"Hầy, Lục tiểu thư này cũng là người đáng thương!"
Trong đám người, không biết vị thái thái nào không nhịn được mà khẽ than một câu.
"Đúng là rất đáng thương! Rõ ràng là tiểu thư con vợ cả mà lại không bằng một nô tỳ. Nhìn y phục trên người cô nương này, không biết có được ăn no bữa nào không."
"Cố gia này cũng thật là thủ đoạn, thế mà lại muốn… Đáng thương, thật là đáng thương."
Mọi người nhìn sắc mặt tái nhợt của Quận chúa Hoa Dương, không dám nói thêm câu nào, im bặt như ve sầu mùa đông rồi giải tán.
"Đợi đã!"
Triệu Cảnh Diễm đứng cách đó mấy trượng đột nhiên lên tiếng, xếp quạt lại, kêu ba người Đàm ma ma lại.
"Buông Lục tiểu thư ra!"
Cố Thanh Hoàn khẽ nhăn trán, cố ý dùng tóc che lại nét mặt, đôi mắt lén nhìn Thọ vương một cái. Tên này định làm gì, đừng có làm hỏng chuyện tốt của ta đấy!
"Vương gia, Quận chúa có lệnh, lão nô không dám làm trái!" Đàm ma ma trả lời với vẻ rất đúng lý hợp tình.
Triệu Cảnh Diễm đột nhiên cười thành tiếng, nụ cười này khiến mọi người không biết làm sao.
"A Ly, lần trước có một tiện tỳ bên cạnh phụ hoàng đã cãi lời bản vương trước mặt mọi người, kết cục của ả như thế nào?"
A Ly tiến lên một bước, cao giọng đáp: "Bị cắt tai, mũi; hun khói cho câm rồi vất cho chó ăn."
Lời này vừa được nói ra, nhóm quý nữ sợ hãi mà thét thành tiếng.
Đàm ma ma và hai vú già sợ tới mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trở nên trắng bệch chỉ trong nháy mắt.
Nguyệt Nương và Xuân Nê tiến lên đỡ tiểu thư, rút miếng vải nhét trong miệng Thanh Hoàn ra, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Triệu Cảnh Diễm cúi đầu, hắn muốn nhìn kỹ diện mạo của Lục tiểu thư này.
Thanh Hoàn thấy tình huống không ổn thì tránh thoát khỏi tay của Nguyệt Nương và Xuân Nê, xông lên trước.
Triệu Cảnh Diễm sợ quá, liên tục lùi lại, trốn ra sau lưng A Ly, trong lòng còn hoảng hốt không thôi, vội vàng xua tay: "Đỡ Lục tiểu thư về đi! Không ai được làm khó cô ấy!"
Một hồi phong ba ngắn ngủi đã tiêu tán như mây khói vậy đấy.
Quận chúa Hoa Dương và Thọ vương cười cười nói nói như đang muốn che giấu chuyện không vui vừa rồi.
Chúng quý nữ thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm vừa rồi chỉ nháy mắt đã tắt ngóm, đều không khỏi tạm thời ngừng nói chuyện, nở nụ cười đầy hàm ý rồi tản đi. Xem ra Cố phủ này cũng không phải gia tộc trọng thi thư, lễ nghĩa như trong lời đồn, bên trong dơ bẩn và xấu xa cũng không thua kém những phủ khác.
Quận chúa Hoa Dương này ỷ vào nhà mẹ đẻ của mình, ngược đãi đứa con gái do Tiền thị để lại. Khó trách sao năm năm rồi mà không sinh được một đứa con trai nào, đích thị là gặp báo ứng.
Hầy, chỉ tiếc cho Lục tiểu thư Cố gia… Nhưng ngược lại là Thọ vương này, trông thế mà lại rất thương hoa tiếc ngọc, biết thương xót người khác.
"Tiểu thư, lá gan của người cũng quá to! Lỡ đâu người bị gì thì nô tỳ biết làm sao đây?" Nguyệt Nương vừa chải tóc cho tiểu thư vừa oán giận.
Nguyệt Nương lo lắng không phải không có lý.
