Lại còn có ba là? Tưởng Hoằng Văn sờ lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, yên lặng đợi câu tiếp theo.
"Ba là, bách tính Đại Chu lấy nông canh làm chính, người buôn bán chỉ chiếm số ít. Làm ruộng chỉ có thể ấm no, thương nghiệp lưu thông có thể khiến quốc gia phồn thịnh. Nếu Hoàng thượng hỏi, Thọ vương có thể dõng dạc trả lời."
"Trả lời gì?" Mặc dù Tưởng Hoằng Văn đã nghe ra ý, nhưng vẫn không nhịn được mà gặng hỏi.
"Có lợi tức thấp, ai có ruộng làm ruộng, ai không có ruộng thì buôn bán, cuộc sống của bách tính càng ngày càng tốt, ai còn nghĩ đến chuyện tạo phản, tất nhiên Đại Chu sẽ dân giàu nước mạnh, trường tồn vạn năm."
Giọng Cố Thanh Hoàn nhẹ bẫng, nhưng lọt vào tai Tưởng Hoằng Văn lại nặng tựa ngàn vàng. Hắn ta nhìn cô gái này một lúc lâu, mãi không nói được lời nào.
"Chuyện một vốn vạn lời thế này, huynh hãy bàn bạc cho kỹ với Thọ vương. Ngân Châm, chúng ta đi."
Mãi đến lúc chung trà trong tay đã nguội, Tưởng Hoằng Văn mới dần hoàn hồn. Chẳng biết tại sao, hắn ta cảm thấy khóe mắt cay cay, đáy lòng dâng lên cảm giác hào hùng khó tả.
Trước mắt dường như có một con đường lớn đi thẳng lên trời, khiến hắn ta cảm thấy hào hứng, muốn cười to mấy tiếng.
"Người đâu, chuẩn bị ngựa."
"Thất gia?"
"Thất gia ta phải gặp vương gia, lập tức, ngay lập tức." Giọng nói của Tưởng Hoằng Văn giống như ẩn chứa điên cuồng.
"Tiểu thư, chúng ta về phủ thôi." Ngân Châm nhìn trời nắng gắt, vội mở dù che cho tiểu thư nhà mình.
"Không cần gấp, nếu đã ra ngoài rồi thì tiện thể đến Tô phủ luôn vậy, bạc cũng đã nhận rồi, dù sao cũng phải chữa xong."
Ngân Châm không vui nói: "Tiểu thư chạy đi chạy về cả tháng nay như vậy, lại chẳng mệt chết đi được."
"Lương y như từ mẫu."
Cố Thanh Hoàn rũ mắt. Một khi đã đồng ý, cô sẽ không dễ dàng cho phép mình ba hôm đánh cá, hai hôm phơi lưới*.
(*) Ba hôm đánh cá, hai hôm phơi lưới: làm việc lười nhác, được chăng hay chớ.
Lúc này Trần Bình tiến lên: "Tiểu thư, lúc này đến Tô Phủ không quá thích hợp, không bằng ra đầu phố tìm một tiệm cơm sạch sẽ, dùng bữa xong rồi tính tiếp."
Cố Thanh Hoàn nhìn bóng nắng, nói: "Ngày kia là sinh thần của thái thái, đúng lúc cần chọn vài thứ làm lễ vật, cũng không uổng công trước nay bà ấy luôn che chở cho ta."
Trần Bình vội nói: "Tiểu thư, ta dìu tiểu thư lên xe."
Cố Thanh Hoàn đi được hai bước, quay đầu lại nói: "Sáng sớm hôm nay, ngươi có thấy sư gia không?"
Trần Bình đáp: "Thấy. Vừa sáng sớm sư gia đã ra vườn, gặp người khác cũng không chào hỏi lấy một câu, hai mắt đăm đăm, quầng thâm đen sì, không biết đang trầm tư gì nữa?"
Sắc mặt của Cố Thanh Hoàn thay đổi, cô nói: "Đừng quấy rầy hắn ta, mấy ngày nay cứ để hắn ta yên tĩnh một mình đi."
