Thịnh Thế Kiều Y

Chương 180: Người mất tích trong chùa



NGƯỜI MẤT TÍCH TRONG CHÙA

Hoa Dương sầm mặt lại, tức giận nói: "Cơm chay không sạch sẽ như vậy, chùa Diên Cổ các ngươi không tránh được liên quan đâu."

Hòa thượng thấy phu nhân trước mắt ăn mặc đẹp đẽ, cao sang, khí chất không tầm thường, cũng biết hẳn là phu nhân nhà giàu có, sợ gây nên chuyện, bèn lệnh cho tiểu hòa thượng mời phương trượng tới.

Phương trượng của chùa Diên Cổ vốn là thầy giảng thiền của Tiên đế. Tiên đế yêu thích phật pháp, thường cho mời người này vào hoàng cung để truyền thụ kinh phật, thế nên thân phận của vị phương trượng này rất cao quý.

Người này còn trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, quan sát được hiện tượng tự nhiên, suy tính được thời tiết, thậm chí còn có thể trừ ma diệt tà, chính vì vậy mà trên dưới triều đình, có ai dám không nể mặt lão hòa thượng này.

Hoa Dương thấy ông ta đứng ra giải quyết, khí thế bỗng nhiên giảm hẳn.

Ngoài ra, Chu thị kia thấy lão phương trượng đích thân đến gặp mình, nào còn tức giận, oán hận gì nữa. Bà ta kiềm nén cơn đau, xin lão phương trượng xem bệnh cho mình.

Người tu phật thường cũng hiểu sơ về y thuật, ngón tay mập mạp của lão phương trượng bắt mạch cho Chu thị, sau đó ông ta lập tức sai người cầm giấy bút, viết phương thuốc.

Thanh Hoàn lẩn trong đám người, nhìn vào phương thuốc kia, chỉ nhìn qua cô đã biết Chu thị bị tiêu chảy.

Tiểu hòa thượng vội vã đi lấy thuốc về sắc, Phan Lương Gia Đích không yên tâm, đích thân đi theo.

Trận ầm ĩ này kéo dài gần hai canh giờ, đợi Chu thị uống thuốc xong thì trời đã tối.

Lão phương trượng chắp hai tay, nói: "A di đà phật, đường xuống núi khó đi, các thí chủ nên nghỉ lại đây một đêm, ngày mai hãy xuống núi."

Mặc dù Hoa Dương tức giận, mắt phượng hận không thể khoét vài cái lỗ trên mặt Chu thị, nhưng bà ta cũng chỉ có thể đồng ý.

Bà ta lệnh cho hai người hộ vệ ra roi thúc ngựa về Cố phủ báo tin, bản thân mình lại lanh lẹ sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người.

Thanh Hoàn hoàn toàn không tính tới việc sẽ ở lại chùa qua đêm, sau khi ngạc nhiên, cô chỉ về hướng phòng vắng vẻ nhất, nói: "Mẫu thân, con ở gian kia là được."

Ánh mắt Triệu Hoa Dương lóe lên, bà ta cười nói: "Gian đó vừa nhỏ lại vừa cũ, đâu phải chỗ con nên ở. Con ta ơi, bây giờ thân phận của con đã khác rồi, nghe lời mẫu thân, hãy ở phòng này đi." Thanh Hoàn nhìn theo tay bà ta, nghe lời gật đầu.

Hai thứ xuất vừa thấy Thanh Hoàn được ở phòng gần cửa viện nhất, lại là phòng tốt nhất, thì bĩu môi, cười mỉa mai.

Căn phòng được bày biện vô cùng sạch sẽ và đơn giản, chỉ có một chiếc kháng, một cái bàn, một cái ghế, tinh xảo nhất phải kể đến tượng phật Quan Âm trong phòng.

Tượng phật đặt trên bàn gỗ hoa lê, phía trước có đặt đồ cúng, mùi hương thơm ngát tỏa ra xung quanh, có cảm giác vô cùng lịch sự và tao nhã.

Thanh Hoàn lặng lẽ nhìn tượng Phật, sau đó nói: "Tối nay đóng kỹ các cửa, chỉ ngủ đến nửa đêm thôi, sau nửa đêm phải giữ tỉnh táo."