Hôm nay, tiểu thư làm ầm ĩ như thế, ngày mai chắc chắn sẽ có lời đồn truyền khắp phủ Tô Châu. Quận chúa này quen thói bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Bà ta không dám làm gì Thọ vương thì chắc chắn sẽ chờ cơ hội trả thù tiểu thư. Bây giờ họ nên làm gì đây?
Thanh Hoàn cười nhạt một tiếng: "Cũng nên để mọi người xem thử, bên dưới lớp vỏ hào nhoáng là một Cố phủ như thế nào. Nguyệt Nương đừng sợ, ta có chừng mực. Ta chỉ đang khó hiểu một chuyện thôi."
"Tiểu thư, là chuyện gì vậy?" Xuân Nê bưng nước đi vào.
Thanh Hoàn liếc cô bé một cái: "Ta đang khó hiểu là tại sao một người như Thọ vương mà lại nói giúp cho một kẻ điên?"
Lúc này, Triệu Cảnh Diễm cũng đang hoang mang như Thanh Hoàn.
Theo lý, hắn vốn không phải là một ngươi dễ bị kích động, cũng không thích nhúng tay vào chuyện người khác. Vì sao khi nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, trong lòng hắn lại sinh ra một tia xúc động?
Triệu Cảnh Diễm dựa vào lan can, mắt nhìn về phía xa, trong mắt lại có chút suy nghĩ sâu xa.
"Gia, tiểu nhân đã điều tra rõ ràng: Ngoại trừ Cố phủ, trong các cô nương của hai phủ Lưu, Trương đều không có ai là Kim đại phu."
Quạt giấy trong tay Triệu Cảnh Diễm gõ lên lan can một hồi lâu, sau đó hắn mới mở miệng nói: "Nói như thế là người này đang ẩn nấp trong Cố phủ?"
"Khoảng tám, chín phần mười là vậy." A Ly gật đầu.
"Trong Cố phủ có bao nhiêu cô nương chưa cập kê?"
"Bẩm gia, Cố phủ nhất tộc có tất cả mười bảy cô nương chưa cập kê, chỉ một phòng của Cố lão gia đã có bốn vị."
"Ngươi mau đi tìm hiểu, tra xét từng người từng người một đi!"
Triệu Cảnh Diễm bỗng nhiên mở cây quạt ra, vẻ mặt trở nên xán lạn hẳn.
Phạm vi càng thu nhỏ, khoảng cách tới chân tướng lại càng gần. Gương mặt dưới mặt nạ kia là tuyệt sắc khuynh thành hay là xấu như Vô Diệm, xem ra chỉ vài ngày nữa thôi, hắn đã có thể tìm ra kết quả.
Thanh Hoàn không biết hiện tại Triệu Cảnh Diễm đã dời tầm mắt, tập trung vào nội trạch Cố phủ.
Cô cởi y phục trên người ra, trên hai cánh tay trắng như bạch ngọc đã có bốn vết máu bầm vô cùng rõ ràng.
Xuân Nê cầm thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên, đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai mụ vú già thật đáng chết! Lần tới đừng để nô tỳ gặp được hai mụ. Nếu như để nô tỳ gặp phải, nhất định nô ty sẽ cầm tảng đá đập chết mấy mụ ấy."
Thanh Hoàn đang muốn nói chuyện thì lại thấy hai tiểu nha hoàn thở hổn hển chạy vào: "Bẩm tiểu thư, Quận chúa dẫn rất nhiều người đang đi vào trong viện."
Trong lòng Thanh Hoàn khẽ động, lập tức hỏi: "Bọn họ dẫn theo những ai?"
"Hình như, hình như là… Ai da, nô tỳ không nhìn kỹ, để nô tỳ đi xem lại!"
Tiểu nha hoàn chạy đi với tốc độ chóng mặt, Xuân Nê lo lắng hỏi: "Tiểu thư, có phải Quận chúa đã kiếm được cớ để trả thù chúng ta rồi không?"
"Không đâu! Thọ vương còn ở trong phủ, Hiền vương thì đang trên đường đến, bọn chúng không dám vội đụng tới ta đâu."
Thanh Hoàn khẳng định.
Hôm nay cô gây ầm ĩ như thế, tuy là kế mà cô tạm thời nghĩ ra, nhưng nó cũng không phải không có chút tác dụng.
