Trên đời này, người có thể cho thêm mật ong vào trà chỉ có Tiền Tử Kỳ, bởi vì cô sợ nhất là đắng.
Chỉ có người thân nhất của Tiền Tử Kỳ mới biết được bí mật này. Sáu năm rồi, thế mà bà ấy vẫn còn nhớ.
Trong thoáng chốc, Cố Thanh Hoàn cũng không phân rõ là mình đang vui hay buồn, cuối cùng đành dịu giọng bảo: "Diệp phu nhân, trước giờ ta chưa từng cho thêm mật ong vào trà."
"Cô không cho sao. Ồ, ta quên mất, cô và Tử Kỳ là biểu tỷ muội."
Vẻ mặt của Diệp thị có hơi hoảng hốt: "Pha một tách nếm thử đi, ta thấy cũng khá ngon."
Cố Thanh Hoàn không thể thốt ra được lời từ chối nữa. Cô gật đầu, cúi thấp mặt che đi những giọt nước mắt nơi khóe mi.
Ỷ Tố bưng khay lên: "Lục tiểu thư, mời uống trà."
Cố Thanh Hoàn vừa thấy tách trà, bỗng không dám đưa tay nhận lấy.
Ỷ Tố thấy vậy, cho rằng cô chê tách trà cũ, cười xin lỗi: "Lục tiểu thư thứ lỗi, mặc dù tách trà này đã cũ lắm rồi, nhưng lại là tách trà mà phu nhân thích nhất, rất sạch sẽ."
Cố Thanh Hoàn do dự đưa tay ra đỡ lấy tách trà, bàn tay thon dài trở nên trắng bệch, không ai biết lúc này lòng cô đang khiếp sợ đến nhường nào.
Bộ tách trà này tổng cộng có sáu cái, chất liệu rất bình thường nhưng đặc sắc ở chỗ, hoa văn trên thân rất tinh xảo, đó chính là hình hoa hải đường.
Từ nhỏ cô đã trái tính, hoa đầy khắp vườn nhưng chỉ thích mỗi hải đường không mùi, đó cũng là loài hoa mà cô thích nhất ở kiếp trước.
Có một năm Tô Tử Ngữ nổi hứng, mô phỏng theo sáu bức tranh về hoa hải đường, lấy ra phần đẹp nhất trong đó, từ lúc còn là nụ hoa, chớm nở, nở rộ đến lúc tàn lụi, sau đó vẽ từng nét lên tách trà với thợ thủ công.
Trong lần đính hôn năm ấy, bộ tách trà này cũng được mang theo, trao vào tay của Tiền Tử Kỳ. Cô xem chúng như vật báu, đặt trong Đa Bảo Các, không nỡ dùng đến.
Năm ấy là sinh thần của Diệp thị, cô và người nhà cùng đến chúc thọ. Trong bữa tiệc, người lớn hai bên còn lấy chuyện bộ tách trà này ra trêu chọc cô và Tô Tử Ngữ.
Mẫu thân nói: Từ lúc được tặng bộ tách đó đến tận bây giờ, ta vẫn chưa thấy hoa văn hải đường kia ra sao cả?
Phụ thân nói: Ngay cả chạm vào thôi mà cũng không cho, quý trọng ghê lắm.
Đệ đệ nói: Tỷ phu bất công quá, trước giờ ta vẫn chưa biết là huynh ấy tặng những thứ gì nữa cơ?
Diệp thị xoa tóc cô nói: Nuôi con trai thì có ích gì, cả trái tim đều tặng hết lên người ta rồi, ngay cả một tách trà mà ta cũng chẳng có. Nếu biết trước sẽ như vậy, vừa đẻ nó ra ta đã bóp chết luôn cho rồi.
Cô bị trêu chọc dữ quá, không ngẩng đầu lên nổi, bèn nhìn trộm Tô Tử Ngữ. Ánh mắt của người kia tràn ngập ý cười, cũng đang nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng của người ấy khẽ mấp máy: "Tử Kỳ, lát nữa tặng lại hai tách trà cho mẹ chồng tương lai của muội, đỡ để người cứ đòi bóp chết ta."