Nguyệt nương đang chuẩn bị huân hương, chăn chiếu, vừa nghe thấy câu này đã sợ đến biến sắc mặt: "Tiểu thư, đang yên đang lành, đây là có chuyện gì sao?"

Thanh Hoàn lắc đầu, nói: "Ta không nói ra được, chỉ cảm thấy trong lòng hơi bất an. Bà cũng biết ta là kẻ đã đi qua quỷ môn quan một chuyến, không sợ quỷ hồn, ma quái, nhưng thấy Phật tổ… trong lòng ta lại có chút bất an."

Nguyệt nương cười nói: "Phật tổ là người nhân từ nhất thiên hạ, phổ độ chúng sinh, tiểu thư đừng sợ."

Phổ độ chúng sinh, ai phổ độ cho ai?

Thanh Hoàn cười lạnh, nói: "Ta đến phòng Đại bá mẫu một lát, sẽ về ngay thôi."

Mẹ chồng bị ốm, con dâu tất nhiên phải chăm bệnh. Trong phòng, Quản thị đoan trang bưng cháo trắng, đút từng miếng cho Chu thị.

Thấy Thanh Hoàn tới, Quản thị đặt bát cháo xuống, nhường ghế ngồi rồi nói: "Sao Lục muội lại tới đây?"

Thanh Hoàn cười rồi ngồi xuống, nắm chặt lấy tay Chu thị, giả vờ thân thiết hỏi thăm: "Ta đến xem Đại bá mẫu thế nào rồi?"

Nhân cơ hội đó, cô đặt tay lên mạch của bà ta, tập trung chẩn mạch, quả nhiên mạch báo bị tiêu chảy.

Có lẽ bản thân đã lo nghĩ quá nhiều rồi, Thanh Hoàn khẽ thở dài, nói: "Đại bá mẫu, nhất định là người giấu Lục nha đầu ăn món ngon gì đó, cho nên mới bị đau bụng."

Chu thị không còn sức lực, thấy hơi tức giận.

"Đứa bé này, nói năng kiểu gì thế, mau đi nghỉ đi, nhớ đóng cửa lại cẩn thận." Nói xong, Chu thị lại thở hổn hển.

Thanh Hoàn biết rõ bị tiêu chảy vô cùng hại người, cho nên cũng không để ý mà cười gượng rồi ra ngoài.

Lúc này Nguyệt nương đã chuẩn bị xong chăn chiếu, thấy tiểu thư về liền hầu hạ tháo trang sức, tẩy trang. Sau đó chủ tớ hai người cùng ngồi trên kháng, Nguyệt nương kéo Thanh Hoàn lại, thì thầm vài chuyện riêng tư.

Đêm đã khuya, hai người đã hơi mệt, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm tối, hai bóng người màu đen từ đầu tường đáp xuống, vững vàng đứng giữa đình viện. Hai người liếc nhau, không hề do dự mà nhảy xuống, đi tới bên cửa sổ căn phòng ngoài cùng.

Một người trong số đó rút ra một ống nhỏ từ trong ngực, chọc thủng cửa sổ, sau đó một luồng khí thơm ngát được thổi vào phòng.

Thanh Hoàn ngủ mơ màng, mũi ngửi được mùi hương lạ thổi qua, cô chợt bừng tỉnh, mắt lóe sáng.

Khỉ thật, là mùi thuốc mê. Nhưng cô chưa kịp có phản ứng gì thì ý thức đã chìm vào bóng tối.

Hai người kia im lặng đợi một lúc rồi lặng lẽ đẩy cửa ra, khiêng một người trong đó ra ngoài rồi nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Đúng lúc hai người rời khỏi, một người phụ nữ nép ở góc tường xoa bóp đầu gối đau nhức, khom lưng lại như một con mèo, đi vào phòng của mẹ con Hoa Dương.

"Quận chúa, chuyện thành rồi."

Trong căn phòng tối mịt, bốn con mắt đồng thời lộ ra vẻ mừng rỡ. Lúc này, Triệu Hoa Dương cười khẩy: "Về nghỉ ngơi đi, tất cả cứ làm theo kế hoạch."

