Thanh Hoàn mỉm cười, "Tỷ đem ngân lượng phân làm hai, một phần cho bá phụ bá mẫu để phòng thân, một phần thì sai người tặng qua bên đó. Có tiền thì hai đứa trẻ cũng có thể bớt chịu cực khổ. Tỷ đừng từ chối, đây là tâm ý của muội."
"Thanh Hoàn, muội muội tốt của ta." Lục Chỉ Vũ khóc không thành tiếng.
Phủ Định Quốc công trở nên vắng lặng, chỉ có chi ra không có thu vào, mấy năm nay đều là nhờ vào Sử gia âm thầm giúp đỡ.
Sử Lỗi là con rể có thể giúp đến thế đã là quá tốt rồi. Những việc cần dùng đến tiền có rất nhiều, nhưng cô không có mặt mũi để mở miệng cầu xin, chỉ có thể nhẫn tâm nhắm mắt làm ngơ.
Lúc còn ở Hàng Châu xa xôi, ngày tháng bận rộn, đầu óc không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến cũng đành thôi. Nhưng sau khi vào Kinh thành, tận mắt nhìn thấy tình cảnh trong phủ, trong lòng Lục Chỉ Vũ lại thêm u sầu. Vốn dĩ cô đã định mặt dày mở miệng với chồng nhưng nhìn thấy chồng mình bận rộn tới nỗi chân không chạm đất, vừa nằm xuống đã ngủ say li bì, cô thật lòng không nhẫn tâm mở miệng, chỉ có thể nhẫn nhịn tiếp.
Thanh Hoàn nhìn Nhị tỷ nước mắt như mưa mà lồng ngực càng thêm quặn thắt, cô nói: "Tỷ đừng khóc nữa, sau này có việc gì khó khăn cứ nói với muội, đừng cứ để trong lòng mà làm ảnh hưởng tới sức khỏe, không đáng."
Lục Chỉ Vũ ngẩn người, sau đó liền lau nước mắt, nhìn cô chằm chằm, rồi nghẹn ngào nói: "Thanh Hoàn, muội và biểu tỷ của muội quả thật rất giống nhau."
Thanh Hoàn chợt căng thẳng, "Giống điểm nào thế ạ?"
"Mềm lòng, trượng nghĩa giống nhau. Nhưng cô ấy là bên ngoài mềm, còn muội là bên trong."
Thanh Hoàn mỉm cười nhìn ra ánh trăng vằng vặc bên ngoài song cửa sổ. Trên song cửa sổ có mấy bóng cây hắt lên, bỗng khuôn mặt kiếp trước của cô hiện lên, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên qua con ngươi của cô.
"Nhị tỷ, muội chỉ mềm lòng với một mình tỷ."
Hai mắt Lục Chỉ Vũ long lanh, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Trong thư phòng, Sử Lỗi tính toán một lượt xong, ghi chú con số lên giấy rồi đưa cho Tưởng Hoằng Văn đang đứng ở bên cạnh.
Tưởng Hoằng Văn cầm lên xem thì kinh ngạc: "Một ngày hôm nay thôi mà đã nhiều như vậy sao."
Sử Lỗi gật đầu, nói: "Đây chỉ là một tiền trang ở trong Kinh thành, ba mươi hai tiền trang gộp lại thì con số càng lớn hơn nữa."
Tưởng Hoằng Văn liên tục tấm tắc: "Chẳng trách... chẳng trách."
Sử Lỗi mỉm cười, "Ta sẽ tiếp tục ở trong Kinh ba ngày, sắp xếp mọi việc ở đây cho vận hành suôn sẻ xong sẽ đi tới từng chi nhánh, sẵn tiện liên hệ các gia đình quyền quý ở mỗi nơi, cửa hiệu trong Kinh thành giao cho người. Có việc gì người không quyết định được thì có thể đi hỏi người đang bị bệnh kia."
Tưởng Hoằng Văn than thở, "Người đâu, mang vật này qua phủ Thọ vương."
Có hắc y nhân mở cửa đi vào, nhận lấy tờ giấy trên tay Tưởng Hoằng Văn, sau đó yên lặng rời đi.
"Đi thôi Sử gia, đi thăm người đang bị bệnh kia đi."
Sử Lỗi chớp mắt nói: "Thất gia, mời."
"Thất gia, lão tổ tông mời người qua đó một chuyến." Ngoài phòng, bỗng có giọng nói của nha hoàn vang lên.
