Sau khi những giọt mưa phùn bị thổi đi, ánh mặt trời lại xuất hiện, mùi hương của bùn đất man mác truyền ra thật xa.
Cố Thanh Hoàn đứng trước sân, nhìn một bụi trúc ở góc Tây Bắc, từng cảnh tượng lại hiện lên trong đầu.
Sau một tiếng "Khoan đã", giọng nói rất bình thản của Hoàng đế vang lên.
"Truyền ý chỉ của Trẫm, cho gọi Cố phủ Cố Thanh Hoàn vào cũng làm nữ y quan."
Cô quỳ rạp xuống đất, tim đập thình thịch, "Hoàng thượng, dân nữ không dám."
Triệu Cảnh Diễm không thay đổi sắc mặt, chỉ nhíu mày, chụp lấy tay Hoàng đế, giận dỗi nói: "Phụ hoàng, nhi thần chỉ buột miệng nói vậy thôi, sao phụ hoàng lại cho là thật ạ? Cô ấy là thê tử tương lai của Hoằng Văn, hai ba năm nữa sẽ thành thân, sao có thể vào cung làm nữ y được. Lại nói, sức khỏe lão tổ tông còn phải dựa vào cô ấy chăm lo, không ổn thỏa đâu, hoàn toàn không ổn thỏa."
Bảo Khánh đế khẽ nhíu mày: "Năm nay con bé chỉ mới mười bốn tuổi, còn quá sớm để thành thân."
"Phụ hoàng, lão Bát thật sự không biết ăn nói thế nào với lão tổ tông, không được đâu, không được đâu." Kẻ kia lăn lộn, kêu gào om sòm, rất ra dáng của một kẻ vô lại.
Bảo Khánh đế nhìn con trai, trong ánh mắt có sự cưng chiều, nhưng lại có thêm mấy phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nói: "Nói với lão tổ tông, trẫm sẽ cho cô ta xuất cung trước khi thành thân. Lời hứa của trẫm đáng giá nghìn vàng. Lui xuống đi."
Một câu lời hứa đáng giá nghìn vàng khiến cho cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Sự căm phẫn dâng lên trong lòng cô, nếu bây giờ cô còn chưa lĩnh ngộ ra điều gì, vậy thì đúng là quá ngu ngốc.
Mỗi một câu nói của kẻ kia tựa như vô ý, nhưng thật ra đều là đang đào sẵn một cái hố to, chỉ đợi Hoàng đế nhảy xuống. Quả nhiên, cô bị hắn tính kế đến thảm hại.
Cơn gió ban mai lùa qua tay áo, Cố Thanh Hoàn rũ mắt, nơi đáy mắt đều là một màu tối tăm. Thì ra dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn lại là có hàm ý. Bên dưới vẻ ngoài ăn chơi trác táng chính là tầng tầng lớp lớp âm mưu.
"Thanh Hoàn!" Một tiếng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng.
Cố Thanh Hoàn không quay đầu lại, chỉ có bàn tay giấu trong ống tay áo từ từ siết chặt.
Quả nhiên là tức giận rồi! Triệu Cảnh Diễm không khỏi nheo mắt lại, chậm rãi bước đến trước mặt cô.
Cô gái trước mặt đã một đêm không ngủ, khuôn mặt không son phấn, vậy mà vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ. Làn thu thủy, nét xuân sơn, phong thái như vậy, đợi lớn thêm vài tuổi nữa thì phải làm sao mới tốt?
"Vương gia có gì căn dặn?" Trong lời nói bình thản mang theo sự xa cách tột cùng, có loại cảm giác như xa cách đến cả ngàn dặm.
Triệu Cảnh Diễm bỗng cảm thấy trong lòng buốt lạnh.
Từ lúc hai người thẳng thắn trao đổi, cô luôn gọi hắn là Đình Lâm, giờ đến cả chữ vương gia cũng gọi, chỉ sợ là đã vô cùng giận dữ.
Triệu Cảnh Diễm ngước mắt, sự u ám trong mắt tan biến sạch sẽ, hắn dịu dàng nói: "Thanh Hoàn, có mấy lời không biết cô có muốn nghe chăng?" Cố Thanh Hoàn đơ mặt, thản nhiên nói: "Lời của vương gia, dân nữ không dám không nghe."
Chân mày của Triệu Cảnh Diễm nhíu thật sâu.