Đàm ma ma nói nhỏ: "Vâng, Quận chúa."

"Mẫu thân, cách này có ổn không?"

Đúng là tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn. Hoa Dương thở hắt ra một hơi: "Con gái à, cho dù lão tổ tông có thích cô ta cũng đâu thể cưới một kẻ như vậy về nhà được."

Ngô Nhạn Linh vỗ về trái tim đang đập thình thịch: "Sao tổ mẫu không sai người ta cho nó một đao là xong, như vậy chẳng phải sẽ gọn gàng hơn sao?"

"Đứa trẻ ngốc này, giết người sẽ phải đền mạng, Cố phủ thì không sợ, chỉ sợ bên phía Tưởng gia kia sẽ không tha thôi."

Ngô Nhạn Linh thở dài: "Vẫn là tổ mẫu cao tay."

Hai bóng đen phi thẳng một mạch xuống núi.

Dưới chân núi có một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn, hai người ném người trên lưng vào xe, đồng thời thở phào một hơi.

Một tên trong số đó lấy ra ngọn đuốc nhỏ, soi vào trong xe, đôi mắt lập tức sáng lên.

"Đại ca, đúng là đẹp tuyệt."

"Ôi, dáng dấp này thật đúng là không còn gì để nói."

"Đại ca, chỉ nhìn thôi thì đáng tiếc quá, hay là… để huynh đệ sảng khoái một phen được không?"

Kẻ cầm đầu nói: "Không được làm bậy, cứ làm theo kế hoạch đi, xảy ra sai sót gì hai ta không gánh nổi trách nhiệm đâu."

Âm Câu Tì bị quát lớn không dám cãi lại, tức giận buông phựt rèm xuống, chửi: "M* kiếp."

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa khác chậm rãi đi tới. Xe ngựa chưa dừng hẳn, một người dáng vẻ thư sinh đã nhảy xuống, đó chính là người đã lượn lờ quanh cổng viện mà nữ quyến của Cố phủ đã nghỉ ngơi ngày hôm nay.

Hai tên kia thấy vậy bèn bế cô gái trong xe lên chiếc xe kia, rồi lại lấy ra ngân phiếu trị giá năm trăm lượng nhét vào tay thư sinh. "Sau khi chuyện thành còn có năm trăm lượng tiền thưởng nữa."

Thư sinh kia vui không kể xiết, đón lấy ngân phiếu rồi lập tức nhảy lên xe, nghênh ngang rời đi.

Hai tên quần áo đen vẫn chưa rời khỏi mà cưỡi ngựa, một trái một phải đi theo phía sau.

Trời vừa sáng, cửa thành Bắc mở ra, xe ngựa thuận lợi đi qua cửa thành, thong dong trên đường cái. Đi được khoảng một canh giờ, xe từ đường cái rẽ vào đường nhỏ, không bao lâu đã biết mất trong màn sương mù buổi sớm.

Trong trai phòng của chùa Diên Cổ phát ra một tiếng kêu thê thảm thiết. Nguyệt nương mất hồn mất vía ngồi bệt xuống đất, trong ánh mắt là vẻ chết lặng.

Tiểu thư của bà biến mất rồi.

Triệu Hoa Dương xông vào trước, đôi chân mang giày thêu đá mạnh một cú. Đúng là sảng khoái mà, bà ta đã muốn khai đao với ả Nguyệt nương này từ lâu, nhưng ả ta làm việc cẩn thận, tỉ mỉ, không thể tìm được một điểm sai sót. Lần này hãy xem bà đây trị ngươi thế nào.

"Muốn chết hả ả đê tiện này, ngay cả chủ tử cũng không trông chừng nổi, nếu Lục nha đầu xảy ra chuyện gì, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi."

Chửi xong bà ta lại đạp thêm một cú thật ác độc: "Người đâu, lôi ả tiện tỳ này nhốt vào kho củi cho ta."

Nguyệt nương bị đá ngã xuống đất cũng không cảm thấy đau đớn, đến khi bị hai bà tử kéo đi, bà mới tỉnh táo lại.