Hai chữ mẹ chồng vừa thốt ra, mặt cô càng đỏ hơn, thế nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Tối đó, cô lấy ra hai tách trà có hoa văn đẹp nhất, sai người đưa chúng tới tận tay Diệp thị. Diệp thị không hề khách sáo mà nhận lấy, còn nhờ người chuyển lời cho cô: "Mẹ chồng nhận trước vậy, đợi hai vợ chồng son các con thành thân thì lại trả về cho chủ cũ."
Chuyện cười đó vẫn còn quanh quẩn đâu đây, thế mà cảnh thì còn mà người đã mất.
Diệp thị xinh đẹp, tao nhã năm xưa đã trở thành một bà già, người thân của cô thì đã trở thành oan hồn dưới lưỡi đao kẻ thù, người đàn ông tuyệt tình, phụ lòng kia đã trở thành vị hôn phu của người khác, còn mình cũng biến thành một cô gái khác.
"Lục tiểu thư, Lục tiểu thư?"
"Hả?" Cố Thanh Hoàn hoàn hồn.
"Trà có ngon không?" Diệp thị tràn ngập vẻ chờ mong.
Cố Thanh Hoàn khẽ nhấp một ngụm, rũ mắt xuống để che giấu tất cả nỗi lòng, một lúc sau mới trả lời: "Ừm, mùi vị rất đặc biệt."
Diệp thị nhoẻn miệng cười: "Ta đã nói uống rất ngon mà."
Cố Thanh Hoàn hít sâu một hơi, lúc này mới nói: "Diệp phu nhân, bệnh của bà…"
"Bệnh của ta, trong lòng ta hiểu rất rõ, Lục tiểu thư không cần lo lắng. Cuộc đời một người, sống hay chết, chết hay sống đều là nhân quả. Người nhìn thấu thì thuận theo tự nhiên, người nhìn không thấu mới cầu thầy chữa bệnh."
"Diệp phu nhân, có bệnh thì vẫn nên chữa." Cố Thanh Hoàn im lặng một lúc mới nói ra câu này, nhưng thật sự không có tý sức thuyết phục nào.
Diệp thị lắc đầu bảo: "Đứa bé ngoan, cô học chữa bệnh từ ai, mấy năm nay sống thế nào, có thể nói với bà già này không?"
Cố Thanh Hoàn thoáng ngẩn ngơ, sau đó bèn trả lời: "Nếu nói thì phải nói một hai canh giờ, chẳng bằng để ta châm cứu cho Diệp phu nhân trước, sau đó chúng ta từ từ nói."
"Châm cứu?"
Diệp thị lại lắc đầu: "Không cần đâu, ta sợ đau, cứ kệ nó đi, dù sao ai cũng sẽ phải đi tới nơi đó."
Cố Thanh Hoàn đau đớn, ánh mắt thoáng lạnh lùng.
"Diệp phu nhân, ta là đại phu, chữa bệnh cứu người là bổn phận của ta. Nếu Diệp phu nhân không muốn chữa, vậy chúng ta cũng không còn gì để nói. Còn nữa, thời gian của ta rất quý giá, nếu Diệp phu nhân không muốn chữa, vậy hãy bảo Tam gia phủ các vị đừng lãng phí thời gian của ta nữa."
Cố Thanh Hoàn nói xong bèn đặt ly trà xuống, sau đó đứng dậy, lạnh lùng nói tiếp: "Có người muốn sống mà không được sống, Diệp phu nhân lại chỉ muốn chết, thử hỏi trên đời này còn có chuyện nào nực cười hơn không?"
Cố Thanh Hoàn xoay người định đi luôn.
Nói thật, cô thật sự không muốn ở lại trong căn phòng tồi tàn này. Đối với cô mà nói, chỉ ở đây một giây thôi cũng đã là một sự giày vò. Trên thế giới này, ngoài người thân ra, người đối xử với cô tốt nhất chính là Diệp thị.
Nhưng Diệp thị lại là mẫu thân của kẻ thù cô, thế mà cô lại không thể hận nổi mẫu thân của kẻ thù.
"Đợi đã!"
Cố Thanh Hoàn khựng lại.
"Phiền Lục tiểu thư chữa bệnh cho ta." Lời nói của bà ấy vẫn mềm nhẹ như trước.
Cố Thanh Hoàn thở hắt một hơi dài, như muốn trút hết oán hận trong lòng ra ngoài. Cô quay đầu lại, lúc này trên mặt đã bình tĩnh như thường.
