Thịnh Thế Kiều Y

Chương 204: Một vở kịch hay



Cố Thanh Hoàn đặt tay mình lên tay Thịnh Phương, dịu dàng nói: "Biểu ca, bá phụ phụng lệnh Thái tử dẫn binh vào Kinh thành. Chắc hẳn lúc giao chiến với Cấm Vệ Quân, nhất định là người đã phát hiện ra gì đó, bằng không người cũng không để Thanh Mộc đi cả ngàn dặm để giao mấy thứ này cho huynh."

Thịnh Phương cắn răng gật đầu: "Muội nói đúng."

"Thế nên..."

Cố Thanh Hoàn nhìn sâu vào mắt hắn, biểu cảm vô cùng kiên quyết, lại như có gì đó khó xử, cuối cùng cô cắn răng nói: "Thế nên ca ca, muội và sư gia đã bàn bạc với nhau, muốn để huynh đến đại quân Tây Bắc, điều tra rõ bí mật năm đó."

Một câu nói rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Thịnh Phương lại tựa như tiếng sấm rền.

Từ khi hắn biết phụ thân mình là vị tướng quân nổi danh bốn phương, trong lòng hắn liền cất giấu một mộng tưởng, một ngày nào đó hắn có thể khoác chiến bào, cưỡi chiến mã, ngẩng cao đầu đứng bên cạnh phụ thân, cùng phụ thân ngựa sắt giáo vàng, khí thế hùng hồn, nuốt phăng vạn dặm non sông.

Đến tận bây giờ, mộng tưởng này vẫn còn cuộn trào trong lòng hắn. Đợi đến một ngày báo được thù nhà, nếu còn một cái mạng thì hắn sẽ cùng các huynh đệ theo đuổi nghiệp binh lửa, tắm máu giết địch, bảo vệ giang sơn.

Bây giờ cơ hội này đột ngột bày ra trước mắt, Thịnh Phương cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Thạch Dân Uy từ đầu đến giờ không mở miệng đột nhiên lên tiếng.

"Thịnh Thanh Tướng quân thống lĩnh Trấn Tây Quân mấy chục năm, quan hệ dây mơ rễ má rất sâu xa. Sáu năm trước, Thịnh Tướng quân thống lĩnh ba vạn Trấn Tây Quân vào Kinh thành, còn lại vẫn đóng ở biên quan. Chuyện năm đó tuyệt đối không thể nào che giấu được đến không có lấy một chút dấu vết, thể nào cũng có người tra xét. Nếu Thập bát gia điều tra cẩn thận, hẳn sẽ có thu hoạch."

Thịnh Phương siết chặt lấy tay Cố Thanh Hoàn, cố đè nén kích động trong lòng: "Muội hãy đi cùng ta. Ta bằng lòng đến Tây Bắc Quân."

"Đường ca chớ nóng vội, nghe Thạch sư gia nói hết đã." Cố Thanh Hoàn trấn an hắn.

Thạch Dân Uy vuốt râu nói: "Nếu Thập bát gia đi tòng quân, vậy nên nghĩ cách lập được chiến công, khiến đích tử của Trưởng công chúa Bình Dương, tức Trấn Tây Đại tướng quân Lý Tông Trạch để mắt, tốt nhất là có thể trở thành cánh tay đắc lực của hắn."

"Vì sao?"

Thạch Dân Uy nói: "Theo ta được biết, lúc còn trẻ Lý Tông Trạch bị ngã ngựa, chân phải gãy xương, đến ngày mưa dầm sẽ đau đớn âm ỉ. Mùa Đông Tây Bắc cực kỳ lạnh lẽo, khí hậu khắc nghiệt. Sáu năm qua, bệnh của hắn không chỉ không khỏi hẳn mà còn nặng hơn nhiều. Trưởng công chúa Bình Dương cực kỳ thương yêu đứa con trai này, từ lâu đã muốn gọi hắn về Kinh, nhưng Hoàng đế không đồng ý, cho nên vẫn kéo dài đến giờ."

Thịnh Phương không phải kẻ ngốc, vừa nghe đã hiểu.

Lý Đại tướng quân chẳng sớm thì muộn cũng sẽ hồi Kinh. Nếu hắn có thể giành được sự tín nhiệm của hắn ta, đứng vững gót chân ở Trấn Tây quân trước lúc hắn ta từ chức, như vậy sau này làm việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Hắn nhanh trí nói nối tiếp: "Nếu ta đi tòng binh, hai mươi huynh đệ tất sẽ theo cùng, ta chia bọn họ thành hai nhóm, một nhóm theo ta đi Trấn Tây quân, một nhóm khác vào Trấn Bắc quân."