Bà dồn hết sức vùng lên, ngã nhào xuống dưới chân Quận chúa, cuống quýt dập đầu nói: "Quận chúa, nô tỳ cầu xin Quận chúa mau cứu lấy tiểu thư, mau cứu tiểu thư đi, phải mau chóng tìm người đi."

Triệu Hoa Dương cao ngạo nhìn xuống, trong mắt hiện lên sự độc ác, giáng một cái tát xuống.

"Ngươi làm tiểu thư nhà ngươi mất tích lại còn mặt mũi cầu xin ta. Các ngươi đều là người chết à, mau lôi người ra ngoài, phái người thông báo với lão gia và phu nhân, cả Nhị gia nữa, xin chỉ thị của bọn họ."

Đường đi lên núi rồi xuống núi cũng phải mất hai canh giờ, không thể chậm trễ. Tơ máu chảy xuống theo khóe miệng của Nguyệt nương, bà dùng dằng bò dậy từ dưới đất, lại ôm lấy chân Quận chúa, liều mạng mà lay.

"Quận chúa, nô tỳ van xin người, hãy báo quan đi… Mau báo quan đi."

Triệu Hoa Dương đột nhiên bị lắc, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất, bà ta tức điên lên, đang định mở miệng mắng đã thấy Quản thị dìu Chu thị vội vã tiến vào phòng.

Chu thị đã uống thuốc, lại nghỉ ngơi cả đêm, bệnh tiêu chảy đã đỡ, chỉ là sắc mặt vẫn tím tái. Bà ta vừa nghe thấy Lục nha đầu đã mất tích, sợ hãi đến thót tim, vội vàng xông tới.

Nguyệt nương thấy Chu thị vào phòng, bước tới quỳ xuống, ôm lấy chân Chu thị, gào khóc lớn hơn: "Đại nãi nãi, nô tỳ cầu xin người, hãy phái người đi tìm tiểu thư đi, nếu còn chậm trễ có thể sẽ không kịp mất." Dứt lời, Nguyệt nương cuống quýt dập đầu, lúc này trán bà đã chảy máu.

Chu thị không đành lòng, đôi mắt phượng liếc ngang, hắng giọng quát: "Đệ muội, còn không mau phái người đi tìm."

Triệu Hoa Dương vỗ trán, làm như vừa tỉnh ngộ lại, ảo não nói: "Ta bị tiện tỳ này làm cho tức ngất đi rồi, người đâu, mau phái người đi tìm."

Đám nha hoàn và người hầu đáp lời, sau đó lập tức giải tán, không tìm thấy Lục tiểu thư, đám người bọn họ sẽ gặp xui xẻo hết.

Tiểu thư đang yên lành ở trong khuê phòng, một đêm tỉnh lại đã không thấy bóng dáng đâu, chuyện này… chuyện này… thật sự là… Quản thị không dám nghĩ tiếp nữa, vội hỏi: "Đại nãi nãi, nhị nãi nãi, chuyện này rất quan trọng, mau báo quan thôi."

Triệu Hoa Dương nhếch mày, tức giận nói: "Ngươi thì biết gì, nếu báo quan sẽ không giấu được chuyện này, danh tiếng của Cố phủ, danh tiếng của cô nương trong phủ cũng sẽ bị hủy hoại mất."

Quản thị kinh ngạc đến toát mồ hôi, không cam lòng mà nói: "Nhị thẩm, hay là nhờ tăng nhân trong chùa tìm giúp thử xem, người mất tích trong chùa, bọn họ cũng không thể thoát khỏi liên can."

Mắt Hoa Dương sáng lên, bà ta nói với vẻ rầu rĩ: "Thiếu nãi nãi của ta ơi, không phải là đích mẫu ta ác độc, nhưng nha đầu kia vừa mới kết thân với Tưởng phủ, ngộ nhỡ chuyện này truyền ra ngoài, cả đời này của nó sẽ bị phá hủy. Đứa trẻ này, ngươi bảo ta làm sao giao phó phủ này lại cho ngươi đây?"

Hoa Dương nghẹn ngào, trái tim thắt lại, hai mắt trắng dã, cơ thể lảo đảo ngã về phía sau rồi ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.