Năm năm ẩn nấp, cô không chỉ học được y thuật kinh người mà Khánh Phong Đường cũng đã đứng vững gót chân ở Nam Trực Lệ, ở Bắc Trực Lệ cũng đã bắt đầu bố trí.
Đã đến lúc cô ra tay.
Ước hẹn hai năm của Thọ vương là giết từ ngoài vào trong, còn cô sẽ là giết từ trong ra ngoài. Với kế nội ứng ngoại hợp này, Cố phủ nhất định sẽ bại.
Thanh Hoàn híp mắt nhìn ra ngoài, năm năm nay, cô đã đợi đủ rồi.
"Tiểu thư, tiểu thủ, Quận chúa sai người xây tường ở bên kia." Tiểu nha hoàn chạy đi đã vội vàng quay lại báo tin.
Thanh Hoàn mừng rỡ ra lệnh: "Mau lên! Đỡ ta đi xem."
Trên con đường trải đá xanh duy nhất thông với hậu viện, ba, năm gã sai vặt và sáu, bảy vú già đang cầm gạch, cầm bùn để xây một bức tường.
Quận chúa mặc y phục bằng gấm đang ngẩng cao đầu, tức giận mắng: "Thứ không có mắt! Còn không nhanh tay nhanh chân lên, trong một canh giờ mà không xây xong thì cút hết cho ta."
Đàm ma ma vừa phe phẩy cây quạt vừa khuyên nhủ.
Thanh Hoàn núp trong bóng râm, nhàn nhã nhìn hai người, vui vẻ nói: "Hay lắm, vậy là chỗ chúng ta đã hoàn toàn yên tĩnh! Nhìn xem, gây ầm ĩ cũng có chỗ tốt của nó."
Xuân Nê vui vẻ ra mặt: "Nói vậy là nô tỳ cũng không cần phải mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương nữa rồi!"
"Đúng vậy!"
Thanh Hoàn càng thêm vui vẻ nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng.
Chuyện Quận chúa xây tường che kín đường này, vẻ ngoài thì là vì sợ kẻ điên là cô chạy ra nói lung tung tiếp, âm thầm thì tính toán muốn nhốt cô lại, đợi khi Hiền vương đến thì mang đi tắm rửa sạch sẽ rồi đưa lên giường Hiền vương.
Đúng là một kế hoạch hoàn hảo! Thanh Hoàn phất tay áo, khóe miệng cong lên thành nụ cười.
"Tiểu thư!"
Đúng lúc này, Nguyệt Nương đi tới, trên tóc còn dính hai mảnh lá cây, trong tay cầm một tờ giấy, vừa bước tới liền đưa cho cô: "Tiểu thư, người Tào gia ở Kim Lăng tới phủ Tô Châu."
"Tốt lắm! Truyền tin qua đó, tối nay ta sẽ qua bên đấy!"
…
Đàm ma ma đỡ Quận chúa Hoa Dương nằm xuống tháp quý phi, đồng thời lót một cái gối đầu có thêu hình mãng xà bằng chỉ vàng vào sau lưng Quận chúa.
Ngô Nhạn Linh bước tới, nói: "Mẫu thân chặn lối vào tiểu viện lạ như thế thì lỡ phụ thân trách tội xuống…"
Quận chúa mệt mỏi xua tay: "Chẳng thể quan tâm nhiều như thế nữa! Sau này con ngốc kia còn quậy thêm một trận như thế nữa, sợ là toàn bộ phủ Tô Châu này đều cho là Tiền thị chết bởi bàn tay độc ác của mẫu thân con rồi. Ôi, tim ta còn đang đập thình thịch đây…"
Ngô Nhạn Linh hoàn toàn không để tâm, bĩu môi, nói thầm: "Chuyện này liên quan gì tới mẫu thân. Là do mụ ngu dốt kia tự mình đi tìm chết, cũng đâu phải chúng ta ép."
"Một đứa nhóc như con thì biết gì?"
Quận chúa xoa ngực, tức giận nói: "Một quả phụ như ta lẽ ra phải thủ tiết cả đời, vậy mà ngược lại, ta còn gả cho người khác, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng, chắc chắn là ta vừa ý Nhị gia nên mới ép chết Tiền thị."
"Rõ ràng là bọn họ mặt dày tới cửa cầu hôn." Gương mặt nhỏ nhắn của Ngô Nhạn Linh đỏ lên.