"Tuyệt vời."

Thạch Dân Uy khẽ kêu một tiếng, "Thập bát gia, ngài cùng tiểu thư đều nghĩ giống hệt nhau."

Thịnh Phương nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp, sáng như sao kia. Cố Thanh Hoàn cười khổ: "Ca, có phải muội quá tàn nhẫn rồi không, mới vừa tìm được huynh đã lập tức khiến huynh dấn thân vào hiểm cảnh."

Thịnh Phương cảm thấy ấm áp: "Nói cái gì ngốc vậy. Ta là Thịnh Thập bát, dòng máu đang chảy trong người ta là máu nhà họ Thịnh, huyết hải thâm thù này phải do ta báo. Ta không thông tuệ bằng muội, chỉ có một cái mạng sống dai này. Muội chỉ việc ra lệnh là được."

Cố Thanh Hoàn không nhịn được mà hai mắt ướt nhòe, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía đường ca của mình.

Thịnh Phương cảm thấy chỗ mềm mại nhất trong trái tim như bị cái gì đó chạm vào. Đã nhiều năm như vậy, hắn không ngừng bước đi trên đầu mũi kiếm, không có ngày nào là không lo lắng. Mà giờ đây, có một đôi mắt nhìn hắn như vậy, hắn bỗng cảm thấy không còn gì đáng sợ cả.

Thạch Dân Uy nhìn hai huynh muội, trong lòng chua xót không thôi.

Một người là con riêng nhà họ Thịnh, một người là con gái nhà họ Cố, hai người họ chẳng qua chỉ là họ hàng cách cả một phòng* mà tương thân tương ái đến vậy, còn những huynh đệ thủ túc kia của mình thì... tình người bạc bẽo, chỉ nhìn là hiểu.

(*) Ở đây, Cố Thanh Hoàn là con gái của Tiền thị, mà Tiền thị là con gái thứ hai nhà họ Tiền, con gái cả nhà họ Tiền được gả vào nhà họ Thịnh cho Thịnh Cửu gia, còn Thịnh Phương là con trai ngoài giá thú của Thịnh Tam gia.

"Lục tiểu thư, Thập bát gia, vấn đề trước mắt là làm sao mới có thể để Thập bát gia danh chính ngôn thuận vào trong quân được."

Cố Thanh Hoàn nhìn sâu vào mắt Thạch Dân Uy, "Cái này phải làm phiền sư gia trù tính cẩn thận giúp đường ca rồi."

Thạch Dân Uy nghiêm mặt: "Chi bằng tiểu thư nghĩ biện pháp ra tay từ chỗ Thọ vương."

Cố Thanh Hoàn hiểu ý.

Lời này của sư gia rất đúng, có thể nhét người vào quân đội, trên đời này chắc hẳn chỉ có Thọ vương Triệu Cảnh Diễm mà thôi.

Chân mày Cố Thanh Hoàn dãn ra, cô nói: "Ý kiến này của sư gia rất hay. Chỉ là Thanh Hoàn có đôi lời không thể không dặn dò sư gia, nhất định không được để lộ về thân thế của đường ca ta, bằng không chính là vạn kiếp bất phục."

Thạch Dân Uy đứng dậy, đáp rất chính trực: "Tiểu thư nói rõ ràng thân thế của Thập bát gia cho ta biết, chính là đã tín nhiệm ta. Thạch Dân Uy ta cũng xem là người đọc sách, những thứ khác không có, duy chỉ có một tấm lòng son, xin tiểu thư cứ yên tâm."

Cố Thanh Hoàn gật đầu khen ngợi: "Sư gia phải nhớ, chúng ta đều là người một nhà."

"Tiểu thư..." Thạch Dân Uy bỗng nghẹn lời, hắn ta hoàn toàn không ngờ Cố Thanh Hoàn sẽ nói như vậy.

"Các ngươi đều là người ta muốn che chở." Cố Thanh Hoàn thản nhiên nói thêm một câu.

Thạch Dân Uy đi trước, Cố Thanh Hoàn nghĩ đến biểu ca không còn ở Kinh thành được bao lâu nữa, trong lòng có hơi luyến tiếc để người đi.

Vừa khéo Thịnh Phương cũng muốn ở bên cô lâu hơn, cố ý không đi. Hai huynh muội lấy chút bánh trái, pha ấm trà thơm, ngồi đối diện nhau trong viện.

