Triệu Cảnh Diễm cười đắc ý, "Điều động Cấm Vệ Quân, cấm túc một tháng; có công chiêu hàng sơn tặc, vào Công bộ làm chủ quản. Việc này rốt cuộc vẫn là chúng ta được lợi."
Thanh Hoàn thầm oán, hắn thì được lợi, còn mình thì vết thương cũ tái phát. Tuy trong lòng cô nghĩ như vậy nhưng ánh mắt lúc nhìn hắn lại mang theo sự kính phục vô cùng.
Trong thời gian ngắn như vậy có thể biến điều bất lợi thành lợi thế, đây tuyệt đối không phải là việc mà một người tầm thường có thể làm được. Người này thông minh tuyệt đỉnh, có tướng đế vương, lại có lòng trắc ẩn, chính là phúc của bách tính.
Thanh Hoàn khẽ nói: "Vào Công bộ, một vương gia nhàn tản như người đã trở thành một quân cờ quan trọng. Vương gia đang lo không tìm được cơ hội đều đầu quân cho Hiền vương, đây chính là thời cơ."
Triệu Cảnh Diễm suy tư, "Công bộ cai quản các hạng mục công trình, thủy lợi, đồn điền, giao thông, là nơi tiêu tiền như nước. Lão Tam nắm giữ Binh bộ, thứ thiếu nhất chính là tiền."
"Ngươi kiếm tiền cho hắn, lâu dần hắn cũng sẽ tin tưởng ngươi thôi."
"Nói hay lắm." Triệu Cảnh Diễm gật đầu nói.
Thanh Hoàn nhìn xuống đất, suy tư, ngón tay gõ xuống giường: "Công bộ Thượng thư rất được lòng Hoàng đế, nếu Đình Lâm muốn đạt được vị trí cao, vậy phải âm thầm kết giao với quyền thần."
Quả nhiên suy nghĩ của cô cũng giống hắn. Triệu Cảnh Diễm tán thưởng trong lòng, không kìm được mà nói thẳng hết mọi chuyện ra.
"Lần trước ta hỏi về chuyện của Cao Tiểu Phong chính là có ý muốn thông qua hắn để kết giao với Cao Thượng thư, nhưng bây giờ xem ra, có thể lược bỏ bước đi này rồi."
Thanh Hoàn tiếp lời, "Tuyệt đối không được lược bỏ. Có cái gọi là chế ngự người trước tiên phải chế ngự được tâm. Cao Tiểu Phong là trưởng tử của Cao gia, là một người khá có tài, ngoài phương diện kia bị người ta chỉ trích ra thì vẫn được coi là một người nối nghiệp có năng lực."
Triệu Cảnh Diễm tán thưởng, "Lời này rất hay. Ta đã có chút manh mối về chuyện của hắn, bây giờ chỉ cần thời gian thôi."
Thanh Hoàn hít sâu một hơi, nói tiếp: "Còn về phủ lão Tề vương, phủ Thụy vương... Đình Lâm, ta cảm thấy cứ bắt đầu từ việc này đi."
Triệu Cảnh Diễm nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía cô gái cũng trở nên sâu xa, phức tạp hơn.
"Ý của cô là?"
"Hôn sự của Ngô Nhạn Linh, cô ta tuyệt đối không thể tự làm chủ được, người đoán đây là ý của ai?"
Triệu Cảnh Diễm nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Có lẽ là ý của phủ lão Tề vương."
Thanh Hoàn hỏi tiếp: "Vậy tại sao không phải là ý của Thụy vương?"
Sau lưng lão Tề vương chính là Thụy vương, ý của lão Tề vương chính là ý của Thụy vương.
Triệu Cảnh Diễm cười khẩy, "Tuyệt đối không có khả năng đó."
"Tại sao?" Thanh Hoàn thuận thế hỏi tiếp.
"Dựa vào việc Hoằng Văn đánh Tần Ngọc Côn bị thương, bên đó cũng sẽ không có ý Tưởng gia. Trên thực tế, người của Tần gia còn hận Hoằng Văn muốn chết."
Điều Thanh Hoàn đợi chính là hắn nói ra câu này, "Vậy xem ra, gả Ngô Nhạn Linh cho Tưởng gia có lẽ là ý của lão Tề vương. Chiêu này của lão Tề vương có dụng ý gì?"
