngày không dằn mặt là ngươi thấy khó chịu trong lòng đúng không? Hôm nay bà đây cũng không thèm đấu đá với ngươi, chờ sau này xem.
Hoa Dương nhìn Chu thị bằng ánh mắt khinh miệt, xoay người lại nói: "Lục nha đầu đã gọi con một tiếng mẫu thân, vậy con cũng nên góp chút công sức mới đúng."
Ngụy thị và Chu thị thầm kinh ngạc, sao hôm nay Hoa Dương lại đồng ý nhanh như vậy.
Hoa Dương đứng dậy, dùng khăn che miệng: "Nhân dịp này, đúng là con cũng nên đi cầu xin Bồ Tát, biết đâu Bồ Tát lại hiển linh."
Thì ra là thế, bấy giờ Ngụy thị mới thả lỏng.
Chu thị cười khẩy. Hiển linh cái đầu ngươi ấy, dựa vào quả dưa già như ngươi còn muốn sinh con trai, nằm mơ đi!
Hoa Dương nhìn thấy nụ cười khẩy của Chu thị, "Thưa phu nhân, lần này cũng để các cô nương trong phủ cùng đi chung với con luôn, đến trước mặt Bồ Tát vái lạy, cầu xin gả cho như ý lang quân."
Đương nhiên Ngụy thị đồng ý ngay.
Hoa Dương thong dong đi đến trước mặt Chu thị, nói với vẻ mặt cười mà như không: "Đại tẩu, tẩu cũng có thể đến bái lạy, cầu Bồ Tát phù hộ hai vị thiếu gia sang năm thi đậu Trạng nguyên, nhân tiện cầu xin thêm được đứa con trai thứ xuất luôn."
"Ngươi..."
Hoa Dương cười khẩy rời đi. Đợi bà đây xử lí xong chính sự, sẽ quay lại xử lí thứ ngu xuẩn nhà ngươi. Chu thị bị Hoa Dương đâm chọc, rời khỏi Thọ An Đường, do dự một lát rồi lại sang phòng Quản thị.
Quản thị đang ôm ngực vì trái tim đau đớn. Đến cả con cũng có, liệu Đại gia có thích ả ta không, nếu thật sự thích, vậy mình nên làm sao đây?
Chu thị vừa vào cửa đã thấy Quản thị nằm chết dí trên giường ngay giữa ban ngày ban mặt. Mặc dù bà ta muốn nói mấy câu mỉa mai, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Con của ta, con nhìn đi, ta có nói sai không, đến cả nghiệt chủng cũng có rồi."
Quản thị vội vàng đứng dậy, đỡ Chu thị ngồi xuống, nhận chung trà nha hoàn mang vào, đưa đến tay Chu thị.
Chu thị liếc nhìn Quản thị đầy hàm ý, ngoài cười nhưng trong không cười: "Bây giờ người cũng đã vào phủ rồi, tiếp theo làm thế nào thì còn cần mẹ chồng con dâu chúng ta bàn bạc mới được."
Quản thị không hiểu hỏi lại: "Đại nãi nãi, bàn bạc cái gì?"
Chu thị kéo cô ngồi xuống, ghé sát đầu đến: "Đương nhiên là bàn bạc làm sao để bỏ cái thai đó đi."
Quản thị sợ đến hồn phi phách tán, người chết cứng tựa như bị sét đánh.
Chu thị thấy Quản thị sợ hãi, hiểu rõ trên đôi tay kia vẫn chưa có mạng người nào, than thở nói: "Loại đàn bà bẩn thỉu này làm sao xứng mang thai của Đại gia, ai biết ả ta có cắm sừng Đại gia không."
"Đại nãi nãi..."
"Con hãy nghe ta nói, mẹ chồng nàng dâu chúng ta cùng chung tay loại bỏ cái nghiệt chủng kia. Ả lẳng lơ kia không còn cái thai trong bụng, lại không còn nhà cửa, hơn nữa còn ký khế ước bán thân rồi thì đâu thể gây ra được sóng gió gì nữa. Tốt nhất là khiến ả chết luôn với cái thai kia."
Quản thị kinh sợ không nói nên lời, sắc mặt trắng bệch.