Tuy đã cuối Xuân, nhưng vào đêm vẫn còn hơi lạnh lẽo, Thịnh Phương cởi áo choàng khoác vào cho muội muội.

Cố Thanh Hoàn chớp mắt, hỏi về chuyện hắn làm sát thủ lúc trước.

Thịnh Phương cũng không giấu giếm, giọng nói trầm thấp vang lên trong sân viện thanh tĩnh, êm tai vô cùng.

Ba người Ngân Châm, Diệp Thanh, Diệp Tử mang một băng ghế nhỏ đến, ngồi ôm chân nghe hăng say.

Cố Thanh Hoàn ngồi nghe mà không khỏi há hốc miệng, khi thì nhíu mày, khi thì mím môi, khi thì thở dài, khi thì khẽ kêu lên, hai mắt còn sáng hơn những vì sao trên bầu trời đêm.

Lúc Triệu Cảnh Diễm đi vào liền thấy cảnh tượng như vậy.

Thiếu nữ mặc áo trắng ngồi bên gốc cây, đôi mắt sâu thăm thẳm khó dò, ánh trăng hắt lên người cô, nụ cười nơi khóe miệng như thấm đẫm cái gì đó, nhìn qua có vài phần thương cảm.

Hắn nhìn theo ánh mắt của cô, là cái tên đáng ghét kia. Trái tim Triệu Cảnh Diễm xoắn xít cả lại, kích động muốn lao tới hành hung gã đàn ông kia.

Không được rồi, không nhịn nổi rồi, mặc kệ kẻ kia là ai, mặc kệ hắn ta có quan hệ gì với Thịnh gia, hắn phải kéo hắn ta cách xa Cố Lục. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cái sừng trên đầu hắn có khi lại dài lên mất.

Thịnh Phương đã cảm nhận được có người tới từ lâu, hắn ngước mắt lên, xoay người sang, phủi một chiếc lá rơi trên tóc Cố Thanh Hoàn, nhân cơ hội đó nói nhỏ mà chỉ có hai người nghe được: "Thọ vương đến."

Vừa nghe hắn nói vậy, Cố Thanh Hoàn thờ ơ liếc nhìn cửa viện, trong đầu lại tựa như hiện lên ý tưởng gì đó, đôi mắt khẽ chuyển động, cô nảy ra ý hay.

"Hồ Dũng, ngồi lâu vậy rồi, muội thấy hơi mỏi chân, huynh đi tản bộ với muội một chốc đi."

Thịnh Phương nghe Cố Thanh Hoàn gọi hắn như vậy, trong lòng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhẹ nhàng đỡ cô dậy.

Lúc đứng dậy, áo choàng trên người cô rơi xuống, hắn khom lưng nhặt lên thì một tiếng nói thật nhỏ lọt vào tai.

"Diễn một vở kịch tình cảm nam nữ với muội."

Thịnh Phương khẽ run lên, vẫn bình tĩnh đứng thẳng người dậy, phủ áo choàng lên vai Cố Thanh Hoàn, bàn tay to lớn khéo léo thắt dây áo lại, "Thanh Hoàn, để ta dắt muội đi." 

Cố Thanh Hoàn nhoẻn miệng cười, chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay của Thịnh Phương, hai người chậm rãi đi ra.

Thân hình mềm mại của cô gái dựa sát người đàn ông, ánh trăng kéo dài cái bóng của hai người. Người nào đó đang đứng nấp ở một chỗ bí mật gần đấy nhẹ nhàng tung mình nhảy lên cây đại thụ, trong mắt đã bùng cháy.

Trên cây, A Ly và Tưởng Hoằng Văn đang ngồi tựa lưng vào nhau, giờ bỗng nhiên có thêm một người, không gian vốn đã nhỏ hẹp giờ càng chật chội hơn.

Nếu chỉ chật chội thì cũng có thể tạm chấp nhận được, đằng này toàn thân cái người vừa xuất hiện lại còn phừng phừng lửa giận, có cảm giác như có thể đốt cháy luôn cả người bên cạnh bất cứ lúc nào.

Hai người u oán nhìn nhau, rồi đồng thời dời ánh mắt xuống phía dưới đất, vểnh tai nghe trộm người dưới tàng cây nói chuyện.

Điêgu khiến người ta thất vọng là hai người này chỉ nắm tay nhau, không nói một lời mà chầm chậm đi xa. Hai cái bóng cũng tạo thành đôi, vẻ ám muội khó mà nói rõ.

