Vì là sinh thần của Ngụy thị, trừ lão gia ra, từng phòng từng viện đều nên đến kính rượu.
Lúc bưng chén rượu bước đến, ánh mắt Cố Nhị gia đảo qua phía Cố Thanh Hoàn.
Cố Thanh Hoàn đứng dậy nhún người chào: "Thỉnh an Nhị gia."
Ngay trước mặt toàn bộ chủ nhân, đầy tớ trong phủ lại bị con gái gọi là Nhị gia, khuôn mặt tuấn tú của Cố Tùng Đào lúc trắng lúc xanh.
Triệu Hoa Dương nhấp rượu, cười mỉa mai: "Là chúng ta thì cũng đành thôi. Nhưng ông ấy là cha ruột của con, xưng hô như vậy, thật khiến người ta cảm thấy lòng người lạnh lẽo."
Lời này nói trúng chỗ ngứa trong lòng Ngụy thị, bà cụ vội cười nói: "Lục nha đầu, trước kia phụ thân con có làm gì không phải, con nể mặt bà già này, bỏ qua hết đi."
Chu thị hùa theo: "Đúng vậy, đúng vậy. Lúc trước Đại bá mẫu cũng hồ đồ, dù gì chúng ta là người một nhà, tội tình gì phải xa cách như vậy."
Quản thị bưng ly rượu, dịu dàng nói: "Muội muội hãy bớt giận, hôm nay là ngày vui của thái thái, người một nhà chúng ta thân thiết với nhau mới là phải đạo."
Cố Thanh Hoàn thấy mọi người đều khuyên nhủ thì chỉ khẽ mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt của Cố Tùng Đào.
Cố Tùng Đào cảm thấy, trong nụ cười của con gái mình nhìn như có sự lạnh nhạt mà lại không phải. Có lẽ nói, nó mang theo sự bình thản, thong dong như đã nhìn thấu thế gian, tựa như chẳng hề nghe thấy những lời vừa rồi của người xung quanh.
Cố Tùng Đào mấp máy môi, nhưng lại không nói nên lời. Bởi trong nháy mắt kia, ông ta có ảo giác như mình thấy được Tiền thị đang đứng trước mặt.
Ông ta im lặng, nhưng Cố Thanh Hoàn lại mở miệng:
"Bữa tiệc hôm nay Thanh Hoàn cũng không định tới. Chỉ là nghĩ đến ngày xưa ở phủ, được thái thái âm thầm quan tâm, lại có Nhị tỷ tự mình đến mời nên không nỡ làm phật lòng."
Cô nói thẳng ra như vậy, không hề giữ thể diện cho ai. Cố Nghiễn Khải đang ngồi cách đấy một bàn, vẻ mặt âm trầm.
Cố Thanh Hoàn mỉm cười nói tiếp: "Mấy ngày trước, Thanh Hoàn chẩn mạch cho Hoàng thượng, không ngờ ngài bỗng nhiên hỏi: Cố nữ y, vì sao lệnh mẫu đang yên đang lành lại muốn tìm đến cái chết?"
Cố Nhị gia tựa như bị sét đánh trúng, người lảo đảo, đôi chân như nhũn ra: "Con... con... đáp thế nào?"
Cố Thanh Hoàn lắc đầu nói: "Ta nói, mẫu thân nhìn thấu nhân tình thế thái, muốn buông xuôi thì buông xuôi thôi."
Cố Nhị gia nín thở, nghe được câu này mới thở phào.
"Thế nhưng..."
Cố Thanh Hoàn thoáng dừng lại, ánh mắt lướt quanh một vòng: "Ta vẫn chưa từng buông xuôi."
"Choang."
Chén rượu trong tay Cố Nhị gia rơi xuống đất, vỡ nát.
Cố Thanh Hoàn quỳ xuống, dập đầu lạy Ngụy thị ba cái: "Tôn nữ chưa từng buông xuôi, vì vậy trong lòng có oán hận. Thế nhưng thái thái vĩnh viễn là thái thái của ta, Nhị tỷ vĩnh viễn là Nhị tỷ của ta, còn lại... ta không lo được nhiều đến thế." Ngụy thị vừa sợ vừa xấu hổ, vừa oán giận vừa đau xót, như ngập trong chảo dầu sôi.