Câu hỏi này khiến Triệu Cảnh Diễm không khỏi sửng sốt, hắn phe phẩy cây quạt rồi đột nhiên dừng lại, ánh mắt sắc như kiếm hướng về phía người ở trên giường.
"Hay là... ông ta muốn giữ cho mình một đường lui."
Thanh Hoàn gật đầu, "Tưởng gia luôn luôn giữ thế trung lập, không kéo bè kết phái, là dòng nước sạch trong Kinh thành này. Vào thời khắc quan trọng dựa vào lão tổ tông, dựa vào công lao đào tạo nhân tài của Tưởng gia bao năm nay thì lời nói trước mặt Hoàng đế không thể không có trọng lượng được."
Có ánh sáng lóe lên trong mắt Triệu Cảnh Diễm, hắn cười mỉm: "Thái tử chưa xác định, vị trí trữ quân vẫn còn trống, chuyện hoàng vị chưa đến phút cuối thì chưa phân được thắng bại. Cho dù đã lập thái tử cũng có thể đánh trúng một kích mà chuyển bại thành thắng. Lão già đó sợ chẳng may mà Thụy vương gặp chuyện, cho nên…"
"Cho nên, ông ta muốn gả cháu ngoại vào Tưởng gia, để lại cho phủ lão Tề vương một con đường lui."
Ánh mắt của Triệu Cảnh Diễm và Thanh Hoàn giao nhau, đáy mắt cùng ánh lên ý cười, "Cho nên, lão Tề vương không hề trung thành đến chết với Thụy vương, ông ta cũng có lòng riêng."
Thanh Hoàn gật đầu, "Nếu đã không cùng một lòng thì sao chúng ta không dùng kế ly gián, để quân thần bọn họ không còn chung một phe nữa, từng bước từng bước trở mặt với nhau, sau đó mới một kích đánh vỡ."
"Diệu kế."
Triệu Cảnh Diễm vui mừng, cây quạt trong tay không ngừng run lên. Đột nhiên hắn muốn ôm cô gái trên giường vào lòng. Vương phủ có nhiều mưu sĩ như vậy, chưa bao giờ có một người có thể giống được như cô, mình nói một câu, cô đã có thể đoán ra được câu kế tiếp.
Thanh Hoàn nhìn ra được sự hưng phấn trên gương mặt hắn, nhưng vẫn trầm tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Việc chúng ta phải làm chính là cấy một hạt giống nghi ngờ vào giữa hai người này. Hạt giống này là do lão Tề vương trồng, chúng ta không ngại tưới thêm nước để hạt giống này phát triển thành cây đại thụ cao chọc trời, để thế nhân đều có thể nhìn thấy được."
Triệu Cảnh Diễm chộp lấy bàn tay đặt trên mép giường của Thanh Hoàn, hỏi luôn: "Cô định làm như thế nào?"
Thanh Hoàn mải suy nghĩ nên không hề để ý tay mình đang nằm trong tay người kia, nét mặt bình tĩnh: "Tuy rằng ba người kia đã chết, không còn chứng cứ xác thực, nhưng có thể gậy ông đập lưng ông."
Triệu Cảnh Diễm rướn người tới gần cô thêm một chút: "Miệng lưỡi thế gian, đến sắt đá cũng bị tan chảy."
Thanh Hoàn cười giễu cợt, "Ngươi phải tìm nhiều người một chút."
"Yên tâm, ta nhất định sẽ khiến nó đồn đại khắp cả thành."
Thanh Hoàn thở phào, tóc mái vốn được vén bên tai rơi xuống trước mắt, che đi tầm nhìn, cô giơ tay lên mới bất giác phát hiện ra tay mình bị người ta nắm lấy. Cô giật mình vội vàng giật mạnh tay về.
Triệu Cảnh Diễm mặt dày, làm như không hề hay biết gì, nhún vai nói: "Thanh Hoàn à, thật là xin lỗi. Trò chuyện với cô kích động quá nên ta tưởng tay cô là cây quạt luôn rồi."