Cô gái này mà quật lên, đủ để khiến ngươi chịu. Nhưng đúng là tính cách này của cô, lại khiến hắn yêu muốn chết. Hầu hết phụ nữ trên đời này, trong mắt chỉ có vinh hoa phú quý, mà cô thì lại có khí phách.
"Cô đừng tức giận, cứ nghe ta nói hết đã."
Cố Thanh Hoàn nhếch khóe miệng, nở một nụ cười châm biếm: "Một con kiến hôi như dân nữ, sống chết đều nằm trong tay vương gia, sao dân nữ dám tức giận. Có chuyện gì thì xin vương gia cứ việc nói ra, miễn cho có người thấy được, nói Thất nãi nãi tương lai của Tưởng phủ có tư tình với người đàn ông khác."
Dứt lời, trong con ngươi như ngọc đen của Triệu Cảnh Diễm lóe lên cái nhìn đầy sắc bén, ngũ quan anh tuấn cũng toát ra một sự tiêu điều.
Hắn đường đường là người hoàng tộc, chưa từng có ai dám nói như vậy với hắn.
Cố Thanh Hoàn không hề sợ hãi mà đón nhận. Đã tính kế cô, lại còn không biết xấu hổ mà bày ra cái dáng vẻ lạnh tanh này.
Triệu Cảnh Diễm vừa thấy ánh mắt của cô, sự tức giận mới dâng lên lập tức tiêu tan thành mây khói. Thôi đành vậy, coi như Cố Lục cô lợi hại, gia gục ngã trên tay cô, gia đành chịu.
"Thanh Hoàn, nhờ cậy lão tổ tông là ý của ta, bệnh tình phụ hoàng hung hiểm như vậy, Hoàng hậu, Quý phi đều có tính toán riêng, vì đại nghiệp thiên thu của cô và ta, ta không thể không làm phiền đến cô.
Chân mày Cố Thanh Hoàn khẽ giật.
Triệu Cảnh Diễm chăm chú nhìn cô, không bỏ qua bất kì một biểu cảm nào trên mặt cô, "Còn việc giữ cô lại trong cung làm nữ y, chỉ vì hai mục đích."
Cố Thanh Hoàn cười lạnh tiếp lời: "Trong cung rất nhiều mưu toan, ngươi sợ Hoàng đế lại gặp phải ám toán, cố ý đặt ta bên cạnh Hoàng đế."
Triệu Cảnh Diễm hạ giọng: "Thời cơ chưa đến, phụ hoàng không thể xảy ra chuyện."
Cố Thanh Hoàn không cần hắn nói cũng đoán được chuyện này, "Thứ hai thì sao?"
"Thứ hai, ta nhận được tin tức, sáu năm trước, thuốc mà ngoại tổ phụ của cô kê cho phụ hoàng đã bị người khác đánh tráo. Cô là ngoại tôn nữ của ông ấy, cô cần tự tay bắt được người hại ngoại tổ phụ của mình, trả lại sự trong sạch cho Tiền gia."
Hơi thở mãnh liệt của người thanh niên phả trên mặt, khiến đáy lòng Cố Thanh Hoàn bỗng rúng động.
Nhưng sự rúng động này không phải do Triệu Cảnh Diễm, mà là do tin tức hắn vừa nói ra. Cô biết tổ phụ bị oan, nhưng được một người của hoàng tộc nói ra với giọng chắc như đinh đóng cột thì thực sự khiến người ta chấn động không thôi.
"Thanh Hoàn, có một số việc, chỉ khi cô đứng ở một độ cao nhất định thì mới có thể thấy rõ được. Cô muốn lật lại vụ án hai nhà Tiền, Thịnh, nhưng nếu chỉ ẩn mình trong khuê phòng thì còn lâu mới có thể làm được."
Vẻ cười cợt trên khuôn mặt Triệu Cảnh Diễm dần biến mất: "Năm đó, cô có thể dùng danh nghĩa Kim thần y dẫn dụ ta vào Giang Nam, vậy sao giờ không dùng y thuật của cô để cởi bỏ từng lớp màn bí ẩn đẫm máu ra."
Đập vào mắt cô là một khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ lạnh lẽo, kèm theo đó là cả sự tiều tụy. Bên trong đôi mắt thâm thúy ẩn giấu rất nhiều cảm xúc mà cô không biết.
