Thịnh Thế Kiều Y

Chương 187: Ở cố phủ, mỗi người một vẻ



Tưởng Hoằng Văn ngạc nhiên đến mức cằm suýt rơi xuống.

Tên Đình Lâm này, một khi đụng đến chuyện của Lục tiểu thư là tỉ mỉ như lỗ kim vậy, còn nghĩ tới cả Kim phủ, quả thật khiến hắn ta không biết nói gì nữa.

Triệu Cảnh Diễm không hề bận tâm tới nét mặt của huynh đệ mình, lại nói ra một câu làm người ta há hốc mồm: "Hoằng Văn, nhóm sơn tặc này tuyệt đối không đơn giản."

Vào lúc Triệu Cảnh Diễm chiêu hàng sơn tặc, Tưởng Hoằng Văn đã nhìn thấu được ý của hắn.

"Ngươi cũng nhìn ra rồi sao?"

Triệu Cảnh Diễm cười khổ: "Nếu ta không nhìn ra thì mới thật sự là gặp quỷ đấy. Thứ quen mắt quen tai như vậy, có lúc nào mà không xuất hiện trong đầu ta đâu."

Tưởng Hoằng Văn suy nghĩ rồi nói: "Đình Lâm, ngươi có cảm thấy kẻ cầm đầu đó trông rất quen không."

Triêu Cảnh Diễm gật đầu tán thành, nói nhỏ: "Ta cũng định nói với ngươi chuyện này."

Hai người nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều toát lên sự thâm trầm.



"Hồi bẩm lão gia, thái thái, đã tìm được Lục tiểu thư rồi ạ." Người hầu vội vã chạy vào bẩm báo.

Bàn tay đang lần tràng hạt của Cố Nghiễn Khải khựng lại, ánh mắt ông ta cũng có chút phức tạp.

Ngụy thị liền hỏi: "Nhị gia đâu?"

"Nhị gia đang trên đường hồi phủ ạ."

Ngụy thị nghe vậy thì niệm một tràng: "A Di Đà Phật, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, ông trời phù hộ, ông trời phù hộ."

"Bụp!"

Cố Nghiễn Khải vỗ mạnh lên thành giường lớn giọng quát: "Bao nhiêu người đi ra ngoài, ai cũng không bị gì. Chỉ có nó là luôn luôn gây ra họa, luôn luôn làm mất mặt gia tộc, cũng không biết Tưởng phủ sẽ nói gì nữa."

Sắc mặt Ngụy thị cũng thay đổi.

Con gái chốn khuê phòng, nửa đêm canh ba bị người ta bắt đi, cho dù không có chuyện gì thì thanh danh cũng coi như mất sạch. Tưởng gia là nơi như nào, sao có thể cưới một cô gái không có thanh danh được.

Ôi, vừa mới nghĩ rằng Lục nha đầu khổ tận cam lai, lại không ngờ lần đi chùa Diên Cổ này không những không cầu xin được Phật tổ phù hộ mà còn gặp phải kiếp nạn.

Cố Nghiễn Khải liếc bà ta, tức giận phừng phừng nói: "Ta đã nói nha đầu này cũng là sao chổi như mẫu thân nó mà."

Ngụy thị nghe thấy lời nói này quá khác người, vội ngăn lại: "Người không sao là tốt, không còn sớm nữa, lão gia mệt mỏi cả ngày rồi, cũng nên ngủ sớm đi."

Trong màn đêm, cửa sau của Cố phủ vang lên tiếng gõ cửa.

Bà tử canh cửa vừa ngáp vừa mở cửa, một thỏi ngân lượng lập tức được nhét vào tay bà ta. Người tới thò một nửa người vào, thì thầm vào bên tai bà tử, sau đó liền biến mất trong màn đêm.

Bà tử mập mạp kia đóng cửa lại, vừa mặc quần áo vừa đi về phía Tây Viện. Sau nửa chung trà thì Đàm ma ma bị người ta gọi rời giường, vội vã đi vào phòng của Quận chúa.