Cố Thanh Hoàn nhìn khuôn mặt đang sáp lại gần mình, mặc dù rất muốn đẩy ra, nhưng thấy tên này tỏ ra vô tội như vậy, chỉ có thể cắn răng nói: "Mời vương gia về cho, ta thấy hơi mệt, không gắng gượng tiếp ngài nổi nữa."
Triệu Cảnh Diễm nhăn mày, giống như nghĩ không thông, chỉ là nắm tay mà thôi, cô gái này có cần phải vội vàng đuổi người như vậy không?
Nhưng mà bàn tay này mềm thật đấy, như là không có xương vậy, lại còn rất trắng rất mịn màng. Triệu Cảnh Diễm cười với cô: "Thanh Hoàn à, nể tình cô bị bệnh, chờ có tin tốt ta lại tới nói cho cô nghe vậy."
Cố Thanh Hoàn nhìn mà cảm thấy mặt của tên này rất gợi đòn, nhưng chỉ đành nhẫn nhịn, không nói thêm nữa, gật đầu coi như đã biết.
"Sáng sớm hôm nay, Chu thị đã đi tới Cố phủ, tính thời gian thì lúc này chắc đã đến nơi rồi." Thanh Hoàn ngạc nhiên, "Đại nãi nãi đi làm gì?"
"Một là để thông báo tung tích của cô, hai là, ta vốn định để cô ấy làm ầm ĩ một trận, ra tay trước mới là thượng sách. Có điều, chuyện chó ngáp phải ruồi này, sợ là đã làm ai đó giật mình rồi."
Thanh Hoàn im lặng không nói. Lời này nghe có mấy phần ẩn ý, loáng thoáng có ý muốn bảo vệ cô, và giống như một cơn gió thổi tan hết những âm u trong lòng cô vậy.
Triệu Cảnh Diễm thu hết những cảm xúc của cô gái này vào trong đáy mắt. Hắn nhẩn nhơ nhấp ngụm trà, hỏi một câu không ai ngờ tới: "Vẫn còn một việc ta muốn hỏi, cô quen với người đàn ông đó sao?"
Thanh Hoàn ngẩn người ra, lúc này mới hiểu được người đàn ông mà Triệu Cảnh Diễm nói là ai.
Cô gật đầu nói ngắn gọn: "Lúc hành y ở phủ Tô Châu, ta từng cứu hắn một mạng."
"Cô có biết hắn tên là gì không?" Triệu Cảnh Diễm hiếu kì.
Đương nhiên Thanh Hoàn không thể nói ra hai từ "Thịnh Phương" được, nên trả lời đại rằng: "Hắn nói hắn tên là Hồ Dũng, không biết đó là tên thật hay tên giả."
Hồ Dũng? Xem ra cũng không phải tên thật. Không vội, đợi người đó đến rồi thăm dò kĩ lưỡng xem sao. Đôi mắt phượng hẹp dài của Triệu Cảnh Diễm lóe lên tia sáng.
…
Nội trạch Cố phủ.
Cố Nghiễn Khải chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, người trong phòng ai cũng câm như hến.
Đột nhiên, Cố Nghiễn Khải vung hai tay một cái, nổi trận lôi đình mắng: "Loại nghiệt chướng liên lụy đến trưởng bối, liên lụy đến tổ tông dòng họ, cạo trọc đầu cho nó đi làm ni cô cho ta."
Mọi người hoảng hốt giật mình.
Lục nha đầu bị kẻ cướp làm hại, mất đi trong sạch, liên lụy đến Cố gia cũng bị người đời chỉ trỏ theo. Cô gái như vậy làm sao có thể để lại trong phủ, chỉ có đưa đi làm ni cô thì may ra trong phủ mới yên bình được.
Ôi, đúng là trời có lúc mưa lúc nắng, người cũng có họa phúc sớm chiều. Như vậy xem ra, mối hôn sự với Tưởng gia xem như đã hỏng một cách triệt để rồi, thật là đáng thương!
Cố Thanh Chỉ khóc rất thương tâm. Cô khổ cực đợi cả đêm, không ngờ lại đợi được tin này, cuộc đời này của Lục muội xem như xong rồi.
Ngụy thị cũng đau lòng, nhưng lại không thể phản bác lại. Ở trong hang ổ sơn tặc một đêm, Lục nha đầu lại chỉ là một đứa con gái yếu đuối, có thể giữ được tính mạng đã xem như là ông trời phù hộ, sao còn quan tâm nổi có còn trong trắng hay không nữa.