Cố Thanh Hoàn ngơ ngác nhìn hắn, tâm tư đã rối bời. Cô không phải là không nghĩ đến việc sử dụng y thuật để được phong nữ y quan rồi điều tra rõ chân tướng năm đó. Chỉ là nếu làm như vậy, bản thân cô ắt phải lộ diện trước mắt kẻ khác.
Người đi qua địa ngục, thích bóng tối, sợ hãi ánh sáng, cô sợ tất cả mọi thứ về mình đều bại lộ dưới ánh mặt trời, không có chỗ nào trốn tránh.
Trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ bất lực, Triệu Cảnh Diễm cảm thấy trái tim thắt lại, không nhịn được mà đặt tay lên vai cô.
Cố Thanh Hoàn rùng mình, cuống quít lùi về sau mấy bước.
Triệu Cảnh Diễm hụt tay, lúng túng lấy cây quạt bên hông ra phe phẩy mấy cái: "Thụy vương quá xa hoa, một tòa Phồn Hoa Lâu, xây dựng tráng lệ, cất giấu hết mỹ nhân trong thiên hạ, tốn kém bao nhiêu là tiền của. Người như vậy đăng cơ, tuyệt không phải là phúc của bách tính."
Cố Thanh Hoàn mím môi.
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm hơi lạnh: "Hiền vương càng không cần phải nói, tính tình bạo ngược, số cô gái chết trong tay hắn mỗi năm nhiều không kể xiết, nếu hắn đăng cơ, vậy sẽ càng trầm trọng hơn."
Chỉ có người đó, trong lòng có thiên hạ bách tính, mới xứng đáng làm vua.
Cố Thanh Hoàn bỗng giật mình.
"Đại Chu lập triều đã hơn một trăm năm. Sáu năm trước, sau khi Thịnh gia bị diệt, Đại Chu cũng dần xuất hiện sự lụi bại, thiên tai, tai họa nối tiếp nhau mà đến. Lúc này, nếu hai vị vương gia khơi mào trận chiến tranh giành ngai vị, kẻ bất hạnh cuối cùng cũng chỉ có bách tính thiên hạ."
Triệu Cảnh Diễm tiến lên một bước: "Thanh Hoàn, ta mặc dù bất tài, nhưng cũng biết rõ dân là gốc, có dân mới có xã tắc, có xã tắc mới cần vua trị vì. Hiện giờ, phụ hoàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Đây cũng không phải vì ta, mà là vì quốc gia."
Cố Thanh Hoàn giật mình sợ hãi, lời này không khác lời của lão tổ tông chút nào. Chỉ có điều, lời này do hắn nói ra càng khiến người ta giật mình hơn thôi.
Không đợi cô suy nghĩ kỹ hơn, Triệu Cảnh Diễm đã từng bước ép sát, "Cô và Hoằng Văn đã hứa hôn, chỉ hai ba năm mà thôi, không lẽ... cô sợ?"
Cố Thanh Hoàn nghiến răng nghiến lợi, đứng yên một lúc lâu mới cười mỉa mai đáp lại: "Có vương gia ở bên che chở, bảo vệ, Thanh Hoàn có gì mà sợ?"
Triệu Cảnh Diễm nở nụ cười rất tươi. Cô gái này đang ám chỉ, rằng hắn và cô là châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu cô có việc gì, hắn cũng không trốn thoát.
Châu chấu trên một sợi dây thừng... Cảm giác này khá là hay ho đấy!
Cố Thanh Hoàn thấy hắn trong nháy mắt lại biến thành dáng vẻ vương gia ăn chơi trác táng, chỉ cười mỉa mai, xoay người rời đi.
Triệu Cảnh Diễm nhìn bóng lưng của cô, ánh sáng trong mắt lập tức ảm đạm xuống. Thật ra, còn một mục đích mà hắn không nói ra, đó chính là dò xét tâm tư của phụ hoàng.
Giờ xem ra, phụ hoàng cũng hoài nghi chuyện năm đó, bằng không, chỉ dựa vào việc cô là người Tiền gia, phụ hoàng nhất quyết sẽ không triệu cô vào cung.
Hắn đuổi theo, cản đường cô, hỏi nhỏ: "Thanh Hoàn, cô vẫn còn trách ta sao?"
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn rất chăm chú, đôi mắt trong suốt khẽ chớp, sau đó lắc đầu.