Hoa Dương đau đầu, đỡ trán, vô lực dựa vào giường. Bà ta thật hối hận, biết vậy đã chẳng làm.
Đàm ma ma nhân cơ hội nhỏ thuốc vào mắt: "Đều tại Triệu thị kia, nếu không phải do bà ta làm ầm lên, đòi gặp Lục tiểu thư, Lục tiểu thư cũng sẽ không chạy lung tung ra ngoài."
"Mụ già đáng chết đó! Trách sao không đè đầu được tiểu thiếp thành đàn trong phủ, đúng là một kẻ ngu xuẩn! Thôi thôi, sau này chúng ta ít qua lại với mấy kẻ thấp kém kia là được!"
Hoa Dương vừa dứt lời, một người trông có vẻ như là nô tỳ vén rèm tiến vào.
"Bẩm Quận chúa, lão gia, thái thái muốn hỏi bức tường kia là sao?"
"Lỗ tai lão già kia cũng thính thật!"
Quận chúa Hoa Dương ngồi bật dậy, lạnh lùng nói: "Bảo họ là Lục tiểu thư có hành vi không thỏa đáng, làm hỏng thanh danh của Cố phủ. Sau này phải trông giữ nghiêm ngặt, không thể tùy tiện thả ra. Xin lão gia và thái thái yên tâm, ta tuyết đối sẽ không cắt xén đồ ăn, mặc, đi lại của nó."
…
Ngụy thị dâng trà vào tay Cố Nghiên Khải: "Lão gia, Lục nha đầu cũng là do cô ta gọi qua, giờ xảy ra chuyện, cô ta liền cho người xây bít đường vào như thế. Chuyện này mà lọt ra ngoài thì chúng ta còn mặt mũi gì nữa?"
Cố Nghiên Khải đặt chén trà xuống bàn: "Đầu óc đàn bà! Phu nhân biết cái gì, đứa con dâu này của phu nhân có tâm tư không đơn giản đâu. Cô ta cũng chỉ là tát nước theo mưa mà thôi."
"Ý của lão gia là?"
"Bên trong không ra được, bên ngoài cũng không vào được. Tiểu viện đó hoàn toàn biến thành đảo biệt lập, cô ta muốn xử lý Lục nha đầu như thế nào cũng được. Đến lúc Hiền vương tới, Lục nha đầu đã là ba ba trong rọ, còn có thể trốn đi đâu."
"Hóa ra là vậy!"
Ngụy thị kinh hãi không thôi, sau đó không khỏi phán đoán suy nghĩ của Cố lão gia: "Chẳng lẽ lão gia cứ để cô ta muốn làm gì thì làm sao? Dù gì nha đầu kia cũng là cháu gái ruột của chúng ta. Tuy con bé có hơi ngốc, nhưng cũng thật sự không thể… Hầy, thiếp thật sự không đành lòng."
"Lòng dạ đàn bà!"
Cố Nghiên Khải không vui: "Nếu bà có chút sát phạt, quyết đoán như con dâu bà thì đã không bị cô ta chèn ép gắt gao như vậy. Một đứa cháu gái vô dụng có thể đổi lấy đường sống cho Cố phủ, vậy bên nào nặng, bên nào nhẹ đây?"
"Nhưng lỡ Hiền vương ghét bỏ nha đầu kia là đứa ngốc, trách tội xuống thì chúng ta nên giải thích thế nào?"
Cố Nghiên Khải liếc xéo Ngụy thị, cười lạnh: "Rốt cuộc thì bà cũng không hiểu tâm tư của đàn ông. Nếm nhiều sơn hào hải vị, thỉnh thoảng cũng sẽ muốn thử vài miếng rau dại. Theo ta thấy, nha đầu kia mà trang điểm lên thì cũng rất có hương vị. Đến lúc đó, chúng ta cho nó uống vài ngụm thuốc an thần thì thần không biết, quỷ cũng không hay. Hiền vương nếm thử rồi thì còn cần để ý tới việc nha đầu đó đó điên khùng hay ngốc nghếch nữa sao, nói không chừng, nếm một ngụm là xong!"
Ngụy thị nghe thấy lời này quá không đứng đắn, lập tức xoay người, nhíu mày, cũng không dám khuyên thêm câu nào.