Hoa Dương vừa tháo cây trâm ngọc xuống, cả người mệt mỏi rã rời nằm trên giường, Đàm ma ma vừa nói vài câu thì nét mệt mỏi trên mặt bà ta đều bay sạch.

"Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa xem?"

"Hồi bẩm Quận chúa, tin tức từ bên kia truyền đến, Lục tiểu thư bị người ta bắt đi, sau lại gặp phải sơn tặc, cuối cùng còn rơi vào tay của đám..."

Triệu Hoa Dương phấn khích, quả thật là ông trời phù hộ, nếu Tưởng gia biết được, tuyệt đối sẽ không cưới người về, mối hôn sự này xem như hỏng rồi.

Đàm ma ma nhìn nét mặt của bà ta, cười nói: "Quận chúa, vẫn còn một tin tốt nữa ạ."

"Mau, mau nói cho ta nghe xem nào."

"Ba người mà bên phủ lão Tề vương phái đi đều bị sơn tặc giết chết. Bây giờ có thể nói là chết không đối chứng, dù là ai cũng không thể tra được tới chúng ta."

Trên mặt Triệu Hoa Dương lúc này chính là nụ cười lớn, "Đi, ngươi mau đi qua chỗ của tiểu thư, nói cho tiểu thư nghe để tiểu thư yên tâm."

"Dạ, Quận chúa."

Triệu Hoa Dương ôm ngực, thở phào. Chỉ cần Tưởng gia hủy hôn thì chuyện coi như đã thành một nửa.



Chu thị nằm trên giường rên hừ hừ, hai người con trai đứng canh trước giường, một bước cũng không dám rời, vô cùng hiếu thảo.

Chu thị phất tay, ý bảo hai người trở về nghỉ ngơi, thức khuya rồi hại sức khỏe thì phải làm sao.

Quản thị không dám tùy tiện rời đi, mẹ chồng bị bệnh, cô ta làm con dâu thì nên ở bên chăm sóc, nha hoàn đã trải chăn lên sập, dụng ý rất rõ ràng.

Chu Thị ôm ngực, nét mặt có phần đau đớn.

Quản thị nhận lấy trà mà nha hoàn bưng lên, đỡ bà ta uống một ngụm. Chuyện chỉ mới xảy ra một ngày thôi mà khuôn mặt của mẹ chồng đã như quả cà héo, phút chốc như già đi rất nhiều tuổi vậy. Cô ta thở dài, cẩn thận đỡ bà ta nằm xuống, đắp chăn lên, còn mình thì để nguyên quần áo như vậy mà nằm xuống nghỉ.

Đêm đã khuya, chưa kể đã bận rộn cả một ngày một đêm, Quản thị vừa nằm lên gối là đầu óc cũng đã mơ hồ. Ngay lúc cô ta sắp đi vào giấc ngủ thì Chu thị đột nhiên nói thều thào: "Mối hôn sự của Lục nha đầu và Tưởng gia coi như xong rồi."

Quản thị chỉ khẽ "Dạ" một tiếng rồi lại ngáp một cái.

"Số mệnh của Lục nha đầu cũng thật khổ, vừa bám víu được một nhà tử tế... Haizz... Cũng trách ta, nếu không phải ta bị đau bụng thì sao mọi người phải ở lại chùa Diên cổ. Nếu không ở lại, Lục nha đầu sao có thể bị kẻ xấu bắt đi."

"Đại nãi nãi đừng suy nghĩ nhiều nữa, chuyện này không liên quan gì đến người. Nếu thật sự bị người ta dòm ngó, vậy cho dù Lục muội đã gả vào Tưởng phủ thì kẻ xấu cũng sẽ đến mà thôi." Quản thị đã rất buồn ngủ, chỉ có thể an ủi qua loa mấy câu.

"Hửm, ý của con là, người xấu cố ý nhắm vào Lục nha đầu?"

"Nếu không thì tại sao trong phủ có nhiều cô nương như vậy lại chỉ một mình con bé bị bắt đi." Quản thị lơ mơ trả lời một câu liền ngủ say.

Chu thị thì lại mở trừng mắt ra.