"Vâng, tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn lên xe, thò nửa người ra: "Đúng rồi, đã điều tra được manh mối nào về chuyện của Cố phủ chưa?" Trần Bình vội đáp: "Tiểu thư, chuyện này đã quá ba tháng, sẽ không nhanh vậy đâu, sợ là phải mấy hôm. Các huynh đệ đã đi nghe ngóng ở các tiệm thuốc rồi."
"Ừ, điều tra kỹ một chút. Với loại thuốc phá thai, phần lớn các tiệm thuốc đều ghi chép lại."
"Yên tâm đi, tiểu thư."
…
Trong Ngự Thư Phòng.
Các cung nữ bày từng hộp đựng thức ăn lên bàn của ba vị vương gia, tất cả đều chỉ có bát cháo trắng với hai đĩa đồ ăn kèm.
Triệu Cảnh Diễm quỳ trên mặt đất cười hì hì, nói: "Nhi thần thèm món cháo này của phụ hoàng quá, tính ra thì đã mấy tháng rồi chưa ăn đấy ạ."
Triệu Cảnh Diễm cười ha ha, cố ý liếc mắt khiêu khích Hiền vương rồi mới ngồi xuống vị trí của mình.
Hiền vương lại không hề thay đổi sắc mặt, đi thẳng qua hắn, ngồi xuống vị trí đầu tiên.
"Ăn cháo đi!" Giọng nói Hoàng đế nhạt mà nhẹ.
Triệu Cảnh Diễm cầm đũa lên gắp đồ ăn kèm rồi húp cháo sùm sụp, giống như không phải đang ăn cháo hoa không có mùi vị gì, mà là ăn tổ yến, vây cá, sừng hươu, chân vịt.
Hiền vương nhíu mày, tay nặng như đeo ngàn vàng. Bữa ăn nào của hắn ta mà không phải là sơn hào hải vị, có bao giờ ăn đạm bạc như thế này.
Bảo Khánh đế khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy hết tất cả biểu cảm của hai đứa con.
"Lão Bát, trong Sử Ký, Ngũ Đế Bản Ký, sau Phàm Ngô Tử Tôn là cái gì?"
Miệng Triệu Cảnh Diễm đầy cháo, hắn ta đứng dậy lúng búng nói: "Phàm Ngô Tử Tôn, phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung, phu chính phụ thuận, nội ngoại hữu biệt, già trẻ có tự, lễ nghĩa liêm sỉ, kiêm tu tứ duy…
Hắn nói một tràng, Hiền vương đã đặt chén cháo xuống bàn rồi quỳ sụp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Bảo Khánh đế phất nhẹ tay, ý bảo hắn ta đứng lên, lại lệnh cho Triệu Cảnh Diễm ngồi xuống, tiếp tục ăn cháo.
Hiền vương như đang đứng trên đống lửa vậy.
Ăn cháo xong, Bảo Khánh đế nhìn hai người con trai thật kỹ, sau đó mới rời đi.
Cung nhân bốn phía nhao nhao theo sau, trong Ngự Thư Phòng rộng lớn chỉ còn lại hai vị vương gia.
Có điều, chỉ một lúc sau, hai vương gia cũng người trước kẻ sau ra về, cung nhân dồn dập tiến lên dọn dẹp.
"Sao rồi?"
Lý công công nói nhỏ: "Bẩm Hoàng thượng, hai vị vương gia người trước người sau rời đi, Thọ vương ăn hết cháo và bữa sáng. Hiền vương…"
"Nó làm sao?"
Lý công công khổ sở nói: "Hiền vương, không ăn miếng nào."
Báo Khánh đế im lặng, không thể nhìn ra bất cứ biểu cảm gì trên gương mặt hơi vàng vọt của ông ấy.
Lý công công im lặng một lúc, lại nói: "Lúc rời đi, Hiền vương chủ động đưa tay ra đỡ Thọ vương, nhưng Thọ vương gạt đi."
Báo Khánh đế nhướng mày, nói: "Lão Tam vẫn khá nghe lời, lão Bát rốt cuộc… chẳng ra làm sao cả!"
Lý công công không dám nói tiếp.
Bảo Khánh đế chậm rãi đứng dậy, tự lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy. "Giang sơn của trẫm phó thác cho ai bây giờ… Trẫm già rồi."