"Hỗn xược!"
Dù Cố Nghiễn Khải có tốt tính hơn nữa cũng không thể nào nhịn được. Thứ nghiệt súc này, cứng không được, mềm không xong, chẳng biết phân biệt tốt xấu. Nuôi con chó còn biết sủa hai tiếng, còn nó thì đúng là một kẻ vong ơn.
Cố Thanh Hoàn làm như không nghe thấy, đứng dậy rồi cười rất ung dung: "Thanh Hoàn bất hiếu, có việc đi trước một bước, thái thái dùng tiệc thong thả."
"Ngươi..." Cố Nghiễn Khải giận đến ngã ngửa.
"Ta còn phải đa tạ lão gia năm ấy... một chén thuốc kia, để cho ta được sống tiếp."
Giờ đây, đến tay của Cố Nghiễn Khải cũng run lẩy bẩy, trong mắt toàn là sợ hãi.
Cố Thanh Hoàn bước vài bước, dường như bỗng nhớ đến gì đó, dừng chân nói: "Ồ, suýt chút nữa ta đã quên mất. Ta nói câu kia xong, Hoàng thượng lại hỏi một câu, lão gia có đoán được Hoàng thượng hỏi gì chăng?"
Cố Thanh Hoàn thản nhiên trả lời: "Hoàng thượng nói "Phụ thân ngươi cũng nghĩ nhanh thật. Phu thê kết tóc à. Nhớ lại ngày ấy, trẫm... Cố gia... cũng chỉ đến thế thôi." Hầy, xin lão gia thứ lỗi, là ta quá phận rồi, cáo từ."
Cố Nghiễn Khải nghĩ, từ khi sinh ra đến giờ, đây là câu nói khiến ông ta muốn giết người nhất.
Hơi lạnh thấu xương bỗng ập tới, ông ta thấy nơi xa có một người phụ nữ áo trắng cầm con dao sáng loáng xông thẳng về phía mình. Khi người đó đến gần rồi ông ta mới phát hiện, đó chính là Cố Thanh Hoàn, nhưng vừa đảo mắt nhìn lại, người đó đã lại là Tiền thị.
Sự tàn độc lướt qua trong mắt, ông ta lạnh lùng nói với con trai: "Con gái ngoan do ngươi nuôi đấy."
Cố Nghiễn Khải phất tay áo bỏ đi.
Cố Thanh Hoàn đi vào phủ, Trần Bình nghênh đón.
"Tiểu thư?"
"Mấy ngày tới theo dõi Cố phủ thật chặt, xem đám người kia có phản ứng gì."
"Vâng, tiểu thư, thuộc hạ lập tức đi sắp xếp."
Trở lại viện tử, tâm trạng Cố Thanh Hoàn rất tốt. Cô bỗng nhiên thấy hơi đói bụng, bèn ra lệnh: "Bày cơm đi."
Đám người Nguyệt nương lập tức đi làm, không mất bao lâu, cơm canh đều được bưng đến.
Cô dùng cơm xong, Nguyệt nương đưa trà đến, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cố Thanh Hoàn nhìn bà, phẩy tay áo ra hiệu mấy người Diệp Thanh rời khỏi.
"Nguyệt nương, có lời gì thì bà cứ hỏi đi."
"Trước kia tiểu thư vẫn luôn nhẫn nhịn, sao hôm nay là sinh nhật thái thái, người lại quyết trở mặt?"
Cố Thanh Hoàn cười đáp: "Đương nhiên là vì mấy câu nói của sư gia." Có câu, không thể đánh rắn động cỏ, song cô lại muốn làm ngược lại.
"Chó cùng rồi cũng sẽ rứt giậu, ta đưa Hoàng thượng ra, chính là để xem phản ứng của đám người Cố phủ."
Cố Thanh Hoàn thấy bà đã hiểu, lại nói thêm: "Giờ đây việc chúng ta cần làm chính là giăng lưới, chờ bọn họ nhảy vào."