Bỏ đi, dâng thêm chút tiền hương hỏa, cũng là do mệnh của nó sẽ phải gặp kiếp nạn này thôi.
Trong lòng Triệu Hoa Dương dâng lên nỗi nghi ngờ, giờ Sửu hai khắc đêm qua mới cứu được người trở về, tại sao sáng sớm hôm nay đã đồn đại xôn xao khắp thành. Nhưng mà như vậy cũng tốt, thanh danh của kẻ điên đó bị hủy hoại, cũng đỡ cho bà ta phải tốn công miệng lưỡi nhiều lời với Tưởng gia.
Cố Nhị gia vâng vâng dạ dạ nói: "Phụ thân, việc vẫn chưa điều tra rõ ràng, Lục nha đầu nó…"
"Đừng nhắc tới nó với ta."
Cố Nghiễn Khải cao giọng quát: "Lập tức đem người về đây cho đi làm ni cô, một khắc cũng không được chậm trễ."
"Cố lão gia muốn bắt ai đi làm ni cô vậy?"
Một người phụ nữ dáng người thướt tha khoan thai đi đến, khuôn mặt nghiêm nghị, không phải Đại nãi nãi Tưởng gia thì còn là ai.
Mọi người kinh ngạc. Xong rồi, nhất định là Tưởng gia đã nghe được lời đồn đại bên ngoài nên tới nhà thoái hôn.
Chu thị hiên ngang đi vào, hành lễ với phu thê Cố Nghiễn Khải.
Ngụy thị mặt cười mà lòng đau thắt, vội vàng chào hỏi: "Đại thiếu nãi nãi đến rồi, mau ngồi đi." Chu thị ngồi xuống, nha hoàn dâng trà lên, cô ta cầm nắp chung trà, gạt đi lá trà, khóe mắt thì nhìn lướt qua một lượt nét mặt của mọi người.
Đặt chung trà xuống, Chu thị hắng giọng, "Lão gia, thái thái, lão tổ tông nhà chúng tôi đã nghe nói về chuyện của Lục tiểu thư rồi."
Mọi người của Cố phủ đều hồi hộp, nhìn sắc mặt này, nghe lời nói này, quả nhiên là tới thoái hôn.
Hoa Dương muốn thể hiện ra mình là người thấu tình đạt lý, vẻ mặt đau khổ: "Cũng là Lục nha đầu nhà ta không có phúc. Người nói đang yên đang lành... lại xảy ra chuyện như vậy. Đại thiếu nãi nãi không phải khó xử, tuy ta là đích mẫu của nó, nhưng cũng biết chừng mực, người có yêu cầu gì cứ nói, chúng ta đều chấp nhận."
Cố Nghiễn Khải và Ngụy thị nhìn nhau, cùng gật đầu. Hôn sự quả nhiên không thể thành được nữa rồi, chi bằng nói cho đẹp lòng một chút, buôn bán không thành thì cũng còn nhân nghĩa.
Chu thị thấy thời cơ đã đến thì lạnh nhạt mở miệng: "Lão tổ tông lệnh cho tôi đến truyền lời, Lục tiểu thư bị trọng thương, lão tổ tông thương xót nên lệnh đưa người về Tưởng phủ dưỡng thương, đợi vết thương khỏi rồi sẽ đưa Lục tiểu thư trở về."
Lời này như sét đánh ngang tai.
Người nhà Cố phủ ngây người như khúc gỗ, hóa ra không phải vị Đại thiếu nãi nãi này đến thoái hôn. Hay là... lẽ nào... hoặc là... Lục nha đầu vẫn còn trong sạch. Nếu không lão tổ tông sao có thể đưa người về phủ chứ?
"Lão tổ tông còn nói, nếu không phải do Lục tiểu thư còn nhỏ tuổi, phải đợi thêm hai năm nữa thì giờ này người đã cưới người vào cửa rồi. Cũng đỡ phải lo lắng sợ hãi khi ở trong phủ này, chỉ cần không để ý một cái là bị người ta hãm hại."
Lại thêm một tia sét giáng xuống, đám người Cố phủ lập tức nhìn nhau.