Tưởng Hoằng Văn và Sử Lỗi nhìn nhau, cuối cùng đành nói: "Ta đi qua đó trước rồi sẽ đến sau. Người đâu, đưa Sử gia đến viện của Lục tiểu thư." Tưởng Hoằng Văn vừa vào trong viện của lão tổ tông đã thấy Đại tẩu Chu thị đang chờ. Hắn ta nháy mắt với Đại tẩu của mình, nói: "Hôm nay vất vả cho Đại tẩu rồi."
"Lão Thất, cả ngày hôm nay đệ chạy đi đâu vậy, ta…"
"Đại tẩu, đợi đệ gặp lão tổ tông rồi sẽ giải thích cho tẩu."
Tưởng Hoằng Văn đi qua Chu thị, vào trong phòng, không ngờ trong phòng còn có cả mẫu thân Trương thị.
Quay đầu nhìn lại, Chu thị cũng đi theo vào trong. Hắn ta vừa nhìn tình hình, trong lòng thầm nói may mà Đình Lâm bảo A Ly kể hết chân tướng sự việc, nếu không hôm nay đã không dễ gì ứng phó được.
Không đợi mọi người lên tiếng, hắn ta dứt khoát mở miệng trước luôn: "Theo những gì Đình Lâm điều tra, sự việc là do Triệu Hoa Dương làm. Mục đích là muốn để Ngô Nhạn Linh gả vào phủ chúng ta, cho nên mới bày kế hủy hoại thanh danh của Lục tiểu thư."
Trương thị nghe mà kinh hồn bạt vía. Người đàn bà này quá độc ác, lại dám làm ra loại chuyện mất nhân tính như vậy.
Chu thị thở phào, biết sớm như vậy hôm nay lúc ở Cố phủ, cô phải nặng lời hơn mới đúng.
Khuôn mặt phúc hậu của lão tổ tông cũng hiện ra một nụ cười đầy mỉa mai, "Ta nên nói thế nào đây, người đàn bà này quả thật không biết điều, lại còn muốn gả người vào Tưởng phủ, nằm mơ. Lui ra cả đi."
Chu thị thắc mắc: "Lão Thất, sao Quận chúa lại nhìn trúng phủ chúng ta?"
Tưởng Hoằng Văn không muốn nói nhiều, "Việc này liên quan rất nhiều thứ, Đình Lâm đã dặn dò không được nói nhiều, cũng không được truyền ra ngoài, hắn có dụng ý của mình. Đại tẩu, người đừng hỏi thêm nữa."
"Đã nghe rõ chưa?"
Trương thị đứng lên, dém lại chăn cho lão tổ tông: "Đã nghe rõ rồi ạ, lão tổ tông nghỉ ngơi cho tốt, con dâu xin cáo lui."
Chu thị nháy mắt ra hiệu cho Tưởng Hoằng Văn rồi dìu Trương thị ra ngoài.
Tưởng Hoằng Văn đợi người rời đi mới hấp ta hấp tấp ngồi lên giường, dang tay ôm lấy lưng lão tổ tông, nói: "Lão tổ tông, hôm nay con mệt chết đi được."
Lão tổ tông đau lòng vỗ về cháu trai mình, nói: "Muốn làm được chuyện lớn thì đương nhiên là phải mệt. Đứa trẻ Đình Lâm kia đơn thân độc mã, con phải ở bên cạnh giúp đỡ cho nó đấy."
Tưởng Hoằng Văn thầm nhủ trong lòng, hắn nào có đơn thân độc mã, sau lưng hắn còn có cái người đang bị bệnh không biết thông minh đến cỡ nào kia. Có cô ấy giúp đỡ, khéo còn bằng hai hắn ta ấy chứ.
"Hậu viện có khách đến sao?"
Tưởng Hoằng Văn ngẩng đầu lên, "Tin tức của lão tổ tông thật nhanh nhạy, là Nhị tiểu thư của phủ Định Quốc công, người đã gả đến Sử gia, từng là bạn tâm giao của đại tiểu thư Tiền gia, luôn âm thầm chiếu cố chăm sóc cho Lục tiểu thư. Mấy ngày trước vừa vào Kinh thành, nghe tin Lục tiểu thư xảy ra chuyện nên mới gấp gáp qua đây ạ."
Lão tổ tông nhắm mắt suy nghĩ rồi nói: "Thì ra là nha đầu này. Trong mấy cô nương của Lục phủ thì nó là tốt số nhất. Nó có thể nhớ tới người xưa như vậy, ắt sẽ có hồi báo."