Mặc dù Nguyệt nương không hiểu lắm cái lưới tiểu thư nói là gì, nhưng lại hoàn toàn vững tin.
"Đi thôi." "Tiểu thư, đi đâu bây giờ?"
"Theo ta đi dạo đến viện của Thạch sư gia, nhân tiện tiêu cơm luôn." Cố Thanh Hoàn cười lém lỉnh.
Trong Thọ An Đường, ngọn nến đã sắp cháy hết.
Ngụy thị nhìn sắc mặt Cố Nghiễn Khải, khẽ thở dài: "Lão gia, nó còn nhỏ tuổi, nói năng không có chừng mực, lão gia không cần chấp nhặt với nó."
Cố Nghiễn Khải ngồi trên phản gỗ hoa lê cạnh cửa sổ, lạnh lùng nhìn phu nhân mình. Ông ta đẩy bát tổ yến bên tay ra, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng.
Một lát sau, ông ta đứng lại, lớn tiếng nói: "Cố gia này sớm muộn gì cũng có ngày tan tành trong tay nó. Giờ trong mắt cái thứ nghiệt tử đó còn có ai?"
Ngụy thị không nhịn được nói: "Lão gia, chuyện này cũng là do chúng ta quá đáng trước."
"Đàn bà mềm lòng!" Cố Nghiễn Khải giận sôi: "Ta đây không cho nó ăn hay là không cho nó mặc? Thứ người như nó, giữ lại đúng là mầm họa, ta chỉ hối hận tại sao ngày xưa lại mềm lòng."
Ngụy thị ôm ngực, nuốt nửa câu còn lại xuống.
Cố Nghiễn Khải phiền lòng, lại không chịu nổi dáng vẻ này của thê tử, dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, bóng trăng tĩnh mịch, Cố Nghiễn Khải không đi về phía thư phòng mà chắp tay đứng dưới tán cây.
"Người đâu, đi gọi Nhị gia đến đây."
Qua khoảng thời gian nửa chung trà, Cố Nhị gia vội vàng đi đến.
"Phụ thân."
Cố Nghiễn Khải nhìn con trai mình, nói thẳng: "Con thấy mọi chuyện rồi đấy."
Cố Nhị gia chỉnh lại áo quần, thở dài: "Phụ thân, con trai đã thấy rất rõ ràng. Nha đầu kia hận chúng ta thấu xương, chắc chắn sẽ không quay đầu."
"Theo con, chúng ta nên làm thế nào?"
Cố Nhị gia thấy miệng đắng chát. Bây giờ Lục nha đầu thường xuất hiện trước mặt Hoàng đế, phía sau còn có một Tưởng gia, bản thân còn có thể làm thế nào, cũng đâu thể nào...
Cố Nhị gia giống như bừng tỉnh ngộ, nhìn ngay sang Cố Nghiễn Khải: "Ý của phụ thân là..."
Cố Nghiễn Khải thấy con trai mình đã hiểu ra, vuốt râu, gằn giọng: "Vô độc bất trượng phu, lượng tiểu phi quân tử*. Nó vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của Tiền thị, bởi vậy ngày nào nó còn sống thì Cố phủ chúng ta còn không ngóc đầu lên nổi."
(*) Không dứt khoát, độc ác thì không phải trượng phu, làm việc lớn mà đắn đo thiệt hơn thì không phải quân tử.
"Phụ thân, tuyệt đối không thể được, dù sao nó cũng là con gái của con, là cốt nhục của con."
"Ngươi không phải chỉ có một đứa con gái này." Sắc mặt Cố Nghiễn Khải rất bình thản.
Cố Nhị gia lảo đảo lùi về sau mấy bước, dưới ánh trăng, sắc mặt ông ta trắng bệch.
"Con đừng trách vi phụ ra tay độc ác, con cũng thấy rồi đấy, nha đầu kia rượu mời rượu phạt đều không chịu. Bây giờ, Hoàng đế lại nói những lời như thế, Cố gia chúng ta lâm nguy rồi."
Cố Nhị gia cố phân bua: "Lời của phụ thân, con trai không dám không tuân. Nhưng đến lúc đó làm sao ăn nói với Tưởng gia, bọn họ sẽ cắn chúng ta không buông đâu."