Không đúng, chuyện này có điều gì đó rất kì lạ. Nếu nói về nhan sắc, trong bốn cô nương trong phủ thì Lục nha đầu đẹp nhất; nếu nói đến khí phách, gia thế thì Ngô Nhạn Linh là người đứng đầu. Lục nha đầu vừa mới khỏi bệnh điên, vào Kinh thành chưa tới bốn tháng, cả ngày chỉ ở trong phủ, làm sao kẻ xấu có thể dòm ngó đến nó?

Nếu như nhắm vào Lục nha đầu giống với những gì Quản thị nói, vậy thì... sắc mặt xám xịt của Châu thị bỗng đỏ phừng lên.

Là ai?

Là ai đã khiến Lục nha đầu gặp xui xẻo, mục đích là gì?

Giống như con mèo ngửi được mùi cá tanh, đôi mắt vô hồn của Chu thị bỗng sáng rực lên, ánh mắt lóe lên tia sáng.

Là hai đứa thứ xuất kia?

Không thể nào. Vừa mới vào Kinh thành, mẹ đẻ lại là di nương không bước ra khỏi cửa, tuyệt đối không thể làm được việc này.

Lão gia dù không thích Lục nha đầu cũng sẽ không ra tay độc ác, dù tham lam mười vạn lượng của hồi môn nhưng vẫn muốn giữ mặt mũi, huống hồ gì Lục nha đầu gả vào Tưởng gia thì người được lợi chỉ có Cố gia mà thôi.

Nhị gia càng không thể, hổ dữ không ăn thịt con. Lúc đầu nó bị điên còn không ra tay, bây giờ thì lại càng không thể.

Tính lui tính tới trong phủ này cũng chỉ có tiện nhân kia mà thôi. Nhưng mà mục đích của ả là gì?

Chu thị chau mày, vắt óc suy nghĩ.

Trong Đông viện, Đàm ma ma cầm chiếc đèn lồng đi ra khỏi viện. Đông nhi vừa tiễn bà ta đi xong liền vội vã trở vào phòng, cười nói: "Lần này, xem như tiểu thư có thể yên tâm rồi."

Ngô Nhạn Linh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình ở trong gương, cô ta khẽ đưa tay sờ mặt, "Ta thấy chưa chắc, có lẽ mẫu thân vui mừng quá sớm rồi."

"Hả, tiểu thư nói như vậy là có ý gì?" Đông Nhi không hiểu hỏi lại.

Ngô Nhạn Linh nhớ lại khuôn mặt lạnh như băng của người thanh niên kia, giọng nói có phần mơ hồ: "Lỡ như người của Tưởng gia không để bụng những thứ đó thì sao?"

"Ôi chao, tiểu thư của tôi ơi, có danh gia vọng tộc nào mà không để tâm những thứ đó. Trinh tiết của cô nương là quan trọng nhất, cho dù Lục tiểu thư chưa bị cướp đi sự trong trắng, nhưng chỉ dựa vào việc ở trong hang ổ của sơn tặc một ngày một đêm thôi thì kể cả cô ta có nói rách miệng cũng không thể rửa sạch được đâu ạ."

Ngô Nhạn Linh trầm ngâm không nói, mặt đầy sầu muộn.

"Tiểu thư còn việc gì phải lo lắng nữa ạ?" Đông Nhi cảm thấy khó hiểu.

Ngô Nhạn Linh đứng dậy đi tới trước cửa sổ nói: "Ta sợ hắn động lòng."

"Ý của tiểu thư là Thất gia?"

Ngô Nhạn Linh gật đầu, ánh mắt thoáng hung ác, "Cho nên việc này... không thể che giấu được, phải khiến cả thành đồn ầm lên, để cho kẻ điên đó không thể trở mình được. Ngươi ghé tai qua đây…"



Trong nội trạch Tưởng gia.

Chu thị và chồng hành lễ Chu công xong, thỏa mãn dần chìm vào giấc ngủ thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, nha hoàn gác đêm thắp nến đi vào, "Đại nãi nãi, Thất gia ở bên ngoài có việc tìm người ạ."