Tưởng Hoằng Văn vừa nghe thấy vậy thì nhớ đến người đã mất kia, tim lại đau thắt. Hắn ta cúi đầu xuống, suốt một lúc lâu cũng không nói năng gì.
Lão tổ tông vỗ lưng cháu trai, nói: "Mỗi người đều có số mệnh của mình. Phụ nữ ấy mà, vẫn là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. Đi đi, đi chào hỏi cho đàng hoàng, lão tổ tông lớn tuổi rồi, không có sức lực để ứng phó với tiểu bối nữa, cũng không cần qua đây khấu đầu đâu."
"Dạ!" Tưởng Hoằng Văn buồn bã đáp một tiếng.
Trương thị đi tới trước cửa viện thì dừng bước, "Con bé thật đáng thương, chúng ta đi thăm nó thôi."
Chu thị nhớ tới lời dặn dò của lão Thất bèn nói: "Ngày mai hẵng đến đi ạ, bây giờ cũng trễ rồi, con bé lại đang bệnh."
"Ngày mai lấy vài vị thuốc bổ trong kho ra, tuyệt đối không được để cho con bé chịu uất ức." Chu thị cười nói: "Nhất định là phải đi thăm rồi. Đêm khuya rồi, để con dìu phu nhân về phòng."
Trương thị vẫn chưa rời bước, nói tiếp: "Những lời đồn đại khó nghe ở bên ngoài e là đã truyền vào trong phủ, ngày mai, lúc xử lý việc nhà thì con cũng nhớ căn dặn một tiếng."
Chu thị liền gật đầu vâng dạ.
Mẹ chồng nàng dâu hai người dần khuất trong màn đêm.
Sử Tùng Âm và Ngân Châm đang đứng dưới tán cây trò chuyện thì thấy phía xa xa có người cầm đèn đi tới, chờ người tới gần rồi thì mới biết đó chính là Đại ca Sử Lỗi.
"Sao lại đứng ở bên ngoài vậy?"
Sử Tùng Âm cười nói: "Trong phòng ngột ngạt quá, muội ra ngoài hít thở không khí, sẵn tiện đợi Đại ca luôn."
Sử Lỗi vuốt tóc cô, nói: "Đi thôi, vào trong xem xem."
Huynh muội Sử gia đi vào trong phòng, Thanh Hoàn thấy Sử Lỗi tới thì mắt sáng lên, "Tỷ phu đến rồi."
Sử Lỗi bước lại gần, tay trái vỗ nhẹ lên vai của Lục Chỉ Vũ, ánh mắt lặng lẽ nhìn Thanh Hoàn, "Thật sự bị muội dọa cho bệnh luôn đấy."
Thanh Hoàn cố gắng nở một nụ cười, "Làm phiền tỷ phu phải lo lắng, huynh bận trăm công nghìn việc mà còn dành thời gian đến đây thăm muội nữa."
Sử Lỗi nói: "Muội xảy ra chuyện lớn như vậy, có bận hơn nữa ta cũng phải đến thăm, nếu không Nhị tỷ của muội sao có thể bỏ qua cho ta chứ."
Thanh Hoàn cười yếu ớt: "Huynh mau đưa người đi đi, khóc tới nỗi ngực muội càng đau hơn."
Sử Lỗi cúi đầu, nhìn vào mắt của vợ mình, không biết phải làm sao: "Tùng Âm, đưa Đại tẩu ra ngoài rửa mặt đi, lát nữa chúng ta phải đi rồi."
Hai chị em vừa đi ra ngoài, Sử Lỗi liền bước tới ngồi trước giường của Thanh Hoàn, khẽ nói: "Chuyện tiền trang rất thuận lợi, ba ngày sau ta sẽ xuất phát, nhanh thì bốn năm tháng, chậm thì phải nửa năm sau mới có thể trở lại. Chuyện của muội ta sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Thanh Hoàn liền nói: "Tỷ phu yên tâm đi, muội sẽ chăm sóc cho Nhị tỷ và Tùng Âm. Lát nữa, muội sẽ bảo Tiền Phúc đem tiền mua đất qua đó."
Sử Lỗi gật đầu: "Thái tử phi qua đời, bây giờ bên phủ đó hơi hỗn loạn, Nhị tỷ của muội e là phải thường xuyên qua bên đấy. Ta không yên tâm Tùng Âm, muốn để nó ở bên cạnh muội."
Thanh Hoàn nhìn hắn ta, "Huynh cứ để cô ấy đến Kim phủ, Tiền Phúc, Nguyệt nương, Xuân Nê, Ngân Châm đều là người mà cô ấy quen biết. Dù sao chỉ cách một bức tường, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì có muội đây."