"Nếu muốn ta chữa bệnh thì phải nghe lời của ta. Người đâu, mở cửa sổ ra để phòng thoáng khí."
"Tam gia, phu nhân đồng ý chữa bệnh rồi."
"Tam gia, phu nhân mở cửa sổ thông gió rồi."
"Tam gia, phu nhân nói muốn giữ Cố nữ y ở lại dùng cơm." Ánh mặt trời chiếu thẳng vào người đàn ông, phong thái hào hoa nhuốm màu bi thương, trên khóe môi của Tô Tử Ngữ toát ra ý cười. Hắn ta quay đầu nhìn về phía căn phòng, đáy mắt u ám, cảm xúc trong đó phức tạp khó nói.
Hắn ta mời Cố Thanh Hoàn tới chỉ là muốn nỗ lực lần cuối, chưa từng nghĩ mẫu thân lại thật sự đồng ý.
Nếu theo đà này, liệu có phải mẫu thân sẽ… Tô Tử Ngữ giật mình, liếc nhìn ra sau, có một người hầu lập tức tiến lên.
"Chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn."
"Vâng."
Sau khi châm cứu xong, Cố Thanh Hoàn đã mệt mỏi. Cô nhận lấy cái khăn Ngân Đăng đưa tới, dùng sức lau tay.
Trên giường, Diệp thị đã ngủ thiếp đi, cô nhìn một lúc lâu rồi mới bước ra gian ngoài.
Bút mực đã được chuẩn bị xong, Cố Thanh Hoàn ngồi xuống ghi phương thuốc ra. Viết xong, cô giao nó cho Ỷ Tố.
"Bốc thuốc ở Khánh Phong Đường, một ngày ba chén, mỗi chén nửa bát, nấu đặc một chút. Mười ngày sau thay phương thuốc. Ngân Châm, chúng ta đi."
Ỷ Tố vội hỏi: "Lục tiểu thư, mắt của phu nhân nhà ta có thể chữa được không?"
Cố Thanh Hoàn lạnh lùng nhìn cô ấy: "Lúc nãy châm cứu chính là để chữa mắt cho bà ấy. Ngày mai ta sẽ quay lại, nói với bà ấy, trong vòng ba tháng không được phép nhìn bất cứ thứ gì."
"Mỗi đêm lấy khăn nóng chườm lên, chườm nhiều lần, sẽ có lợi cho mắt."
"Vâng, nhất định nô tỳ sẽ nhớ kỹ."
"Còn nữa, phải để trong phòng luôn thoáng khí, buổi chiều dìu phu nhân ra ngoài tắm nắng, đi lại trong vườn nhiều một chút."
"Chuyện này…" Ỷ Tố nghĩ đến tính cách của phu nhân, vẻ mặt khó xử.
"Cứ từ từ làm thôi."
Cố Thanh Hoàn xoay người, lại thấy người đàn ông đang đứng trước cửa. Chắc là hắn ta đã nghe hết những gì cô nói, đỡ cho cô phải tốn nước bọt.
Sự lạnh lùng hiện ra trong mắt, Cố Thanh Hoàn thẳng lưng bước về phía trước. Lúc đi ngang qua, một cánh tay chặn ngang trước mặt cô.
"Ta có mấy câu muốn nói với Lục tiểu thư."
"Không có gì cần nói."
Cố Thanh Hoàn liếc hắn ta một cái rồi đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Châm cứu một tháng, tiền xem bệnh mỗi lần là năm trăm lượng bạc. Không cần làm cơm, tiền cơm đã tính vào tiền khám bệnh. Cáo từ."
Cô đi thẳng một mạch không quay đầu lại, Tô Tử Ngữ nhìn cô đi ra khỏi viện. Rốt cuộc cô gái này cũng mềm lòng, dưới vẻ ngoài lạnh lùng là trái tim nhân từ của thầy thuốc, giống y như người nhà Tiền gia.
Một lúc lâu sau, Tô Tử Ngữ cúi đầu cười, nụ cười đó giống như ánh dương đầu thu, có chút ấm áp, làm say lòng người.
Ỷ Tố đứng bên cạnh nhìn đến ngây người. Đã rất lâu rồi cô ấy chưa thấy Tam gia cười, ngài ấy cười lên thật là đẹp.
"Sau này Lục tiểu thư tới thì phái người báo cho ta biết, ta sẽ chạy tới."
