Thịnh Thế Kiều Y

Chương 273: Đêm khuya có chuyện quan trọng



Hai gã nô tài thiếp thân của Cố Nhị gia không dám nhìn thêm, cuống quít cúi đầu nhắm mắt, tim đập như trống đánh. Nhìn tình hình này, chỉ e tối nay... Họ làm sao báo cáo với Đại gia đây?

Mà thôi, bây giờ Đại gia cùng Quản thị kia còn chẳng thèm kiêng kỵ gì nữa, sao còn để ý những thứ này. Hai người yên lặng đi theo sau Cố Nhị gia.

Vào buồng trong, Cố Nhị gia đặt Liễu thị xuống, quan sát cả căn phòng, một mùi hương lạ xộc vào mũi, ông ta khẽ ngửi, lập tức sáp môi lại gần, nói bằng cái giọng ngả ngớn: "Mùi gì thế, thật là thơm, mau để ta hôn một cái xem nào."

Liễu Cẩm Hồng ưm một tiếng, đẩy ông ta ra, "Nhị gia vội vàng cái gì, không có tình thú chút nào, thế còn có cảm giác gì nữa."

Cố Nhị gia mờ mịt. Giữa nam nữ không phải chỉ là mấy chuyện kia thôi sao, lại còn tình thú cái gì?

Tay của Liễu Cẩm Hồng nâng lên, chỉ vào rượu thịt trên bàn, sau đó thong dong bước đến, rót nửa chén rượu.

"Nhị gia, qua đây!"

Cố Nhị gia không hiểu lắm, nghe theo đi đến. Chỉ thấy Liễu Cẩm Hồng khẽ ngậm rượu trong miệng, sau đó kéo cằm ông ta lại gần, miệng kề miệng mà mớm qua...

Đầu Cố Nhị gia như muốn nổ tung.

Cố Nhị gia thấy cô ta vô cùng quyến rũ, thứ bên dưới đã nóng lòng muốn thử lắm rồi. Bàn tay lập tức xé toang chiếc quần vải, duỗi vào bên trong.

Liễu Cẩm Hồng lạnh lùng cười, "Nhị gia hãy khoan, nếu Quận chúa biết được, cái mạng này của thiếp sẽ kết thúc trên tay Nhị gia mất."

Cố Nhị gia cúi đầu, dí sát vào trước ngực Liễu Cẩm Hồng, giọng say tình, "Tổ tông của ta, chỉ cần nàng chiều ý ta, Triệu Hoa Dương có là cái thá gì. Chờ Đại ca nghĩ ra cách, gia liền hưu ả ta, nâng nàng làm chính thất."

Cô ta để mặc ông ta kéo quần xuống, "Nhị gia cũng thật biết nói đùa, phủ lão Tề vương không dễ trêu đâu."

Cố Nhị gia hôn lên làn da mịn màng như trẻ sơ sinh của Liễu Cẩm Hồng, ánh mắt mơ màng, "Lão Tề vương càng chẳng phải là thứ gì ghê gớm."

"Nhị gia, thiếp hầu hạ có tốt không?"

"Đợi gia lấy được bạc rồi... sẽ thưởng... trọng thưởng nàng."

Liễu Cẩm Hồng thầm tính toán, cô ta rướn người lên trước, ngậm lấy vành tai gã đàn ông, "Cố phủ sắp sụp đổ rồi, lấy đâu ra bạc."

Cố Nhị gia đè bả vai Liễu Cẩm Hồng, không chút thương tiếc ép cô ta xuống dưới thân, vừa rong ruổi, vứa nói rất ngông cuồng: "Thứ gia không thiếu nhất chính là bạc, gia phú khả địch quốc, phát tài rồi, phát tài rồi!"



Giờ Tý.

Không gian tĩnh lặng.

Trong viện Liễu di nương truyền ra vài tiếng hát y y a a.

Chỉ sau ba tiếng, một bóng đen từ đầu tường nhảy xuống, thì thầm với người trong viện vài câu rồi lại nhảy lên cành cây.