Trái tim Lý công công run rẩy, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Từ khi Hoàng thượng vẫn còn là hoàng tử, ông ta đã hầu hạ kề cận. Mấy chục năm qua, quân hầu hai người bầu bạn qua mưa gió, ông ta chưa từng nghe Hoàng thượng nói một chữ "già" nào.
Mà bây giờ… Lý công công im lặng một lúc mới nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã làm mai cho Thọ vương rồi."
"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu có ý mai mối tiểu thư của phủ Trấn Quốc công cho Thọ vương."
Bảo Khánh đế quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt thâm trầm.
Lý công công cảm giác mình như một con gà bị vặt trụi lông, trần trụi trước mắt Hoàng đế.
"Hoàng thượng, tiểu thư kia tên là Tần Thiên Cúc."
Tần Thiên Cúc, Bảo Khánh đế lẩm bẩm, có vẻ như có chút ấn tượng. Ông ấy từng gặp đứa bé này lúc còn nhỏ, nhoáng cái đã đến tuổi mai mối rồi.
"Là đứa bé tốt, chỉ là người như lão Bát…"
Lý công công cười nói: "Thọ vương thông minh, phong thái trác tuyệt, Hoàng hậu nương nương nói rất xứng."
"Hừ!"
Bảo Khánh đế cười nhạt: "Hoàng tử của trẫm, mai mối cho một người con gái của Tần gia rồi vẫn không đủ, còn muốn mai mối cho người thứ hai, năng lực gớm thật."
Lý công công thầm kinh hãi.
Bảo Khánh đế khẽ chớp mắt: "Sao ngươi biết được chuyện này?"
Lý công công quỳ sụp xuống, dập đầu nói: "Lần trước nô tài gặp Thọ vương, Thọ vương nhân lúc không có người ở đó thì tán gẫu vài câu với nô tài."
Câu này nghe giống như đang nói ông ta, lại giống như đang nói Thọ vương, trên trán Lý công công đã phủ một lớp mồ hôi lạnh rất mỏng.
"Đứng lên đi, cùng trẫm đến cung của Hoàng hậu ngồi một lát."
"Vâng, Hoàng thượng."
…
"Thần thiếp cung nghênh Hoàng thượng!" Tần Hoàng hậu nhận được tin, cười tươi nghênh đón.
Từ sau khi khỏi bệnh, Hoàng đế rất ít khi lui tới hậu cung, Di Xuân Cung của bà ta cũng vô cùng vắng vẻ. Nhẩm lại thời gian, đã nửa tháng rồi bà ta chưa được thấy mặt Hoàng đế.
"Hoàng hậu không cần đa lễ!" Bảo Khánh đế làm động tác đỡ dậy, sau đó tiến vào trong nhà.
Ngồi vào chỗ của mình, Hoàng hậu quan sát sắc mặt Hoàng đế, trong lòng thấp thỏm không yên.
Từ trước đến nay Hoàng đế luôn rất giỏi che giấu tâm trạng, cho dù đã làm phu thê nhiều năm, cho tới bây giờ bản thân bà ta cũng không đoán được tâm tư của ngài ấy.
Bảo Khánh đế uống ngụm trà sâm, mở miệng hỏi: "Nghe nói Hoàng hậu có ý làm mai cho Thọ vương?"
Tần Hoàng hậu giật mình, vội vàng cười nói: "Đứa bé này cũng lớn rồi, vị trí chính phi vẫn luôn trống, khó tránh khiến hoàng thân quốc thích chê cười. Thần thiếp là mẫu hậu của nó, dù sao cũng nên lo liệu một hai…"
Bảo Khánh đế khẽ vuốt cằm, trên mặt không có biểu cảm gì. Tần Hoàng hậu lại cười nói: "Cháu gái thần thiếp là Tần Thiên Cúc, hiền lương thục đức, đã đến tuổi cập kê, thần thiếp muốn nối dây tơ hồng cho hai đứa trẻ này, nói không chừng cũng có thể thành chuyện đẹp."
Bảo Khánh đế mở miệng bảo: "Sức khỏe lão Bát không được tốt, Hoàng hậu không sợ cháu gái mình thiệt thòi sao."