"Tam gia?" Ỷ Tố không hiểu.
"Cố giữ cô ấy lại trò chuyện với mẫu thân."
"Chuyện này…" Ỷ Tố khó xử.
"Làm hết sức là được rồi." Tô Tử Ngữ nhẹ giọng: "Ta đến phòng quản lý lấy bạc."
Trong Di Xuân Cung.
Tần Hoàng hậu nhìn người ở dưới, ánh mắt đã hơi lạnh lẽo.
Trước giờ Thái Y Viện không phải là nơi có thể giấu được chuyện, tin tức Cố Thanh Hoàn xin tự xét mình năm ngày đã truyền vào cung, ánh mắt mà Hoàng đế nhìn bà ta cũng nghiêm khắc hơn.
Tên Trương Hoa này, cho rằng mình là cái thá gì chứ, không lôi kéo Cố Thanh Hoàn cho bà ta, trái lại lúc nào cũng nhằm vào cô ta, quả thực là ngu không ai bằng.
Người ngồi trên không nói lời nào, trên trán Trương Hoa nhễ nhại mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng quỳ rạp xuống đất.
"Nương nương, Cố Thanh Hoàn vô cùng ngông cuồng, không hề coi vi thần ra gì…"
"Đương nhiên cô ta không cần phải coi ngươi ra gì rồi."
Giọng nói của Tần Hoàng hậu lạnh lẽo: "Nói về y thuật, ngươi không bằng cô ta, nói về chỗ dựa, ngươi cũng không bằng cô ta. Vậy dựa vào cái gì mà cô ta phải coi ngươi ra gì?"
Trương Hoa đã quen thói hoành hành ngang ngược, lập tức phản bác lại: "Hoàng hậu nương nương, một nữ y cỏn con mà thôi, chẳng qua là liên hôn với Tưởng gia…"
"Ngu xuẩn!"
Tần Hoàng hậu càng tức giận hơn, không để ông ta nói xong đã ngắt lời, tiếp tục mắng nhiếc: "Tưởng gia của bây giờ, ngay cả bản cung cũng phải nhường nhịn ba phần, ngươi lại dám…"
Lúc này thì ngay cả trán Trương Hoa cũng đã chạm đất.
Tần Hoàng hậu cũng lười nói mấy lời giữ thể diện cho ông ta, dứt khoát lạnh giọng bảo: "Ngươi nhớ kỹ cho bản cung, Cố Thanh Hoàn không phải người mà ngươi có thể chọc vào."
"Vâng, nương nương, vi thần biết tội!" Ngoài miệng thì nói vậy, thế nhưng trong lòng Trương Hoa lại không cho là đúng, giọng điệu cũng có phần gượng gạo.
Tần Hoàng hậu là người thế nào, sao lại không nghe ra được sự dị thường trong giọng điệu của ông ta. Tần Hoàng hậu thở hổn hển mấy cái, sau mới lại lạnh lùng nói tiếp: "Trương thái y, dù gì Cố Thanh Hoàn cũng là nữ, chỉ có thể kiêu ngạo trong Thái Y Viện được ba năm thôi, ngươi không nhịn được thì cũng phải cố mà nhịn."
Trương Hoa nghe vậy thì hãi hùng khiếp vía, vâng dạ lia lịa.
Tần Hoàng hậu cảm thấy lúc này ngay cả việc liếc nhìn ông ta một cái cũng là chuyện dư thừa, ra lệnh: "Lui đi!"
Trương Hoa run rẩy lui ra ngoài.
Chờ ông ta ra ngoài rồi, Tình Tuyết dâng trà sâm lên, than thở: "Nương nương nổi giận làm gì, ảnh hưởng đến sức khỏe thì phải làm sao?"
Tần Hoàng hậu đập bàn trà một cái, cả giận: "Cũng chỉ trách mấy năm nay bản cung quá đề cao ông ta, khiến ông ta đắc ý đến quên cả chừng mực."
Tình Tuyết thở dài, Trương Hoa đúng là không có mắt nhìn.
Ba tháng trước, nhờ có công cứu giá nên vị trí của Tưởng gia trong lòng Hoàng thượng đã cao thêm một bậc. Đây là chuyện cả Kinh thành đều biết, vậy mà ông ta lại cứ thích chọc vào, không phải là gây thêm phiền phức cho nương nương sao?