"Ngươi nói rất đúng, không vào hang cọp sao bắt được cọp con."
"Vậy sao cô còn vội vàng rời đi?"
Cố Thanh Hoàn mỉm cười: "Nếu ngươi muốn biết đáp án thì giúp ta phái người đến Kim phủ thông báo một tiếng."
"Chuyện này có gì khó." Triệu Cảnh Diễm nói rất thoải mái.
Trong mắt Cố Thanh Hoàn lóe sáng, cô cũng nói nhỏ: "Ta muốn tính kế một người."
Cố Thanh Hoàn nói gần như thì thầm: "Đây là học theo ngươi, thuận thế mà làm."
"Cố Thanh Hoàn, cô muốn làm gì thì nói rõ ra." Triệu Cảnh Diễm bắt cánh tay cô lại.
Cố Thanh Hoàn mỉm cười rất điềm đạm, đôi mắt hơi thâm quầng híp lại: "Nhân cơ hội thoát khỏi Cố phủ."
Triệu Cảnh Diễm hoảng hốt buông tay ra, liên tục lùi về sau mấy bước, nụ cười trên mặt cứng đơ, sắc mặt dần đanh lại.
"Thanh Hoàn, ông ấy sẽ không đồng ý."
"Ông ta sẽ đồng ý, bởi vì... quyền chủ động nằm trên tay ta."
Không đợi hắn hỏi tiếp, giọng nói mềm mại của Cố Thanh Hoàn lại vang lên: "Bởi vì dùng đan dược, thân thể của ông ta đã vô cùng yếu. Thế nhưng... ta có thể điều trị." Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Trong phúc có họa, trong họa có phúc, Cố Thanh Hoàn cô chưa bao giờ là người chịu nhẫn nhục để mặc người khác tính kế. Trong chuyện này, cô phải đòi lại được chút lợi ích cho mình, vậy không bằng nhân cơ hội này để lại cho mình một con đường lui.
Triệu Cảnh Diễm bỗng thấy lạnh lẽo, trong đầu cũng trống rỗng.
Thân thể của ông ấy đã vô cùng yếu, nói như vậy...
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Cố phủ Lục nữ Cố Thanh Hoàn, y thuật xuất chúng, tài đức vẹn toàn, đặc biệt thụ phong quan nữ y, lĩnh bổng lộc thất phẩm đầu huyền, khâm thử!" Giọng the thé của quan nội thị vang lên, tựa như sấm nổ bên tai, vẻ mặt của đám người Cố phủ đều giống như thấy quỷ.
Cố Thanh Hoàn được phong làm nữ y, làm sao có thể? Không đúng, không đúng, nhất định là nhầm lẫn rồi!
Cố Nghiễn Khải không thể tin được ngẩng đầu lên, hoảng loạn trần tình: "Vị công công này, không dám nói dối ngài, Lục nha đầu nhà ta mới khỏi bệnh điên nửa năm nay, ngay cả chữ cũng không biết, làm sao lại có y thuật xuất chúng, tài đức vẹn toàn được?"
Quan nội thị nghe được lời này, sắc mặt liền trầm xuống: "Các ngươi dám nghi ngờ ý chỉ của Hoàng thượng?"
Cố Nghiễn Khải vội đáp: "Không dám, không dám."
"Vậy thì tiếp chỉ tạ ân đi!"
Cố Nghiễn Khải làm sao dám tiếp cái thánh chỉ này. Chưa nói đến việc kẻ điên kia không biết khám bệnh, giờ người còn chẳng thấy đâu, nếu liều lĩnh tiếp chỉ, chẳng phải là tội khi quân sao.
Cố Nghiễn Khải nói với vẻ mặt khổ sở: "Công công có điều không biết, sáng sớm nay, chúng ta đã không thấy bóng dáng đứa nhỏ này đâu, người trong phủ còn đang định đi báo quan đây."
Triệu Hoa Dương nghe xong thì cười mỉa mai. Lão già này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, đúng là con cáo già.
Quan nội thị nhướng mày, cất cao giọng nói: "Báo quan cái gì... Cố nữ y đang khám bệnh cho Hoàng thượng!"
Kẻ điên kia hầu hạ xem bệnh cho Hoàng thượng, ông trời của con ơi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này? Hai mắt Cố Nghiễn Khải trợn ngược, ngã ngửa ra đất.