Tần Hoàng hậu chưa từng nghĩ, Hoàng đế trước giờ luôn giấu kỹ suy nghĩ của mình, vậy mà hiện tại lại nói thẳng ra lời này. Bà ta vội vàng đáp: "Sao thần thiếp lại không khuyên chứ, nhưng ai ngờ đứa bé này lại tự quyết định, chỉ nói là ngưỡng mộ phong thái của Thọ vương, ngoài Thọ vương ra thì không chịu gả cho ai nữa."
"Ồ?" Bảo Khánh đế kéo dài giọng, có vẻ như không tin tưởng lắm.
"Thiếu nữ hoài xuân, về mặt tình cảm cũng có thể hiểu được. Thần thiếp nghĩ nếu một người chịu đánh, một người chịu nhận, vậy tại sao lại không tác thành chứ."
Tần Hoàng hậu ngượng ngùng cười nói: "Cũng không sợ Hoàng thượng chê cười, khi bản cung còn thiếu thời cũng giống như con bé, vừa gặp Hoàng thượng đã khó lấy lại trái tim này. Cho dù làm thiếp hay làm nô, trong lòng vẫn luôn muốn hầu hạ bên Hoàng thượng, ai nói gì cũng không nghe."
Bảo Khánh đế im lặng một hồi, cười nhẹ, kéo lấy bàn tay như ngọc của Tần Hoàng hậu rồi vỗ nhẹ hai cái, vẻ mặt trông như đang cảm động với sự si tình của Hoàng hậu.
"Khó cho tấm lòng của Hoàng hậu rồi!"
Phu thê hai người đã lâu không thân thiết, Tần Hoàng hậu thẹn thùng cúi thấp đầu xuống, khẽ đáp: "Hoàng thượng, đây là bổn phận của thần thiếp."
"Hai chữ bổn phận này là điều khó có được nhất, cũng khó nắm bắt nhất, thiếu một chút hay thừa một chút cũng không được."
Tần Hoàng hậu chợt ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bảo Khánh đế không nhìn mà buông tay bà ta ra, đứng lên nói: "Trẫm còn có chuyện, có thời gian lại đến thăm Hoàng hậu sau!"
Tần Hoàng hậu vội vàng điều chỉnh lại tinh thần, nói: "Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!"
Bảo Khánh đế quay đầu liếc nhìn bà ta một lúc mới chắp tay ra sau rồi rời đi.
"Nương nương!"
Bóng dáng Bảo Khánh đế biến mất khỏi tầm mắt, Tần Hoàng hậu loạng choạng. Thu Cúc, Tình Tuyết vội vàng một trái một phải đỡ lấy bà ta.
Tần Hoàng hậu cảm thấy đau đớn.
Rõ ràng là phu thê cùng giường chung gối, vì sao nhìn qua lại càng như kẻ địch, một kẻ cầm giáo, một người nắm khiên chứ.
…
Tháng Tám, nắng gắt bớt dần.
Tại Kinh thành, nơi náo nhiệt nhất là chợ ở phía Tây Kinh thành. Ở đây cửa hàng mọc lên san sát, cái gì cần cũng có.
Nơi cổng chính của Đức Nguyệt Lâu có một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi dừng lại, Trần Bình lập tức nhảy xuống khỏi ngựa: "Tiểu thư, đến rồi."
Rèm xe được vén lên, cô gái mặc áo trắng được đỡ xuống, đôi mắt đen láy nhìn xung quanh: "Dùng cơm ở đây đi, tìm bàn nào sạch sẽ là được."
"Tiểu thư, hay là đặt phòng riêng đi, sạch sẽ với yên tĩnh hơn một chút." Ngân Châm sợ khách của tửu lâu quấy rầy sự thanh tĩnh của tiểu thư.
"Không cần, ăn tạm rồi đi luôn thôi."
Có tiểu nhị nhanh mắt ra chào đón, dẫn người vào trong. "Tiểu nhị, tìm một chiếc bàn ở góc ít người thấy, ta muốn bốn mặn một canh, mang các món nổi tiếng của tiệm các ngươi đấy." Ngân Châm nói với giọng lanh lảnh.
Một lúc sau, rượu và thức ăn được mang lên đủ, chủ tớ Cố Thanh Hoàn dùng cơm, bỗng nghe thấy bên ngoài có người bảo: "Thế tử gia tới, mời Thế tử gia vào trong, phòng chữ Thiên trên lầu đã dọn dẹp sẵn chờ ngài…"