Cố Nghiễn Khải xoa mũi, che đi vẻ âm trầm nơi khóe miệng: "Ta hỏi con, chuyện chùa Diên Cổ lúc trước, rốt cuộc là kẻ nào ra tay?"
"Phụ thân." Cố Nhị gia sợ mất hồn mất vía. Ánh mắt Cố Nghiễn Khải sáng quắc, đầy âm hiểm: "Có phải Triệu Hoa Dương không?"
Cố Nhị gia cúi gằm mặt xuống.
"Nói!"
Một tiếng rống khiến Cố Nhị gia giật nảy, quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt bi thương.
"Phụ thân, là con trai vô dụng."
"Quả nhiên đã bị ta đoán trúng."
Ánh mắt Cố Nghiễn Khải âm trầm, "Nói, vì sao ả làm vậy?"
Cố Nhị gia biết việc đã đến nước này, có giấu nữa cũng chẳng nghĩa lý gì, chẳng bằng nói ra hết.
"Phủ lão Tề vương nhắm trúng Tưởng gia cho Linh Nhi, ai ngờ bị Lục nha đầu giành trước, thế nên..."
"Hay cho phủ lão Tề vương, quả là khinh người quá đáng."
Cố Nghiễn Khải nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt thoắt cái đã thay đổi, tựa như ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục.
Cố Nhị gia chết điếng khi thấy vẻ mặt của cha mình, không dám nói thêm lời nào.
Mọi thứ hoàn toàn yên ắng.
Hồi lâu sau, Cố Nghiễn Khải mới mở miệng: "Loan truyền chuyện Triệu Hoa Dương hãm hại Lục nha đầu ra ngoài."
"Phụ thân, người muốn làm gì?"
Khóe miệng Cố Nghiễn Khải giật giật: "Lão ta vô tình, ta vô nghĩa, chuyện này chúng ta phải mượn tay Triệu Hoa Dương. Con trai à, chúng ta cứ đợi trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi đi!"
Cố Nhị gia ngồi bệt dưới đất, trong lòng như bị dao cứa vài nhát.
Trong lúc Cố Nhị gia đang ngẩn người, một cái bóng đen đã lặng lẽ di chuyển, tiếp tục vểnh tai nghe lén.
"Tiểu thư, mọi chuyện là vậy đó. Sau khi Nhị gia rời khỏi thư phòng đã không đến viện của Quận chúa mà đi đến chỗ Thư di nương."
Trần Bình nghĩ đến những âm thanh xấu hổ kia, vội vàng lắc đầu như muốn đánh bay chúng ra khỏi.
Cố Thanh Hoàn cười khẩy. Hay cho một Cố lão gia suốt đời ngâm mình trong thi thư, trung nghĩa vẹn toàn.
Nguyệt nương đứng bên cạnh nghe, cũng căm phẫn: "Một đám lòng lang dạ sói, ngay cả cháu gái mình cũng muốn hãm hại, sao ông trời không giáng sét đánh chết lão ta đi!"
Tiền Phúc không nén nổi cơn thịnh nộ: "Nhị gia rõ ràng biết hết nhưng lại cứ giả vờ hồ đồ. Lại còn nói cái gì mà tình cảm cha con, không sợ người ta cười cho rụng răng à. Thứ ngụy quân tử!"
"Chửi hay lắm, ông ta đúng là thứ không ra gì nhất!" Trần Bình bồi thêm một câu.
"Sư gia, ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu, không hề giận dữ. Giận dữ hay đau lòng vì người không liên quan gì, đấy không hợp với tính cách của cô.
Thạch Dân Uy nhìn cô, chân mày nhíu chặt, trầm ngâm một hồi mới mở miệng: "Cố phủ có được vị thế như ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của Cố lão gia. Lão ta chẳng phải là kẻ tầm thường gì cho cam."
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Nguyệt nương trừng mắt nhìn hắn ta, tiểu thư đâu có hỏi cái này.
Cố Thanh Hoàn lại nghe ra được hàm ý trong đấy, cười lạnh đáp: "Đàn ông Cố phủ, chẳng kẻ nào vừa cả."