Sử Lỗi nhìn vào đôi mắt cô, mỉm cười nói: "Muội chuyên tâm dưỡng bệnh đi, phàm việc gì cũng phải để ý nhiều hơn, đừng để bị người ta tính kế như lần này nữa đấy."
Đôi mắt Thanh Hoàn chợt u ám, cô nói: "Tỷ phu yên tâm, có khi nào muội bị người ta tính kế không đâu chứ."
Người nhà Sử gia vừa đi, Thanh Hoàn liền gọi Tiền Phúc và Ngân Châm vào.
"Phúc bá, ngày mai người đi phủ Định Quốc công một chuyến, xem bệnh cho Định Quốc công. Về sau cứ vào mùng một, mười lăm, làm phiền bá đến đó bắt mạch. Thuốc thang cứ lấy ở Khánh Phong Đường."
Tiền Phúc hiểu rõ tình nghĩa của tiểu thư và phủ Định Quốc công, liền gật đầu đồng ý.
"Ba ngày sau tỷ phu xuất phát, bá thay ta tiễn huynh ấy."
Tiền Phúc hiểu ý, liền đáp: "Tiểu thư yên tâm, đồ đạc đã chuẩn bị xong từ sớm rồi."
Thanh Hoàn nói tiếp: "Ngân Châm, ngươi lấy ra mười vạn lượng đưa cho Nhị tỷ đi."
Ngân Châm ngạc nhiên, hỏi nhỏ: "Tiểu thư, cần nhiều như vậy để làm gì ạ?"
Thanh Hoàn lườm cô bé, bản thân gắng gượng không nổi nữa nên từ từ nhắm mắt lại.
Ngân Châm lè lưỡi, hối hận vì mình đã nhiều chuyện. Cô bé vội vàng hầu hạ tiểu thư đi ngủ. Tiền Phúc không yên tâm, lại âm thầm lặng lẽ chẩn mạch thêm một lần nữa rồi mới lui ra.
Lúc Tưởng Hoằng Văn vào trong viện của Thanh Hoàn thì đèn trong phòng đã tắt, chỉ có phòng khách vẫn còn sáng. Hắn cười hỏi: "Mệt rồi sao?"
Tiền Phúc đáp: "Hôm nay tiểu thư trò chuyện lâu quá nên vừa mới ngủ rồi ạ."
"Sức khỏe cô ấy thế nào?"
"Phải dưỡng thương một, hai tháng."
Tưởng Hoằng Văn ngẫm nghĩ rồi nói: "Ngày mai ta sắp xếp vài người ở ngoài viện, nếu có người không phận sự tới thì toàn bộ đều chặn lại hết."
Tiền Phúc liền cảm tạ: "Đa tạ Thất gia. Thất gia, Kim phủ đã chuẩn bị hai tì nữ có võ công, muốn sắp xếp cho bọn họ đi theo tiểu thư, người xem…"
"Cứ đưa vào đi. Dù ông không nói thì ta và Đình Lâm cũng muốn ra ngoài tìm hai người cho cô ấy."
Lúc mấy người Sử gia trở về biệt viện đã gần giờ Hợi ba khắc.
Sử Tùng Âm vừa định trở về phòng thì bị huynh trưởng kéo lại.
Sử Lỗi vuốt tóc cô, cưng chiều nói: "Mấy ngày nay Đại ca bận rộn, không chăm sóc cho muội được, đợi Thanh Hoàn khỏi bệnh ta đưa muội qua Kim phủ, cũng dễ bầu bạn với nhau hơn."
Con ngươi của Sử Tùng Âm lóe lên, cười nói: "Đại ca đưa muội qua đó, có phải là huynh phải ra ngoài không?"
Sử Lỗi chọc cái mũi cao thẳng của cô, cười nói: "Con bé tinh nghịch, chuyện gì cũng không giấu được muội. Đại ca có một vụ mua bán lớn, phải ra ngoài rất lâu, chắc cũng phải mấy tháng. Đại tẩu của muội bận việc phủ bên kia, lại thêm ba đứa trẻ, e sẽ không chăm sóc chu toàn được, cho nên muội tới Kim phủ ở đi."
Khuôn mặt thanh tú của Sử Tùng Âm giương lên giận dỗi: "Hừ... Đại ca nào phải sợ Đại tẩu chăm sóc không chu đáo, rõ ràng là có tâm tư khác."