Một lát sau, một tiểu viện nhỏ trong Thanh phủ đã sáng đèn, Thạch Dân Uy khoác áo quần vội vã chạy vào, còn chưa ngồi vững đã vội hỏi: "Tiểu thư, chuyện gì mà vội vàng vậy?"

Cố Thanh Hoàn xõa tóc, mùi trà thoang thoảng, "Sư gia đừng vội, nghe Trần Bình từ từ kể lại."

Sau thời gian nửa chung trà nhỏ.

Thạch Dân Uy nhíu mày, "Tiểu thư, lời này đúng là rất có thâm ý, chẳng lẽ Cố phủ thật sự có tiền?" "Thế nên giữa đêm khuya ta mới phải mời sư gia đến hỏi." Cố Thanh Hoàn vuốt mép chung trà, ấn đường nhíu chặt lại.

Loại hương mà Liễu Cẩm Hồng đốt chính là hương kích dục, đàn ông dưới tác động của cả men rượu và tình dục sẽ dễ bị gợi ra những điều chân thật nhất trong lòng.

Mùi hương này cô đã bắt đầu nghiên cứu chế tạo từ ba năm trước, đến giờ mới làm được hai nhánh, nếu có thể thăm dò ra vài thứ, vậy cũng không uổng công sức ba năm nay.

Hồi lâu sau, Thạch Dân Uy thay đổi sắc mặt, "Tiểu thư, ta có một suy đoán lớn mật, nếu đó là thật, vậy tất cả những vấn đề không hợp lý đều sẽ thành hợp lý."

Cố Thanh Hoàn quay đầu, nghiêm túc nhìn hắn ta, "Sư gia chớ vội, ta cũng vừa hiểu ra vài điều."

"Ta và tiểu thư đồng thời viết ra, thế nào?"

"Ý kiến hay."

Mỗi người đưa tay chấm nước trà, viết xuống mặt bàn, chỉ nháy mắt, hai người nhìn sang phía bàn đối diện.

Ngay khoảnh khắc sau đó, đồng tử Cố Thanh Hoàn hơi co lại, khuôn mặt luôn bình thản giờ lại hơi kích động.

Cô đứng bật dậy, "Trần Bình, chuẩn bị ngựa, ta muốn tới phủ Thọ vương một chuyến."

"Tiểu thư."

Thạch Dân Uy đưa tay ngăn lại, "Việc này vô cùng quan trọng, ta cũng muốn đi."

Cố Thanh Hoàn thản nhiên nhìn hắn ta, sau khi trầm mặc hồi lâu mới hỏi lại: "Sư gia nghĩ kĩ rồi chứ, lần này, ngươi sẽ phải xuất hiện trước mặt người khác đấy."

"Có tiểu thư, ta không sợ." Ánh mắt Thạch Dân Uy kiên định.

Tiếng trống canh tư vang lên, tất cả đều đang chìm trong giấc ngủ.

Mưa bụi đã dừng, gió lạnh vẫn thổi.

A Ly gõ cửa, "Gia, Lục tiểu thư đến."

Triệu Cảnh Diễm giật bắn mình, lập tức nhảy từ trên giường xuống, mặt biến sắc, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chưa nói rõ."

"Người đâu?"

"Đã chờ trong thư phòng."

Triệu Cảnh Diễm nhìn vào bóng đêm đen kịt, ánh mắt thâm thúy, khoác trường bào lên, rời khỏi phòng.

Cố Thanh Hoàn ngồi trên ghế thái sư, tay cầm chung trà, đầu ngón tay lại đang khẽ run.

Lần đầu tiên trong đời, cô không thể nào khiến lòng mình bình tĩnh lại. Ngay cả lúc bị đưa đến giường Hiền vương, cô cũng chưa từng có loại cảm giác này.

Thư phòng rất lớn song một quyển sách cũng chẳng thấy đâu, thế nhưng bày biện cũng rất thanh tao, ưu nhã. Cố Thanh Hoàn cười nhạt, kẻ này thật đúng là biết làm bộ làm tịch.

Nỗi lòng dần bình tĩnh lại.