Đại gia Tưởng gia lười biếng trở người, hơi không vui: "Lão Thất này cả ngày gây chuyện, nửa đêm canh ba còn việc gì nữa, bỏ đi."

"Đại nãi nãi, Thất gia nói là việc của Lục tiểu thư Cố gia ạ."

Chu thị nghe vậy thì an ủi Đại gia Tưởng gia vài câu rồi mặc quần áo đi ra ngoài.

Chu thị vừa đi ra ngoài liền thấy A Ly đang sốt ruột đứng đợi trước cửa viện. Kỳ lạ, chẳng phải nói lão Thất có việc sao, tại sao lại là cậu ta?

A Ly chạy tới nói nhỏ: "Vương gia và Thất gia dặn, nhờ Đại nãi nãi sắp xếp một tiểu viện yên tĩnh, Lục tiểu thư bị thương, chắc sẽ ở lại phủ để dưỡng thương vài ngày ạ."

Chu thị kinh hãi, tim giật thót, "Đã xảy ra chuyện gì?"

A Ly kể hết đầu đuôi mọi chuyện.

Chu thị nghe mà sợ hết hồn. "Đại nãi nãi, vương gia có dặn việc này chỉ để lão tổ tông và người biết. Nếu người khác có hỏi thì không được nói, tốt nhất là chọn tiểu viện nào tách biệt hẳn, như vậy mới tiện ra vào."

Bây giờ Chu thị mới hiểu ý của Đình Lâm.

Thanh Hoàn bị người ta bắt cóc, e là thanh danh đã không còn, để tránh gặp phải phiền phức không đáng có thì càng ít người biết việc này càng tốt.

Chu thị nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu nói: "Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"

"Hồi bẩm Đại nãi nãi, vương gia đã vào cung, còn Thất gia và Lục tiểu thư đang trên đường về đây, khoảng một canh giờ nữa là tới. A Ly qua thông báo trước. Lão tổ tông cũng đã biết rồi ạ."

Chu thị phất tay, nói một cách dứt khoát: "Yên tâm, việc này cứ giao cho ta."



Kim phủ về đêm vô cùng yên tĩnh.

Nhưng trong hoa đình, đèn đuốc lại sáng trưng như ban ngày. Tiền Phúc và Thạch Dân Uy ngồi một trái một phải trên ghế trước, vẻ mặt nghiêm trọng.

Huynh muội Tào Tử Ngang ngồi ghế dưới, vẻ mặt cũng ảm đạm, không nói không rằng.

Ngân Đăng lặng lẽ lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng nhiều. Tới giờ này rồi mà bên kia vẫn chưa có tin tức gì, tiểu thư nhất định là lành ít dữ nhiều. Phải làm sao đây?

Trần Bình ngồi không yên, đi tới đi lui trong viện. Vài lần y muốn xông ra ngoài đi tìm đều bị Tiền Phúc gọi quay về. Ngay cả Cấm Vệ Quân Thọ vương cũng điều động rồi, y đi cũng không có ích gì.

Ngay lúc mọi người đang than ngắn thở dài, một ám vệ nhảy vào trong viện.

"Lục tiểu thư bị thương, mời Tiền Phúc theo ta một chuyến."

Mọi người giật mình, sau đó liền vui mừng, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần người còn sống thì bị bệnh gì cũng có thể cứu được.

"Ta cũng đi!" Tào Tử Ngang chen lên phía trước.

"Vị này là?" Ám vệ hỏi.

Tiền Phúc lắc đầu, nói với Tào Tử Ngang: "Tưởng phủ đông người, ngươi đi không tiện, đợi ta bắt mạch trở lại rồi chúng ta cũng thảo luận phương thuốc"

Tào Tử Ngang sao lại không hiểu hàm ý của lời này. Thân phận của hắn ta không thể bị bại lộ, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, không thể rước thêm phiền phức cho Lục tiểu thư được.

Tào Tử Hi cũng hiểu được ý của Tiền Phúc, khẽ kéo tay áo của ca ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.