Triệu Cảnh Diễm nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, trong mắt lóe sáng, hắn chỉ đứng yên một chốc rồi tung người, ẩn mình vào ánh trăng.

"Vương gia?"

A Ly quay đầu lại, vội la lên: "Thất gia, làm sao bây giờ?"

Tưởng Hoằng Văn đảo mắt: "Đuổi theo!"

Hai bóng đen lẫn vào màn đêm mà đi.

Cách đó mấy trượng, Thịnh Phương trầm giọng hỏi: "Muội làm cái gì vậy?"

"Ca, trên đời này, nếu hôn thê của huynh cùng người đàn ông khác thân mật, huynh sẽ làm gì?"

"Từ hôn."

"Vậy nếu không thể từ hôn thì sao?"

"Tìm gã đàn ông kia tính sổ."

"Nếu thân phận chênh lệch quá lớn, không thể tìm người đàn ông kia tính sổ thì sao?"

Thịnh Phương trầm mặc một lát rồi đáp: "Vậy cũng chỉ có tống cổ hắn đi xa thôi."

Cố Thanh Hoàn thở dài.

Triệu Cảnh Diễm, thật sự xin lỗi. Nhưng thân phận của đường ca đặc thù, bây giờ vẫn chưa đến lúc để ngả bài. Ta thân thiết với người khác như vậy, ngươi là huynh đệ của Tưởng Thất gia, nhất định sẽ không bàng quan ngồi xem. …

Ánh trăng rọi khắp, hoa lê rụng đầy đất.

Sau khi nhảy xuống một con đường đá, Triệu Cảnh Diễm quay lại gật đầu ra hiệu với bóng đen sau lưng, rồi đi vào căn phòng sơ sài đã lâu chưa tới.

Gió đêm hơi lạnh, Triệu Cảnh Quỳnh đứng sát bên cửa sổ, bóng lưng vững chải như tảng đá, chiếc áo choàng trên người khiến hắn ta trông càng có vẻ gầy yếu.

Nghe được tiếng động, hắn ta quay đầu lại, huynh đệ hai người nhìn nhau.

"Vội vã đến đây như vậy, có chuyện gì?"

Triệu Cảnh Diễm mở miệng, "Quả thật có một chuyện quan trọng."

"Nói đi."

"Đại ca, chuyện là như vậy..."

Triệu Cảnh Quỳnh ngồi xếp bằng, sau thời gian khoảng một khắc, vẻ mặt hắn ta đã trở nên lạnh lẽo: "Trận pháp Tuyệt tử, không phải người của Thịnh gia thì không thể nào biết được. Nếu ta không đoán nhầm thì người này chính là con riêng của Thịnh Thanh."

Triệu Cảnh Diễm giật mình: "Thịnh Thanh có con riêng thật sao? Xem ra lão Bát đi chuyến này là đúng rồi."

Triệu Cảnh Quỳnh gật đầu: "Rất nhiều năm trước, Thịnh Thanh trở về từ biên quan, đến phủ Thái tử uống rượu. Bởi vì say rượu nên ông ta không khống chế miệng mồm được, có thổ lộ với ta đôi lời. Sáu năm trước Thịnh gia vì ta mà diệt, ta đau đớn không thôi, cho nên cũng không muốn khiến huyết mạch duy nhất của Thịnh gia bị thế nhân biết tới. Ta chưa bao giờ đề cập đến người này với kẻ khác."

"Thảo nào Cố Lục lại đối với hắn như vậy, thì ra là vì duyên cớ này."

Triệu Cảnh Quỳnh vừa nghe đến cái tên này, bình tĩnh hỏi tiếp: "Cô gái kia cư xử thế nào với hắn, đệ nói rõ ràng ra cho ta nghe."

Triệu Cảnh Diễm trầm mặc một lát, thì thầm nói ra, trong lời nói thoáng mang theo sự ghen tuông.

Hồi lâu sau, Triệu Cảnh Quỳnh mỉm cười, dáng vẻ tài hoa hơn người nhuốm màu tự giễu: "Lão Bát, cuối cùng thì đệ vẫn không bằng cô ta."

"Đại ca?" Triệu Cảnh Diễm có hơi sửng sốt.

"Người có thể bày ra trận pháp Tuyệt tử, võ công như thế nào?"

"Cao thủ hàng đầu."

"Đệ chỉ đứng cách đó mấy trượng, Cố Thanh Hoàn không nghe được động tĩnh gì, chẳng lẽ người đàn ông kia cũng chẳng hay biết?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.