Bỗng nhiên, có tiếng bước chân truyền đến, cánh cửa cũng được đẩy mở ra ngay sau đó, Triệu Cảnh Diễm đón gió mà đến.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Thanh Hoàn ngây người. Kẻ này còn chưa mặc quần áo tử tế đã tới đây, để lộ ra cả nửa khuôn ngực cường tráng.

Ánh nến chập chờn, nhảy múa trên mái tóc để xõa tung của hắn, tựa như phủ lên một quầng sáng nhàn nhạt óng ánh, khiến hắn trông càng thêm tuyệt sắc.

Triệu Cảnh Diễm khẽ cười, lười biếng nói: "Dậy vội vàng quá, hy vọng cô thứ lỗi."

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn hơi sững lại, cô ngượng ngùng nói: "Đêm khuya sương nhiều, coi chừng cảm lạnh."

"Ừm."

Triệu Cảnh Diễm thản nhiên đáp lời, ánh mắt chuyển qua người đàn ông bên cạnh Cố Thanh Hoàn, "Vị này chính là?"

Cố Thanh Hoàn ngước mắt, "Đây là Thạch Dân Uy, sư gia của ta." Tim đèn chẳng biết sao bỗng bập bùng, Triệu Cảnh Diễm nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Cố Thanh Hoàn đã cuộn trào. Cô gái này còn có cả mưu sĩ, thật đúng là...

Họ Thạch?

Triệu Cảnh Diễm bỗng rùng mình, "Ngươi tên gì?"

"Bẩm Thọ vương, thảo dân họ Thạch, tên Dân Uy, Thạch Các Lão đập đầu vào cột chết chính là phụ thân của thảo dân."

Hắn ta còn chưa dứt lời, Triệu Cảnh Diễm đã vô thức nhìn sang Cố Thanh Hoàn, trong lòng khiếp sợ. T

Thạch Các Lão, thái phó của Thái tử, đại Nho gia đương thời, học rộng hiểu nhiều, tài trí hơn người. Bởi vì chuyện Thái tử, máu chảy triều đường, con cháu rời xa Kinh thành, không còn nhập sĩ làm quan.

Hắn biết trên người cô gái này cất giấu rất nhiều thứ, nhưng không ngờ đến cả Thạch Dân Uy mà cô cũng nhét vào dưới trướng.

Cố Thanh Hoàn biết trong lòng hắn khiếp sợ, nhưng cũng không muốn giải thích ngay, "Đình Lâm, đêm khuya ta tìm huynh là có chuyện quan trọng."

Đôi mắt đen sáng lấp lánh của cô gái nhìn qua, Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, thong thả buộc lại vạt áo, đồng thời khẽ gật đầu với Thạch Dân Uy.

Thạch Dân Uy run lên, vội vàng vái thật sâu, cung kính nói: "Vương gia, thảo dân tuyệt đối không dám nhận."

"Ngồi xuống nói chuyện."

Triệu Cảnh Diễm chỉ cái ghế, sau đó xoay người, tay áo phất qua trông vừa mạnh mẽ vừa quyết đoán.

"A Ly, ngoài trăm trượng có vật sống, giết không tha."

"Vâng, vương gia."

Cố Thanh Hoàn chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng hơi rung động, nói cho cùng vẫn là long tử long tôn, tư thái này không phải người phàm có thể sánh bằng.

"Hoàn Hoàn nói đi, nơi này rất an toàn."

Triệu Cảnh Diễm ngồi xuống, vẻ mặt trở nên dịu dàng. Vẻ lạnh lùng của hắn, trước giờ chỉ dùng với kẻ địch, còn với cô, hắn chỉ muốn để cô hiểu được tâm ý của mình.

Cố Thanh Hoàn khẽ nói: "Việc này nói ra thì dài."

"Chúng ta có thời gian cả đêm để nói." Khóe môi Triệu Cảnh Diễm khẽ nhếch.

Không đứng đắn! Cố Thanh Hoàn khẽ ho một tiếng, trong mắt như phủ lên một tầng sương lạnh, tiếng nói êm ái vang lên.

Lúc đầu Triệu Cảnh Diễm nghe rất thờ ơ, dần dần vẻ mặt trở nên chăm chú, nghiêm túc, đến cuối, ánh mắt cũng lạnh lẽo.

Không đợi Cố Thanh Hoàn nói xong, hắn đã hỏi: "Cô và Thạch sư gia đoán ra chuyện gì?"

Cố Thanh Hoàn bỗng siết chặt tay, thấy hơi đau đớn.

"Đình Lâm, giả sử Cố gia có một gia tài khổng lồ, lão Tề vương tình cờ biết được, âm thầm dòm ngó. Vừa lúc chuyện Thái tử xảy ra, Cố gia cùng đường, lão Tề vương tung mồi, Cố gia bèn đến cầu xin. Lão Tề vương thay Cố gia dọn sạch tất cả, đồng thời gả con gái vào Cố phủ, mưu đồ chiếm lấy của cải của Cố gia."

Sắc mặt Triệu Cảnh Diễm trầm xuống, "Hoa Dương vào Cố phủ sáu năm, chưa từng có gì khác lạ. Lần này chúng ta cùng ra tay cả trong lẫn ngoài, ép Cố phủ vào bước đường cùng. Cố lão gia cho rằng là lão Tề vương ra tay, thế nên đến cầu xin. Lão Tề vương nhân cơ hội lấy của cải của Cố gia ra để uy hiếp, dụ dỗ trao đổi."

Cố Thanh Hoàn tán dương: "Cố lão gia cùng đường, không thể không nói việc này cho hai đứa con trai, hòng cùng nhau thương lượng kế sách. Cố Nhị gia vừa biết được việc này, trong lòng kích động, sau đó lại bị Liễu Cẩm Hồng dẫn dắt, trong lời nói đã để lộ ra thông tin."

Triệu Cảnh Diễm giật mình ngước mắt nhìn qua, bỗng hỏi: "Liễu Cẩm Hồng là do cô sắp xếp?"

Cố Thanh Hoàn gật đầu, khuôn mặt hơi đỏ lên, chỉ là dưới ánh nến mờ ảo, người khác khó mà nhận ra, "Cô ta muốn nhờ vả, ta bèn cùng sư gia thương lượng ra kế này."

Triệu Cảnh Diễm rũ mắt, hơi nước từ chung trà che phủ đôi mắt, khiến người ta không nhìn thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt đó.

Cô gái này, đầu... đầu... đầu cô chứa cái gì vậy, sao cô biết trong lúc cực khoái, đàn ông sẽ nói vài câu thật lòng?

Hơn nữa... cô... không ngờ cô có thể thông qua mấy câu chữ đó mà phân tích ra đầu đuôi câu chuyện, hắn không hề tìm được sơ hở nào để phản bác, thậm chí còn hoàn toàn tin tưởng.

Cố Thanh Hoàn không biết điều mà hắn suy nghĩ, lại nói: "Đình Lâm, huynh thấy việc này thế nào?"

Thấy thế nào?

Triệu Cảnh Diễm ngước mắt lên, che đi nỗi khiếp sợ trong lòng, vỗ ngực nói: "Để ta từ từ tiêu hóa, chuyện này quá đột ngột."

Dứt lời, Triệu Cảnh Diễm uống một hơi cạn sạch trà nóng trong chung, đôi mắt thâm trầm.

Ánh nến chiếu lên khung cửa sổ, cả phòng tĩnh lặng.

Cố Thanh Hoàn và Thạch Dân Uy trao đổi ánh mắt với nhau, từng người cúi đầu không nói gì.

Chuyện này bọn họ đã bàn bạc nhiều ngày, nhưng đến tối nay nhận được tin, trong lòng vẫn cứ khiếp sợ, vương gia bỗng nhiên nghe đến, chắc chắn sẽ cảm thấy bất ngờ.

Hồi lâu, Triệu Cảnh Diễm thở hắt ra, mấp máy môi: "Hoàn Hoàn, cô đã từng nghĩ đến việc, lỡ như mẫu thân cô cũng không phải vì Tiền gia mà chết, mà là bởi biết đến số của cải này nên bị diệt khẩu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.